Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tiếng máy sấy ù ù vang lên, Chu Dịch Bắc vừa tùy ý vuốt mái tóc còn hơi ẩm, vừa tò mò quan sát cách bày trí trong phòng tắm.
Một chiếc khăn tắm, một cốc đánh răng, một bàn chải. Rõ ràng là chỉ có một người ở.
Tuy là phòng của con trai, nhưng Ứng Tuân dọn dẹp khá gọn gàng, ít nhất còn sạch sẽ hơn nhiều so với căn phòng bừa bộn của Chu Dịch Bắc, nơi từng bị Trần Hồi chê thẳng là “ổ chó”.
Cô đổi sang hong khô sơ qua chiếc sơ mi. Luồng gió ấm thúc nước bốc hơi, khiến gò má cô cũng nóng lên.
Trong gương, mái tóc mái rối bời, má ửng hồng, lớp son đã lem, đôi mắt lại sáng long lanh. Cô cau mày, thầm hối hận vì ra ngoài mà không mang theo thỏi son nào.
Cô lấy giấy lau sạch chút son còn sót lại, lẩm bẩm chê chất son này trôi nhanh. Gió nóng làm cơ thể thêm ấm, bên ngoài mưa rơi tí tách như viết nên những dòng chú thích cho đoạn cuối mùa hè. Cơn buồn ngủ len lén kéo đến, cô liền rút phích cắm, kéo thẳng áo quần, chỉnh sửa bản thân sao cho tạm chấp nhận được, rồi mới ung dung bước ra.
Quạt máy thổi vù vù, khuấy động lớp không khí ẩm. Ứng Tuân đang ngồi xổm, đặt bản nhạc cello của cô lên chiếc ghế gỗ thông, kiên nhẫn tách từng trang giấy dày nặng đã ngấm nước.
Áo sơ mi trắng thấm hơi ẩm trong không khí, vẽ nên đường vai và cổ trơn mảnh. Tóc cậu ẩm, rối mềm, che một phần chân mày; gương mặt vốn lạnh nhạt nay bỗng dịu đi, không còn vẻ sắc bén như thường ngày nữa mà giữa tiếng mưa rả rích lại thấp thoáng một nét mong manh của tuổi trẻ.
Hơi thở chậm lại, hơi nóng còn sót trên người từ máy sấy dồn lên mặt, Chu Dịch Bắc khẽ lên tiếng với giọng mềm mại: “Không cần phiền thế đâu. Tôi mua bản mới là được.”
Ứng Tuân vẫn kiên nhẫn hong khô từng trang, rồi chỉnh lại quạt ở một góc hợp lý mới đứng dậy. Cậu liếc nhìn cô đang đi tới đi lui không yên, rồi nói nhỏ: “Phòng kia chưa dọn, đừng vào, bẩn lắm.”
Nhìn sang cây cello đứng lẻ loi bên cạnh, giọng cậu bỗng dịu lại: “Nếu được, cậu có thể kéo một bản không?”
Cô ngượng ngùng gãi mũi, nhận ra mình ở đây hơi tự nhiên quá mức.
“Được thôi.” Giọng như không có gì to tát, cô quay lại mở hộp đàn, kéo ghế ngồi trước giá đựng đầy ắp sách, ngón tay lướt qua dây đàn, cúi đầu chọn nhạc. Lần này, cô hiếm khi yên lặng.
Ứng Tuân lấy hai chiếc cốc thủy tinh hoa văn loang màu rồi cho trà vào, ấm nước sôi ùng ục. Cậu ngồi xuống, cầm cuốn sách úp trên bàn tiếp tục đọc, không nói thêm gì.
Chu Dịch Bắc hít sâu, tập trung chọn một bản nhạc rồi bắt đầu chơi, vô thức khe khẽ ngân nga.
“Cuối cùng cũng nghe được tiếng mưa,
Thế là thế giới của em bị đánh thức…”
Ứng Tuân khẽ ngẩn ra. Cậu không ngờ cô chịu ngoan ngoãn kéo đàn, càng bất ngờ hơn khi cô chọn nhạc pop, lại còn là bài “Nghe thấy tiếng mưa”.
Nhưng… cũng khá hay.
