Trước khi chanh chuyển màu vàng - Chương 8: Edd

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Đầu óc ong ong, cơn bão nhiệt đới ập đến rồi vội vàng đi qua, nó không cuốn trôi bao nhiêu tâm trạng oi bức mà chỉ để lại di chứng. Ứng Tuân uống cạn bát thuốc cảm đã nguội lạnh, vị đắng còn đọng lại nơi cuống lưỡi. Trong đầu cậu, những ký ức khô cằn bỗng dưng sống lại, như nấm mốc lan tràn, ẩm ướt một vùng.


Cậu nằm trên giường, cố quấn chặt mình bằng chiếc chăn bông dày, mong rằng ra được chút mồ hôi thì cơn cảm lạnh sẽ nhanh khỏi hơn.


Bệnh tật khiến con người ta trở nên yếu đuối, Ứng Tuân hiếm khi thấy mình man mác buồn như vậy. Vỏ gối ướt sũng, thấm vị mặn chát, còn cậu thì mê man thiếp đi trong một giấc mơ dài.


Trận cảm lạnh đến bất ngờ cùng với cơn bão này phơi bày tất cả những suy nghĩ khó chịu dưới thời tiết đang chuyển lạnh nhưng chẳng có cách nào hong khô.


Nhiệt độ giảm dần, tiết Đại Thử đã qua, Lập Thu sắp tới, mùa hè đang dần chết đi trong tiếng mưa rả rích.


Trời sáng bừng, ánh nắng len qua cửa sổ, bò từ cuối giường lên bắp chân. Chu Dịch Bắc mơ màng bị tiếng chuông báo thức bướng bỉnh đánh thức.


Đánh răng, bọt kem đánh răng vị bạc hà đầy trong miệng khiến đầu óc mơ hồ của cô cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Chu Dịch Bắc thẫn thờ nhìn vào gương, trong đầu nghĩ: hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ… à, ngày hai mươi… Ngày mùng 1 tháng 9 khai giảng, mùng 3, mùng 4 thì khảo sát đầu năm…


Cô súc miệng, ngửa đầu nhắm mắt, áp khăn rửa mặt dùng một lần đã thấm nước lạnh lên mặt, từng dòng suy nghĩ rối rắm dần trở nên có trật tự lại.


Chuyên đề đạo hàm chưa tổng hợp.


3500 từ tiếng Anh mới học xong một lượt.


Đề thi đại học năm 2015 còn chưa làm xong.


Đống sách chất đầy trên bàn mới bóc nilon, đang chờ được đọc.


À còn nữa… hình như có một vụ cá cược vẫn chưa hoàn thành, phải không?


Cô gỡ khăn xuống, thở hắt ra, mí mắt sụp xuống, thở dài.


Ngồi vào bàn ăn, cô chậm rãi xúc từng thìa cháo yến trước mặt, ăn mà chẳng thấy vị gì.


Trần Hồi bên cạnh chịu không nổi vẻ mặt buồn bã, lơ đãng của Chu Dịch Bắc, liếc mắt nói: “Làm gì đấy, ăn cơm mà còn lơ đãng? Con ăn nhanh lên, sáng nay mẹ đi tập Pilates, con ở nhà ngoan ngoãn. Tối nay mẹ với bố sẽ đưa con đi dự tiệc.”


Nghe xong, Chu Dịch Bắc càng rầu rĩ thêm, không nhịn được thở dài một hơi, bưng bát lên uống ừng ực hết bát cháo rồi mềm nhũn dựa vào ghế như không xương. Cô lấy điện thoại, gõ vào ô tìm kiếm “kỹ năng bắt chuyện khi nói chuyện”. Cô vừa xem vừa cau mày, mỗi trang lại thở dài ba lần.


Ăn xong món canh vi cá bong bóng cá một cách tao nhã, Trần Hồi liếc sang con gái, khó chịu nói: “Bị đá rồi à? Thất tình hả?”


Nhắc tới chuyện này, Chu Dịch Bắc lập tức tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng dậy, cố ý nói giọng Đài Loan, ra vẻ nói: “Ôi mẹ ơi, mẹ cũng phải nhìn lại điều kiện của con gái mẹ chứ, làm sao có chuyện bị đá! Nếu chia tay thì cũng là con đá người ta thôi!”


Nhưng nhớ đến vụ cá cược rối rắm kia, cô lại xị mặt xuống, nhưng cô không muốn để mẹ nhận ra nên đành tiếp tục diễn: “Tất cả là tại con xinh sẵn, nên từ nhỏ tới lớn toàn người ta theo đuổi, mười tám tuổi rồi vẫn chưa biết cách theo đuổi ai. Quả nhiên, đôi khi quá xuất sắc cũng là một cái tội!”


Trần Hồi trừng mắt, không nhịn được lườm cô một cái: “Con nên cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra xinh đẹp chứ! Còn chuyện theo đuổi ấy à, người ta bảo con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp màn thôi, chỉ cần biết chiều theo sở thích của người ta là được, nhưng con gái vẫn phải biết tự trọng! Yêu mình thì mới có người yêu con.”


Sau màn giáo huấn ngắn gọn, Trần Hồi nghiêm giọng cảnh cáo: “Nhưng mà con bây giờ là học sinh lớp 12! Học giỏi hay không thì tính sau, nhưng đừng để tâm hồn treo ngược cành cây, phải tập trung học hành!”


Chủ đề này Chu Dịch Bắc đã nghe đến chai cả tai, cô vội vàng đứng dậy, giả bộ bước về phòng đọc sách: “Vâng vâng vâng, con đi học ngay đây!”


Trần Hồi nhìn theo bóng lưng con gái, chỉ biết lắc đầu bất lực.


Giống như Chu Tiến, Trần Hồi xuất thân từ gia đình bình thường, bố mẹ không biết chữ, không coi trọng chuyện học. Cả hai chỉ học hết cấp 2 rồi lơ ngơ bị đẩy ra xã hội mưu sinh. Không ngờ vận may ập tới, Chu Tiến nhận được một khoản tiền đền bù giải tỏa rồi lại tìm đúng hướng đi, đầu tư một phát thành công. Tiền đẻ ra tiền, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã vươn lên tầng lớp khác.


Nhưng giàu mà vẫn bị khinh. Họ biết rõ có bao nhiêu người trước mặt nịnh nọt thì sau lưng cũng có bấy nhiêu người mỉa mai “nhà giàu mới nổi”. Vì vậy, họ sẵn sàng đầu tư mọi thứ cho Chu Dịch Bắc, chỉ mong con gái ngẩng cao đầu, học hành tử tế, tương lai vững vàng.


Nhưng mấy hôm nay, tâm trạng cô con gái này lại dao động lên xuống thất thường.


Trần Hồi gọi dì giúp việc dọn bàn, dặn dò Chu Dịch Bắc rồi nhưng vẫn chưa yên tâm, bà ngước lên tầng nhắc lớn: “Mẹ đi tập Pilates đây, con ở nhà học hành chăm chỉ, viết bài nghiêm túc, trưa nhớ nghỉ ngơi, tối bố sẽ về đón đi ăn tiệc.”


Chu Dịch Bắc mở cửa phòng học, lười biếng đáp vọng xuống một câu: “Con biết rồi ạ.”


Cô cầm bút vấn tạm tóc thành búi, dì giúp việc mang vào ly nước cam ép và đĩa trái cây. Cô kết nối Bluetooth, để phát ngẫu nhiên một bài hát tiếng Anh.


Một đống đề trắng nằm ngổn ngang đầy bàn, cô mở nắp bút, rút một tờ ra, mặt mày nhăn nhó bắt đầu làm.


Tham số kép đổi thành tham số đơn… đổi kiểu gì nhỉ…


Nghiệm ẩn xử lý sao…


Định nghĩa thứ ba của đường conic là gì…


Chóng mặt quá!


Chiến đấu xong một đề toán, cô kiệt sức, tắt nhạc. Cố gắng cầm bút đỏ chấm đáp án, cô càng thêm tuyệt vọng. Đề lấm lem, cô cúi đầu, nhìn chằm chằm tờ giấy sai chi chít, cô cúi đầu, mặt ỉu xìu, trống rỗng nhìn hàng loạt chữ số.


Vẫn sẽ buồn chứ.


Cô gục xuống bàn, đầu choáng váng, tay bấm chiếc bút bi Zebra JJ15, nhịp điệu trùng với nhịp tim. Một vài suy nghĩ hiện lên: về toán, về học hành, về tương lai.


Phải làm sao đây… rõ ràng đã bỏ bao công sức, làm không biết bao nhiêu bài, học thêm không ngừng, vậy mà vẫn không đạt thành tích xứng đáng… Hay là vì mình quá ngu?


Bàn tay thả lỏng ra, bút rơi xuống đất, lăn đến chân bàn, rồi được nhặt lên.


Dù khó, dù không biết, dù sai nhiều, vẫn phải tiếp tục làm thôi.


