Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Tối nay đi ăn cùng nhau không!” Lí Mạn nở nụ cười rạng rỡ, nhìn bộ dạng như vừa sống sót qua kiếp nạn của Chu Dịch Bắc sau ba tiếng học thêm toán cường độ cao, nhiệt tình mời cô.
“Được thôi, ăn gì đây?” Chu Dịch Bắc chậm rãi thu dọn đồ, hơi ngước mắt nhìn sang Lí Mạn hôm nay có gì đó khác thường, nghi ngờ hỏi: “Mạn Mạn, cậu… trang điểm à?”
Lí Mạn hơi ngượng ngùng gật đầu.
Nói thật, Lí Mạn thuộc dạng xinh, nhưng chưa đủ để gọi là đẹp. Khuôn mặt cô ấy dịu dàng, mềm mại không góc cạnh và cũng chẳng có điểm nhấn gì nổi bật để dễ ghi nhớ.
Không phải vẻ đẹp kiêu sa, xa cách trong sách vở, cũng không phải nét đẹp cổ điển khiến người ta liên tưởng đến tranh mỹ nhân. Cô ấy chỉ đơn giản là ưa nhìn, vẻ đẹp gần gũi, dễ chịu, không lấn át người khác.
Ở tuổi mười tám, con gái vốn đã rạng rỡ mà không cần tô vẽ thêm gì. Nhưng kỹ thuật trang điểm hơi vụng về của Lí Mạn khiến lớp make-up quá già dặn trở nên lạc lõng trên gương mặt cô ấy.
Đánh má hồng quá tay, màu môi hồng quá đậm không hợp với tuổi, eyeliner kéo dài tới tận thái dương, phấn nền loang lổ, che mất sự trong trẻo của tuổi trẻ.
Chu Dịch Bắc thoáng ngạc nhiên, tính Lí Mạn vốn đơn giản, sao tự dưng hôm nay cô ấy lại muốn trang điểm? Chắc chắn là có chuyện gì đó.
Nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu cô, nhưng cô không biết nên mở lời thế nào, cô đành đánh trống lảng, vừa nhét đống bài tập viết vội nguệch ngoạc vào chiếc túi tote phiên bản giới hạn mới mua, vừa nói: “Tối nay ăn gì thanh đạm thôi nhé, dạo này tớ bị nhiệt miệng, đau chết mất!”
Lí Mạn thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không hỏi gì về lí do cho sự thay đổi đột ngột của cô ấy. Cô ấy vẫn giữ giọng tươi vui, chớp mắt, lớp nhũ mắt dày lấp lánh trên mí mắt: “Được thôi!”
Lí Mạn lấy điện thoại ra, cúi đầu tìm mấy quán ăn ngon được dân mạng review rồi dừng lại, giơ màn hình cho Chu Dịch Bắc xem: “Bắc Bắc, ăn nhà hàng Nhật được gắn sao Black Pearl này đi! Hình như mới mở ở trung tâm, tớ thấy nhiều người khen lắm!”
Chu Dịch Bắc khoác túi lên vai, tùy ý gật đầu: “Chỗ nào cũng được.” Rồi cô mở ứng dụng video, tìm một đoạn clip và giả vờ reo lên hào hứng: “Wow! Mạn Mạn, xem này! Beauty blogger này trang điểm tự nhiên thật, đẹp quá! Có lẽ chúng ta có thể thử học theo một chút.” Nhưng cô nói chẳng tự nhiên chút nào, cứ như một nốt nhạc bị lệch tông.
Đôi mắt hạnh nhân nâu đeo lens màu xanh lá mở to, Lí Mạn đi theo Chu Dịch Bắc ra khỏi lớp: “Ừm, về rồi tớ sẽ học ngay!”
“Anh ơi! Tối nay mình đi ăn nhé! Thằng nhóc Lộ Sính thắng một mớ tiền đua xe, hôm nay định mời cả nhóm đi ăn đồ Nhật! Dạo này khắp nơi đang rầm rộ review một quán mới, phải chém đẹp nó một bữa mới được!” Giọng Trương Viễn Triều luôn đầy hào hứng, mang theo sự hồn nhiên khiến người khác vừa ghen tỵ vừa hâm mộ.
Tin nhắn thoại kết thúc, không gian lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi qua tán lá và tiếng chim hót líu lo.
Ứng Tuân cầm ấm nước, vừa rót nước nóng pha thuốc bột trị cảm vừa gõ chữ trả lời Trương Viễn Triều: “Không được, tôi còn có bài thi cần làm gấp, tối nay phải nộp rồi, bận lắm, mấy cậu đi trước đi.”
Bên kia ngay lập tức trả lời lại bằng tin nhắn thoại, giọng mang theo vẻ tiếc nuối: “Ôi… thế à. Hay để em mang phần thức ăn về cho anh ăn khuya nhé? Nghe nói quán này nổi tiếng lắm! Anh không rảnh thật sao?”
Ứng Tuân lại gõ chữ tiếp: “Mấy cậu ăn đi, không cần mang về cho tôi đâu, tối nay tôi không biết sẽ bận tới mấy giờ. Lần sau tôi mời, hôm nay các cậu cứ ăn vui vẻ đi.”
“Được rồi…” Trương Viễn Triều trả lời, nghe qua điện thoại thôi cũng hình dung ra được vẻ uể oải của cậu ta.
Sau khi uống xong thuốc, mồ hôi vã ra, Ứng Tuân thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Lí Mạn vô thức liếc sang gương mặt của Chu Dịch Bắc ở phía đối diện, làn da trắng như sứ, hàng lông mày cong mềm mại, đuôi mắt hơi xếch nhẹ khiến đôi mắt tròn bớt đi nét ngây thơ, son đỏ được tô thêm càng làm nổi bật cá tính của cô.
Lí Mạn cúi đầu, nhớ lại khuôn mặt trang điểm của mình, chỉ thấy hối hận.
Thời tiết ẩm ướt khiến mặt càng thêm nhờn dính khó chịu.
Nhớ lại lúc nãy vừa xem video hướng dẫn makeup trong nhà vệ sinh, cô nhận ra lớp trang điểm mình từng rất thích hóa ra thật vụng về, cảm giác bực bội và lo lắng đó làm cô ấy nảy sinh cảm giác chán ghét với đồ ăn và với cả chính bản thân mình.
Cô ấy uể oải khuấy bát mì Tonkotsu, chẳng còn tâm trạng để thưởng thức bữa ăn này nữa.
Chiếc chuông gió kiểu Nhật treo trước cửa bỗng leng keng vang lên, có người đẩy cửa bước vào.
Trương Viễn Triều khoác vai Lộ Sính lững thững bước vào tìm một chỗ ngồi, theo sau là nhóm bạn thân thiết, đều là nam sinh lớp A của trường quốc tế Minh Tài, toàn những công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé.
“Ứng Tuân thật sự không tới à?” Lộ Sính mở menu hỏi, mái tóc nhuộm màu xám bạc cực kì nổi bật.
“Gọi mấy phần sashimi bụng giữa cá ngừ, mỗi người thêm một phần gan cá hầm…” Trương Viễn Triều vừa xem menu gọi món vừa trả lời: “Anh ấy chắc chắn không đến đâu, bình thường anh ấy đã ít khi ra ngoài, giờ lớp 12 rồi càng bận hơn… À, món cá tuyết nướng kiểu Saikyo này nhìn cũng ngon lắm nè!”
Lí Mạn nhìn tô mì ramen đã nguội đặc lại trước mặt, cô ấy thật sự chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào nhưng vẫn cầm đũa lên cố gắng ăn hết. Miếng chanh vàng vẫn lơ lửng trong ly nước.
“Đi thôi, Bắc Bắc.” Giọng cô ấy rõ ràng trầm hẳn, nhưng trên hàng mày ngang kiểu Hàn Quốc vẫn cố gắng gượng nét tươi tắn khi nhìn Chu Dịch Bắc.
“Cậu đợi tớ chút, tớ vào nhà vệ sinh.” Chu Dịch Bắc cầm ví đứng dậy, vẻ mặt áy náy nói.
Đương nhiên Lí Mạn không có ý kiến gì, cô ấy chỉ tiếp tục ăn nốt phần mì vốn chẳng hợp khẩu vị còn lại.
Một lúc sau, Chu Dịch Bắc vỗ nhẹ vai Lí Mạn từ phía sau, ra hiệu có thể đi được rồi. Ra đến cửa, bọn họ trùng hợp chạm mặt nhóm Lộ Sính, ánh mắt Chu Dịch Bắc lướt qua mái tóc màu xám bạc nổi bật kia, cô khẽ nhướng mày nhưng dù sao cũng không quen thân, chẳng cần chào hỏi, chỉ thản nhiên khoác tay Lí Mạn đi ra khỏi cửa hàng.
Vừa bước ra khỏi cửa, hơi nóng hầm hập ập tới, một luồng bực bội vô cớ xông thẳng vào lòng, khiến Lí Mạn cau mày.
“Trời ơi, Lộ Sính gan vậy. Dám nhuộm tóc thế kia luôn cơ à!” Chu Dịch Bắc lấy quạt cầm tay trong túi, bật mức gió mạnh nhất, nghiêng về phía Lí Mạn để chia sẻ chút mát mẻ ít ỏi.
“Tính cậu ta vốn thế mà.” Lí Mạn khẽ tiếng thở dài, cô ấy vốn không thân với nhóm Lộ Sính nên cũng không tiện nhận xét nhiều.
Không biết nghĩ đến điều gì, Chu Dịch Bắc bỗng nhiên cười gian, đuôi mắt cong cong như mắt mèo: “Tớ cá là tạo hình này chắc chắn có liên quan đến Ninh Vãn Nam rồi!”
“Họ… có quan hệ gì à?” Lí Mạn nhớ lại cảnh thường ngày hai người họ hay đối đầu, cô ấy ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Chu Dịch Bắc. Trong bóng tối, lớp trang điểm đã bị trôi đi, đôi mắt lại thoáng hiện vẻ ngây ngô.
“Không biết nữa.” Chu Dịch Bắc nói lấp lửng.
Ánh đèn nhân tạo chiếu xuống dòng xe đang tắc cứng.
Lí Mạn cúi đầu, cả người toát lên vẻ u ám.
“Mạn Mạn, dạo này cậu có chuyện gì buồn à?” Chu Dịch Bắc thử dò hỏi.
Một chiếc xe chạy ngang qua, ánh đèn pha sáng lóa khiến người ta chớp mắt theo phản xạ.
“Bắc Bắc…” Lí Mạn ngập ngừng, môi mấp máy, cô ấy do dự mãi, lời nói nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng nói nhỏ: “Tớ… tớ cãi nhau với mẹ rồi.”
“Sao thế?” Chu Dịch Bắc dịu dàng hỏi.
Lí Mạn có hơi xấu hổ nhìn xuống đất nói:“Mẹ tớ phát hiện quà sinh nhật năm nay của cậu tặng, rất tức giận, nói tớ không chịu chăm lo học hành rồi đem vứt mất rồi.” Giọng cô ấy ngày càng nhỏ.
“À”. Chu Dịch Bắc nhớ lại, năm nay cô tặng Lí Mạn một set mỹ phẩm của Chanel.
“Thế là cậu giận dỗi à?” Cô thử tiếp tục phân tích.
“Thì giận lắm chứ!” Lí Mạn cúi đầu lén lau nước mắt, tủi thân lẩm bẩm: “Đây là lần đầu tớ nhận được món quà quý giá như vậy, lại còn là cậu tặng, tớ còn chẳng nỡ dùng, vậy mà mẹ tớ lại vứt đi, đã thế lại còn cứ trách mắng tớ mãi. Nhưng tớ là dốt thật, học không giỏi được mà…”
Chu Dịch Bắc rút khăn giấy đưa cho cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Thế nên để thể hiện sự khó chịu, cậu cố ý đi trang điểm à?”
Lí Mạn ngại ngùng gật đầu, lí nhí: “Tớ đến cửa hàng dùng đồ thử để trang điểm…”
Chu Dịch Bắc bật cười: “Ngốc quá đi! Bị vứt rồi thì mua lại thôi, tớ có phải sẽ không tặng quà cho cậu nữa đâu. Nhưng đúng là năm cuối cấp rồi, chúng ta nên tập trung học nhiều hơn. Bố mẹ cũng vất vả, họ mong con cái giỏi giang thôi, mình nên thông cảm cho họ.”
Lí Mạn nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.
Nhưng Chu Dịch Bắc bỗng nhiên nói lớn: “Nhưng mà con gái yêu cái đẹp chẳng có gì sai! Bố mẹ không cho con cái cơ hội giải thích mới là sai! Mạn Mạn, cậu không hề sai! Chỉ là lần này tạm tha thứ cho họ đi, lần sau để tớ dạy cậu trang điểm thật xinh đẹp!”
Lí Mạn bật cười, ngước mắt nhìn Bắc Bắc của mình, đôi mắt sáng long lanh, đẹp vô cùng.
Chu Dịch Bắc nằm dài trên giường gọi điện thoại, trong đầu vẫn nghĩ về bài toán làm sai trong buổi học thêm toán buổi chiều. Cô còn chưa kịp nghiên cứu rõ, điện thoại đã có người bắt máy.
“Alo.” Giọng bên kia khàn khàn.
Gần đây mọi người đều bị cảm cúm sao? Chu Dịch Bắc thắc mắc.
Tuy nhiên, cô vẫn còn chút lương tâm mà nhắc nhở: “Cậu bị ốm thì đừng nói nhiều, lo nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc cho tử tế nhé.”
Cả hai im lặng, chỉ nghe tiếng hít thở khe khẽ vang bên tai, tai bỗng thấy ngứa ngáy lạ thường.
Cúp máy ư? Nhưng sắp khai giảng rồi, vụ cá cược kia vẫn chưa xong.
Có cần thắng không? Cái trò cá cược này thật trẻ con… Nhưng tại sao lại không muốn cúp máy một chút nào?
Không muốn nghĩ thêm nữa, Chu Dịch Bắc vội vàng bật sáng màn hình máy tính, mở phần mềm nghe nhạc, để mặc cho âm nhạc chầm chậm vang lên.
“Chỉ là không thể mở lời…”
Ừ, hợp hoàn cảnh. Cả hai đều không thể nói ra.
Không nói ra được, là tuổi trẻ, là nhịp tim rộn ràng, là sự nóng bừng trong cơ thể, là những hiểu lầm và sự thật chưa kịp sáng tỏ.