Nước sôi tới 100 độ, hơi nóng quấn lấy căn phòng. Cậu rót vào ly, lá trà Long Tỉnh bung ra, hương thơm dìu dịu.
Bên ngoài, cơn mưa cuối hè ở thị trấn ven biển ào ạt mà dai dẳng. Một trận mưa có thể làm rụng hoa, cũng có thể rửa sạch bùn, mang theo vị ngai ngái của đất ướt, quấn lẫn hương trà và mùi nhài thoảng nhẹ.
Tiếng mưa, hòa trong âm cello, hòa cả vào hơi nóng của ly trà, tan vào không khí oi ả mùa hạ.
“...
Tiếng mưa”
Khi bản nhạc gần kết thúc, cô bất giác thấy hối tiếc, có lẽ “Lặng im” hợp với khoảnh khắc này hơn.
Tiếng mưa vẫn rơi. Cô đang định cất đàn thì Ứng Tuân hỏi: “Cậu muốn uống chút trà nóng không? Cho ấm người, dễ chịu hơn.”
“Được chứ.” Chu Dịch Bắc tươi cười đáp.
Nâng cốc lên, trong chiếc cốc thuỷ tinh loang màu vàng xanh là nước trà trong vắt, vàng xanh xen lẫn gợi sắc giao mùa, hơi ấm lan từ tay vào lòng. Cô cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ vì sợ nóng.
Ứng Tuân lật sách, không nói gì thêm. Gió quạt làm từng trang bản nhạc khô ra, nốt nhạc trở lại hình dáng ban đầu.
Chu Dịch Bắc vén tóc mai bị gió thổi tung. Uống hết một cốc, dạ dày vừa được cà phê đá tưới lạnh nay lại được trà nóng xoa dịu, tay bắt đầu đổ mồ hôi. Điện thoại rung nhẹ trong túi. Cô đặt cốc xuống, ngập ngừng rút máy ra, chiếc iPhone 6 mới toanh, cô phải năn nỉ mãi, bố mới miễn cưỡng mua cho với điều kiện “không được xao nhãng học tập”, cô trượt rồi nghe máy.
“Alo, chú Trần hả? Xe sửa xong rồi à? Vâng… mười phút nữa tới… Dạ được.”
Vừa cúp máy, cô thấy mưa đã ngớt, chỉ còn vài giọt nước rơi lộp bộp từ mái hiên. Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng quạt, tiếng giấy xào xạc và tiếng đồng hồ chậm rãi.
Cô ôm chiếc cốc được rót đầy thêm lúc nào không hay, thổi nhẹ hơi nóng. Trong hương trà mờ mịt, cô ngẩng lên nhìn trộm. Ứng Tuân đang chăm chú đọc sách, dáng vẻ ấy chỉ khiến người ta liên tưởng tới cụm từ “môi hở răng lạnh”, Chu Dịch Bắc dùng thị lực 5.0 của mình để nhìn rõ tựa sách, là “Thơ của Trương Táo”.
Chu Dịch Bắc chột dạ quay đi, nhấp một ngụm trà và bị bỏng lưỡi. Cô nhăn mặt, tự hỏi: Học sinh giỏi bây giờ đều lãng mạn thế này sao, còn rảnh đọc nhiều sách như vậy nữa?
Ngoài cửa vang lên tiếng còi xe, cô nhanh chóng đeo đàn, cầm quai, những câu cảm ơn đã nghĩ trước lại cứ vướng ở miệng. Cuối cùng, cô chỉ ấp úng: “Có người tới đón tôi rồi… Cảm ơn… cảm ơn đã tiếp đãi!”
Nói xong, vừa thấy cậu ngẩng đầu lên thì cô vội quay mặt tránh đi rồi bước ra ngoài.
“Không có gì.” Giọng cậu thấm hơi ẩm của mưa nên dịu dàng hơn thường ngày: “Đi đường cẩn thận.”
“Ừ.” Chu Dịch Bắc đi khỏi phòng khách, làn khí mát sau mưa ùa vào khiến mặt cô cũng lạnh xuống.
Tiếng đóng cửa vang lên, bản nhạc lại khô thêm một trang. Ứng Tuân đặt sách xuống, tắt quạt, nhặt tập nhạc đã nhàu rồi ép lại dưới chồng sách như một cách vá víu. Cậu vào phòng tắm, vốc nước lạnh, để mặc giọt nước trượt xuống cổ áo. Ngẩng lên nhìn gương, khóe môi khẽ cong.
Không thoải mái lắm.
Ánh mắt vô tình dừng lại ở chiếc khăn giấy bị bỏ quên bên cạnh, in một dấu môi nhàn nhạt.
Trên xe, cảnh vật sau mưa lùi dần về phía sau. Chu Dịch Bắc tựa đầu lên cửa kính, nhìn mấy con chim đậu trên dây điện, bóng chúng hóa thành những nốt nhạc. Ngoài kia, những học sinh tan học né từng giọt nước từ mái nhà, trẻ con đạp xe qua vũng bùn làm nước bắn tung toé, cô nhắm mắt lại.
Cô ngáp một cái, bỏ lại sau lưng tất cả dư vị mưa gió, quên đi rối rắm những ngày bão, bắt đầu mong mỏi một ngày nắng vàng rực rỡ.
Có người bị cảm, nhưng không phải cô, mà là Giang Lĩnh với giọng mũi nặng trong điện thoại.
Theo kế hoạch gọi vào giờ cố định trong buổi tối, Chu Dịch Bắc xé bao nilon cuốn sách mới, sốt ruột đợi một lát, lúc ngón tay sắp ấn nút tắt máy thì điện thoại được kết nối.
“Alo.” Giọng mũi trầm khàn vang lên.
“Anh bị bệnh à?”Chu Dịch Bắc thăm dò.
“Ừ.” Giọng nghe có vẻ mệt mỏi.
“Ờ…” Cô không biết nói gì thêm. Cả hai im lặng, chỉ còn nghe tiếng thở đều đều như một nồi cháo trắng đang sôi chậm.
Ngón tay vô thức xoắn sợi tóc mai, cô chợt buông ra rồi nói: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, em không làm phiền nữa!”
Có người nhân lúc rối ren mà chạy trốn.
Chu Dịch Bắc vội vàng ngắt máy, nhưng vẫn kịp nghe thấy một tiếng cười khẽ. Cô nhíu mày, là ý gì vậy?
Mặt đàn ông, nói đổi là đổi.
Cô lắc lắc đầu, ý nghĩ lung tung theo mái tóc suôn mượt bị hất thành đường cong. Chu Dịch Bắc tiếp tục nghịch điện thoại mới rồi mở phim Hàn xem, yêu đương vẫn nên xem người khác yêu thì hơn.
Hôm sau trời trở lạnh, nhiều người đổ bệnh. Cô quyết định mặc ấm hơn, vì không muốn ốm lây ảnh hưởng đến việc học.
Trong giờ học bù toán, cô lén bỏ hai viên kẹo chanh vào miệng, rồi đưa vài viên cho Lê Mạn, nhưng bị từ chối. Lê Mạn vốn là học sinh ngoan, nhìn thầy giáo đang ngồi trên bục lại không dám ăn kẹo trước mặt thầy.
Chu Dịch Bắc ngậm kẹo chanh, nhìn đống đạo hàm ngoằn ngoèo, cô thở dài chống cằm rồi nhíu mày.
Lê Mạn nhịn một lát, vẫn không kiềm được mà ghé lại hỏi nhỏ: “Bắc Bắc, cậu và Giang Lĩnh bây giờ tiến triển sao rồi?”
“Bình thường thôi.” Cô xoay bút làm văng mấy giọt mực trên trang giấy trắng, rồi nói: “Có hơi chán, còn không thú vị bằng Ứng Tuân.”
Không ngờ cô lại trả lời như vậy, Lê Mạn tò mò hỏi tiếp: “Cũng đúng, nhưng Bắc Bắc này, sao cậu lại ghét Ứng Tuân thế?”
Lê Mạn không dám nói câu “Thật ra mình thấy cậu ấy không ghét cậu lắm đâu”, nói ra sợ cô lại dựng lông.
Chu Dịch Bắc nhướng mày: “Không biết nữa, chắc là trời sinh không ưa, hoặc số không hợp.”
“Cậu ấy có thể không tệ như vậy, nhưng tớ rất tệ, lúc nào cũng đáng ghét.”