Vì không làm thì mãi mãi chẳng tiến bộ, không thử sai thì mãi chẳng biết đáp án đúng. Có lẽ, viết xuống không chỉ là lời giải, mà còn là viết nên tương lai sáng sủa.


Cô cầm ly nước cam, uống cạn, im lặng tự động viên bản thân, rồi lấy giấy nháp ra, đối chiếu lời giải, kiên nhẫn sắp xếp lại từng bước.


Cuối cùng, trong ánh nắng trưa chói chang rực rỡ, cô bỗng hiểu ra, tìm được hướng giải đúng, gương mặt nở nụ cười không giấu nổi niềm vui.


Bỏ đề thi phiền toái sang một bên, cô đứng dậy, vừa xoay cổ vừa bước vào phòng thay đồ, tỉ mỉ chọn một bộ quần áo hợp ý, soi gương, làm điệu bộ nháy mắt, tô thêm chút son màu trà nhạt.


Đeo tai nghe, cô bật một đoạn nghe tiếng Anh thi đại học rồi ung dung đi xuống lầu. Trần Hồi nhìn thấy, khá hài lòng với cách ăn mặc của con gái hôm nay, không quá trẻ con, cũng không quá già dặn. 18 tuổi, cái tuổi mà ăn mặc thế nào cũng đẹp, tuổi trẻ vốn chẳng cần điểm tô nhiều.


Ngồi vào xe, cô tháo tai nghe, rồi mới nhớ ra một chuyện, hỏi: “Bố, hôm nay là tiệc gì vậy?”


Chu Tiến cởi cúc áo vest, cúi đầu nhìn vào điện thoại xem tài liệu, tùy tiện trả lời: “Chỉ là gặp mặt ăn cơm với chú Lộ, chú Lâm thôi. Nhân tiện các con đều đã học lớp 12 rồi, cũng nên ngồi lại trao đổi chút. Nếu có ý định du học thì chuẩn bị cùng nhau, ra nước ngoài cũng có người quen, cũng tiện bàn thêm chuyện dự án mới.”


Rõ ràng là bàn công việc, tiện thể so sánh con cái với nhau mà sao lại nói nghe sang trọng thế.


Cô bĩu môi, đeo lại tai nghe, vừa khớp tới đoạn: “Giá chiếc áo sơ mi là: chín bảng mười lăm xu.” Những tình tiết quen thuộc lặp đi lặp lại trong cuộc sống nhạt nhẽo như nước lọc, nhưng vẫn có người say mê không chán.


Bữa tiệc chia làm ba phần: Chu Tiến với Ứng Thừa Nhiên cụng ly, cười nói rôm rả. Nụ cười phô trương trên gương mặt, tiếng cốc chạm nhau vang lên cùng tiếng tiền bạc leng keng.


Trần Hồi với Hướng Uyển cầm túi xách mới cùng các quý bà, bàn chuyện dưỡng da làm đẹp. 



Còn Chu Dịch Bắc thì cúi đầu học từ vựng trong app.


Đánh dấu xong, ngẩng đầu xoa cổ, cô nhìn thấy một cảnh ấm áp: Hướng Uyển gắp miếng gan ngỗng nấm đen cho Ứng Tuân, cậu mỉm cười nhận lấy, rất là tình cảm.


Bên cạnh, Lộ Sính và Lâm Chỉ vẫn cãi nhau không ngớt. Tiếng cãi vã sắc bén xen giữa tiếng dao nĩa va chạm leng keng khiến cô dừng tay, hóng hớt nhìn hai người họ. Mắt cô đảo qua đảo lại như mèo con bị đồ chơi dụ tập trung toàn bộ sự chú ý.


Ứng Tuân bỗng dưng liên tưởng như vậy, cậu cúi mắt thu ánh nhìn lại, nâng ly lên che đi khóe môi đang khẽ nhếch: Muốn nuôi một con mèo quá.


Dù đã 18 tuổi, một chân đã bước vào ngưỡng trưởng thành, nhưng Lộ Sính và Lâm Chỉ cứ gặp mặt nhau là lại trẻ con như xưa.


“Tôi tưởng cô Lâm cao quý lắm, ai ngờ hàng rẻ tiền vỉa hè cô cũng muốn.” Lộ Sính vuốt mái tóc bạch kim nổi bật, mỉa mai.


Lâm Chỉ theo phản xạ liếc sang Chu Dịch Bắc rồi không chịu thua, trả lời lại: “Liên quan gì đến cậu? Cậu nghĩ cậu là ai? Giang Lĩnh có chọc gì cậu à? Nhìn lại bộ dạng cậu trước mặt Ninh Vãn Nam xem, đến cả chó cũng chê.”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo