Trước khi chanh chuyển màu vàng - Chương 10: Mục tiêu (Objective)

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Anh Tuân, tối đi hát không?” Trương Viễn Triều thoải mái dựa người vào chiếc ghế lười mà Ứng Tuân mới mua đặt trong phòng sách, ngửa mặt lên trời, tay lướt điện thoại, lúc này đang bận rộn từ chối mấy lời rủ rê đi chơi khuya linh tinh. Đang lướt, cậu ta đột nhiên nhìn thấy lời mời của Lâm Bách Thuật, hai mắt lập tức sáng lên, nhìn Ứng Tuân với gương mặt đầy mong chờ.


Ứng Tuân chậm rãi uống xong tách trà vẫn còn hơi âm ấm, vốn định đồng ý lời mời của Lâm Bách Thuật, dù sao sau khi chuyển đến đây vào kỳ nghỉ hè, cậu cũng rất ít khi tụ tập với mấy người bạn này, bây giờ sắp khai giảng rồi cũng nên tụ tập một chút.


Nghĩ như vậy, Ứng Tuân đặt tách trà trong tay xuống, vừa định gật đầu, ánh mắt Ứng Tuân đột nhiên chạm phải chiếc đồng hồ treo trên tường, lời nói tới bên môi khẽ khựng lại, cuối cùng chỉ nói: “Dạo này tôi ngủ sớm, chắc tối nay không đi được rồi.” 


Sau khi liếc thấy vẻ mặt ủ rũ, thất vọng của Trương Viễn Triều, cậu cảm thấy bất lực, hiếm khi chịu dỗ dành cậu ta vài câu: “Trưa mai cậu gọi cả mấy người Lộ Sính, Lâm Bách Thuật đi, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa, tôi mời.”


Trương Viễn Triều nghe thấy Ứng Tuân “mời khách” lập tức khôi phục trạng thái vô tư vô lo, tùy tiện vui vẻ, giống như vừa chiếm được món hời lớn lắm vậy: “Vậy để em lập tức báo với mấy người bọn họ! Chắc chắn phải làm thịt anh một trận ra trò, nếu không đợi đến khi khai giảng lớp 12, chắc chắn anh sẽ lại vùi đầu vào học hành, làm gì còn thời gian để ý đến mấy người bọn em chứ.”


Nói rồi giọng điệu của Trương Viễn Triều lại trầm xuống, thật ra không chỉ Trương Viễn Triều mà tất cả mọi người đều rất ngưỡng mộ Ứng Tuân, tuy rằng trông ai nấy đều có vẻ như có chung một điểm xuất phát, nhưng sự khác biệt về đầu óc hay sự theo đuổi tri thức đã tạo ra một khoảng cách rất lớn giữa mấy người bọn họ.


Đọc sách không phải là lựa chọn tốt nhất, cũng không phải là lựa chọn duy nhất, nhưng đọc sách chắc chắn là một lựa chọn để tô điểm thêm cho cuộc sống của bản thân.


Hơn nữa hiện giờ nhà họ Ứng chỉ có một mình Ứng Tuân là đứa con độc nhất vô nhị, cậu hoàn toàn không cần phải đặt cược thêm vào chuyện này, bởi vì dù thế nào đi nữa, cuộc đời của cậu cũng sẽ không quá tệ.


Ơ, cơ mà cũng không đúng, Ứng Tuân sắp làm anh rồi, nhưng điều này thì có ảnh hưởng gì chứ? Khó có ai có thể vượt trội hơn cậu, và Ứng Tuân chắc chắn sẽ là một người anh tốt.


Từ nhỏ, bởi vì cuộc hôn nhân của bố mẹ Trương Viễn Triều là một cuộc liên hôn thương mại, thế nên hai người họ đều rất ít khi để ý đến cậu ta, Trương Viễn Triều nhớ lại những ngày tháng được Ứng Tuân chăm sóc, chưa gì đã bắt đầu cảm thấy ghen tị với đứa em sắp chào đời của cậu rồi!


Cuối cùng cũng đuổi được Trương Viễn Triều về nhà cậu ta, Ứng Tuân rót một cốc nước làm dịu cổ họng, sau đó lấy một tờ đề thi Olympic ra, mở nắp bút, rồi chậm rãi giải đề, tiếng ngòi bút ma sát trên trang giấy hòa lẫn với tiếng kim đồng hồ chậm rãi chuyển động.


Còn Chu Dịch Bắc lại đang cau mày nhìn những con số được khoanh đỏ trên tờ lịch đang bị gạch bỏ từng ngày từng ngày, sốt ruột đến mức nổi đầy mụn trên trán, vội vàng dùng axit salicylic bôi vào mấy nốt mụn đó, trải tờ giấy viết đầy những câu chữ lộn xộn ra, pha một cốc nước chanh, đổ đầy đá, uống ừng ực một hơi, sau đó nhanh chóng gọi lại vào dãy số mà bản thân đã thuộc lòng, trong lòng âm thầm cầu nguyện tốt nhất là ngày mai có thể xóa luôn số điện thoại này đi!


“Alo.” Chu Dịch Bắc cụp mắt, ánh mắt cô lóe lên, hít sâu một hơi.


“Sao vậy?” Giọng nói bên kia vẫn lạnh lùng như mọi khi.


Trong đầu Chu Dịch Bắc như có cuộn băng đang tua lại, tất cả âm thanh của cuộc gọi trong vòng một tháng ngắn ngủi đều đang phát lại, có âm nhạc, có thơ ca, có tiếng nói nhỏ, có tiếng cười khẽ, cô nắm chặt tay, lại nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của Lâm Chỉ, sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lên tiếng: “Alo, Giang Lĩnh, cậu có muốn cân nhắc làm bạn trai tôi không?” Lúc này, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, suýt chút nữa đã không cầm chắc điện thoại.


Một hồi im lặng kéo dài, tim Chu Dịch Bắc như ngừng đập, sau đó có tiếng cười khẽ rót vào tai cô.


"Xin lỗi, chắc cậu gọi nhầm số rồi đấy, tôi không phải Giang Lĩnh."


Chu Dịch Bắc ngẩn người, máu dồn lên mặt, cả khuôn mặt đỏ bừng như quả táo đỏ, cổ họng khô rát, lưỡi cứng đờ, chỉ có thể thốt ra những âm tiết vô nghĩa: "Ồ... ồ, ồ!" 


Sau đó vội vàng cúp điện thoại, đầu óc trống rỗng.


Sau đó cô mới chợt nhận ra, gọi nhầm số đồng nghĩa với: Mất mặt và thua cược.


Nhưng bây giờ, đối với Chu Dịch Bắc đang đỏ mặt tía tai mà nói, việc thắng thua đã không còn quan trọng nữa, cô vẫn cần thể diện hơn! Cũng may từ trước đến giờ cô vẫn luôn giữ kín thân phận của mình, nếu không bây giờ cô đã đào một cái hố để chôn mình rồi!


Khoan, có thật sự là vẫn chưa bị lộ không nhỉ? Đại não Chu Dịch Bắc bắt đầu vận hành với tốc độ cực nhanh, hết cảnh này đến cảnh khác, từng cảnh từng cảnh khi bản thân nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập dần dần hiện lên trước mắt cô, Chu Dịch Bắc hoảng loạn tìm kiếm xem có bản thân có để lộ sơ hở nào không, rồi cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cố gắng tự an ủi bản thân.


Chắc là không bị lộ đâu nhỉ?


Chu Dịch Bắc sắp xếp lại mớ suy nghĩ đang rối bời trong đầu mình rồi cầm lấy điện thoại, bật dậy khỏi giường như một chú cá chép nhỏ, chột dạ xóa sạch lịch sử cuộc gọi trong điện thoại, đồng thời cũng xóa sạch những ghi chú kỳ quái lộn xộn trong phần ghi nhớ, cuối cùng xóa cả lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt. Sau khi làm xong những việc đó, cô nhảy xuống giường rồi lao thẳng vào phòng tắm, dùng khăn thấm nước lạnh đắp lên mặt để hạ nhiệt.


Phù…


Nhịp tim Chu Dịch Bắc cũng dần chậm lại, đầu óc cũng dần thông suốt hơn, cuối cùng Chu Dịch Bắc cũng thoát khỏi cơn hoảng loạn cảm xúc, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu hỏi khác:


Vậy... nếu như người ở đầu dây bên kia không phải Giang Lĩnh... vậy thì rốt cuộc đối phương là ai chứ!


Trời ạ, vừa mới thoát khỏi một đống rối ren, bây giờ lại rơi vào một đống khác.


Nhưng may mắn thay Chu Dịch Bắc là một người rất dễ dàng bỏ qua cho bản thân, cô là kiểu người không để cảm xúc đi theo mình qua đêm, theo như Trần Hồi hình dung thì chính là: Không tim không phổi.


Cho nên, cô chỉ buồn rầu một chút rồi vui vẻ vứt điện thoại sang một bên. Chu Dịch Bắc rũ bỏ những cảm xúc hỗn độn rồi chạy xuống lầu, uống một bát yến sào đã để nguội, nghe vài câu lải nhải cũ rích của Trần Hồi, rồi lên phòng thờ ơ nằm xuống chiếc giường mềm mại, vừa tự an ủi mình vừa từ từ chìm vào một giấc ngủ ngon.


Vốn dĩ là như vậy, đêm đã khuya, luôn có người chìm vào giấc ngủ say, nhưng cũng có người mở mắt đến tận bình minh.


Thầy giáo lớp luyện thi lại ôm một xấp đề thi mới tinh bước vào lớp, Chu Dịch Bắc còn chưa kịp thở dài xong thì thầy đã lên tiếng giải thích: "Những bài thi này là tổng hợp những câu hỏi mà mọi người dễ mắc lỗi trong suốt khóa học thêm này, nhưng những bài đấy thầy đều đã giảng rồi, vậy nên tiết này thầy sẽ không giảng nữa, mọi người tự thảo luận với nhau, cố gắng lục lại trong trí nhớ, nửa tiết sau thầy sẽ chọn ngẫu nhiên một vài bạn lên bục giảng giải lại."


Trong lớp bắt đầu vang lên tiếng lật giấy sột soạt, tất cả mọi người đều đã quen với quy trình nhàm chán là giải đề rồi lại chữa đề, bây giờ thầy giáo lại đột nhiên thay đổi cách thức, khiến các học sinh cảm thấy không quen lắm.


"Câu này tớ vẫn chưa hiểu lắm, cậu có thể giảng lại giúp tớ được không?" Chu Dịch Bắc thực sự không chịu nổi sự yên tĩnh đột ngột này, cô cầm lấy bài thi, kéo Lí Mạn đang nhìn đề toán mà hoa mắt chóng mặt quay người lại, giả vờ ngoan ngoãn nhìn mấy nữ sinh ngồi ở phía sau, khóe miệng cong lên, ánh mắt dịu dàng, nở một nụ cười vô hại nói.


"Ơ… à! Được, để tớ xem nhé!" Lại có nữ sinh bị ấn tượng ban đầu của Chu Dịch Bắc đánh lừa, hai tai vô thức đỏ lên, có hơi hoảng loạn cúi đầu xuống, bắt đầu xem đề.


Chu Dịch Bắc nhân lúc các cô ấy đang nhỏ giọng thảo luận cách giải đề, lần đầu tiên cô có tâm trạng từ từ đánh giá các bạn học trong lớp. Giáo viên của trung tâm luyện thi này chủ yếu là sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng đến dạy kèm theo nhóm nhỏ, hướng tới chất lượng. Nhưng thực ra tất cả đều chỉ là chiêu trò, đều là muốn bỏ ra ít công sức nhưng vẫn có thể kiếm được nhiều tiền.


Cho nên trong lớp cũng chỉ có sáu bảy người, đều là nữ sinh, ngoài cô và Lí Mạn ra, chỉ có một nữ sinh là của trường Trung học Quốc tế Minh Tài là Chu Dịch Bắc hơi quen mặt, sau đó cô đột nhiên nhận ra, ơ, đây không phải là Ninh Vãn Nam sao, nhưng cô lại không biết những người còn lại. Tuy nhiên, có rất ít học sinh từ trường Trung học Quốc tế Minh Tài đến các lớp học thêm như thế này, ngược lại học sinh của các trường trọng điểm trong thành phố lại đến học nhiều hơn.


Chắc là đều học giỏi, trông mấy người đó ngoan ngoãn lắm.


Chu Dịch Bắc cúi đầu nhìn móng tay dán hình vẽ loằng ngoằng, nhớ đến mùa hè lộn xộn vừa qua, hiếm khi cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng cảm xúc ấy lại nhanh chóng bị lời của Ninh Vãn Nam ngắt ngang: “Cậu xem lại đi, hình như phải giải thế này này…”


Cô lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn, vô hại: “Cảm ơn nhé! Nếu có gì cần hỏi, các cậu cũng đừng ngại hỏi tớ nhé! Mặc dù tớ không chắc bản thân có thể giải được hay không!”


Nói xong, cô lại đẩy tờ nháp đầy bước giải cho Lí Mạn đang mù tịt về môn toán, hai người cùng cúi đầu nghiên cứu.


Chu Dịch Bắc vừa đọc vừa lén liếc nhìn Ninh Vãn Nam, họ không học cùng lớp nên hiếm khi tiếp xúc, những điều ít ỏi mà cô được biết đều là nghe được từ Lộ Sính, nhưng cậu ta cũng rất ít khi nhắc đến. Bởi hiếm có dịp tiếp xúc, đương nhiên Chu Dịch Bắc muốn nhìn thêm một chút, cũng muốn hóng hớt thêm một vài điều.


Cô ghé sát Lí Mạn, thì thầm vài câu, Lí Mạn vốn đang uể oải bởi vì cứ đụng đến toán là chán bỗng sáng mắt, sau đó hai người bọn cô vừa làm toán vừa lôi mấy chuyện linh tinh ra tám nhảm.


Quả nhiên, tám chuyện là bản năng của mọi người, mấy cô gái từ các trường trọng điểm cũng nhanh chóng tham gia.


“Bài này dùng quy tắc L’Hospital đi… Này, tớ nghe nói thủ khoa của trường bọn tớ đang hẹn hò với một bạn gái bên trường cấp ba Minh Tài đó!”


“Chắc phải làm thế này, tìm giới hạn nhanh hơn… Ai thế, hẹn hò với ai cơ?”


“Không rõ, nhưng tớ biết một hoa khôi của trường bọn tớ đang mập mờ với một nam thần học bá bên trường cấp ba Minh Tài, hình như sắp thành đôi rồi, họ Giang gì đó…”


“Giang Lĩnh! Không thể nào!” Lí Mạn sực nhớ ra cái tên này, đột nhiên bật thốt lên, rồi lập tức nhìn sang Chu Dịch Bắc.


Chu Dịch Bắc mím môi, ánh mắt phức tạp, đúng là khổ chẳng nói nên lời.


May mà cô gái kia lại nói tiếp: “Đúng! Chính là cậu ấy! Nghe bảo là hai người họ quen nhau ở trại hè đại học Q đấy.”


“Vậy thì hè này cậu ấy đâu có ở nhà.” Lí Mạn hiếm khi nắm được trọng điểm.


“Ừ, bài hình nón này giải kiểu gì vậy!” Cô gái kia lại kéo về chuyện toán, bỏ mặc Lí Mạn đang hoang mang nhìn Chu Dịch Bắc.


Chu Dịch Bắc khẽ thở dài, vỗ nhẹ đầu Lí Mạn, giục cô ấy mau xem đề đi.


“Bắc Bắc, nếu hè này Giang Lĩnh không ở nhà, vậy tối nào cậu cũng gọi điện thoại bàn với ai thế?” Cuối cùng cũng tan học, Lí Mạn gấp gáp hỏi ra câu hỏi này.


Bởi vì đã trải qua một cú sốc lớn, lần này Chu Dịch Bắc kiểm soát biểu cảm tốt hơn hẳn: “Tớ cũng đang muốn hỏi đây, chẳng phải cậu lấy số trên diễn đàn sao?”


Lí Mạn hồi tưởng rồi cũng thấy lạ: “Đúng vậy, rõ ràng mọi người đều xin phương thức liên lạc của anh chàng đẹp trai trong lễ trao giải mà!”

Sau đó, sắc mặt cô ấy cũng dần sa sầm: “Không lẽ… không lẽ cái người đẹp trai đó là… Ứng Tuân…”




Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo