Trước khi chanh chuyển màu vàng - CHƯƠNG 5: Mưa (Rain)

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Alo…?”


Không ngờ lần này điện thoại lại được bắt máy nhanh đến vậy. Đôi mắt tròn xoe của Chu Dịch Bắc đảo lia lịa, trong lòng rắp tâm trêu chọc.


“Xin hỏi có việc gì không?”


Giọng nói trầm tĩnh ấy khiến Chu Dịch Bắc liên tưởng đến một hồ nước nhỏ trong nội địa, phẳng lặng mà không gợn sóng.


“Không có việc gì thì không được gọi điện chắc?” Cô đáp tỉnh bơ, không hề che giấu sự ngang ngược.


“Cậu là…?” Giọng bên kia hiếm khi tỏ ra do dự.


“Cậu mau quên thật đấy. Hôm qua tôi không phải đã gọi cho cậu rồi sao!” Khóe môi cô khẽ cong, lớp son hồng ánh dưới nắng lấp lánh vẻ ngọt ngào đầy tội lỗi. Cô nằm vắt vẻo trên chiếc ghế dài màu ngà, uể oải kéo dài giọng, vẫn giữ vẻ hiên ngang: “Chẳng phải cậu là người đăng bài tìm bạn trên diễn đàn Minh Tài sao!”


“Ồ, thế à?” Một nụ cười nhàn nhạt vang lên.


Một cánh chim cụt sà qua mặt hồ.


Chu Dịch Bắc vốn tưởng mình tìm được cớ mở đầu hoàn hảo, trong lòng vui như vẫy đuôi, tiếp tục khoe khoang: “Tôi có phải là người đầu tiên liên lạc với cậu không?”


“Đúng vậy.”


“Đã muốn kết bạn thì đầu tiên phải trò chuyện về sở thích đã chứ!” Đôi mắt cô ánh lên niềm thích thú nghịch ngợm, đôi chân trắng ngần đong đưa trong không trung như một cái đuôi hiếu động.


“Để tôi giới thiệu trước nhé?”


“Tôi là học sinh khối nghệ thuật, chuyên ngành cello, năm nay sắp lên lớp mười một.” Cô nói dối trơn tru như đã soạn sẵn, giọng và môi cùng cong lên: “Còn cậu?”


“Tôi…” Bên kia khựng lại giây lát, rồi chậm rãi đáp: “Không phải tôi đã giới thiệu trong bài đăng rồi sao?”


Lần này đến lượt Chu Dịch Bắc nghẹn lời, hiếm khi bị phản đòn như thế, quả nhiên đàn ông chẳng có ai đơn giản. Hôm trao giải chỉ thoáng nhìn, cô đã thấy cậu không phải dạng hiền lành gì, giờ nói chuyện là lộ ngay.


“À, thì ra là nữ sinh cello, vậy vẫn còn nhiều cơ hội để tiến bộ lắm, chăm chỉ luyện tập chắc chắn sẽ giỏi lên thôi.” Giọng nói vang lên đầy thiện ý, vừa nhẹ nhàng vừa khích lệ: “Với lại, tôi học lớp mười hai, em chắc phải gọi tôi là anh chứ, học muội.” Đoạn cuối, ý cười lại không che giấu được.


Chu Dịch Bắc suýt nghiến nát răng: “Ồ, cảm ơn tiền bối.” Cô nhấn mạnh từng chữ, kìm nén mà nói: “Em sẽ cố gắng.”


“Em còn sở thích nào khác không?” Đầu bên kia bỗng như pha một lớp lạnh nhạt, nói: “Anh thấy mình với em hình như ít điểm chung, có lẽ không hợp làm bạn lắm.”


Trong lòng cô cười khẩy mấy tiếng, cố nén cơn thôi thúc muốn cúp máy: “Em cũng khá thích đọc sách. Hình như trong bài đăng anh cũng nói thích đọc mà.”


“Ồ.” Cậu ta hơi ngập ngừng, rồi hỏi: “Vậy em thích đọc gì?”


Trong đầu cô bỗng loé lên vô số con chữ, nhưng lại không nói nổi. Môi mấp máy, câu trả lời lơ lửng giữa chừng, đầu óc quá tải.


“Em thì… không có sở thích cụ thể.” Cảm giác chột dạ tràn lên, cô đành khô khan đáp: “Gần đây em đọc thơ. Còn anh?”


“À, anh cũng đang đọc thơ. Thật trùng hợp.” Giọng nghe rõ nụ cười, chỉ là một kẻ ngốc nào đó mải vui mừng mà chẳng nhận ra.


“Vậy à?” Chu Dịch Bắc lấy lại hơi, cố gắng giành thế chủ động: “Vậy anh có muốn chia sẻ bài nào gần đây không? Em cũng tò mò gu thẩm mỹ của anh lắm.”


Bên kia im lặng trong chốc lát. Nụ cười vừa nở trên môi cô còn chưa kịp giữ được lâu thì đã bị làn sóng bất ngờ từ hồ nước kia đánh bật.


Tiếng giấy sột soạt vang lên, rồi cậu ta chậm rãi cất giọng.


“Chỉ cần nhớ lại những chuyện hối hận trong đời

Hoa mai liền rơi xuống

Ví như thấy nàng bơi sang bờ bên kia của con sông

Ví như trèo lên một chiếc thang gỗ tùng

…”


Giọng nam trầm mát ấy chậm rãi đọc, khiến tim cô bỗng khựng lại.


“Bài thơ Trong gương của Trương Táo, vừa hay anh đang đọc tới trang này nên chia sẻ với em.”


“Ồ.” Chu Dịch Bắc mấp máy môi như định nói gì, nhưng lại im lặng, chỉ vội vã buông một câu: “Vậy để em tìm đọc xem.” Rồi cúp máy.


Chạy trốn như ma đuổi.


Đêm lặng gió, nhưng bên tai lại ồn ào, tiếng trẻ con khóc, tiếng người mẹ dịu dàng dỗ hay bà cụ ngồi ở góc phố rao bán nước đá, người qua kẻ lại dừng chân, vài cậu thiếu niên khoác vai nhau lao thẳng về tiệm net 24h giờ ở góc đường…


Phía chân trời, mây dày dồn đặc. Dường như đã có ai đó khiến hoa mai rơi đầy núi.


Bão sắp tới.


Mùa mưa bắt đầu kéo dài, trong không khí là mùi ẩm ướt, hơi nước va vào nhau, như gam màu trong trẻo vẽ nên cảnh “núi mưa sắp đến, gió đầy lầu”.


Giữa ngày hè rực nắng, cô chìm vào giấc mơ ẩm ướt.


Sáng hôm sau, Chu Dịch Bắc bị Trần Hồi gọi dậy từ sớm. Tóc tai cô rối bù ngồi vào bàn ăn, chẳng màng hình tượng mà ngáp ngắn ngáp dài. Vừa cầm điện thoại thì cô đã thấy một loạt tin nhắn báo giao hàng, khuôn mặt khựng lại, thở dài.


Tối qua chẳng hiểu nghĩ gì mà nổi hứng đặt mua hơn mười cuốn sách…


Thôi, coi như tích lũy để đọc vậy!


Cô đặt điện thoại xuống, chống cằm rồi thở dài một tiếng.


Khiến Trần Hồi phải nhìn sang với vẻ mặt đầy khó hiểu và chê bai, đẩy bát yến sào tới trước mặt, giục: “Than thở cái gì đấy! Mau ăn đi. Sáng nay chẳng phải còn một tiết học cello sao! Hôm nay còn nhiều việc lắm!”


Cô càng thấy uể oải. Làm tiểu thư cũng đâu dễ dàng gì…


Chu Dịch Bắc đến trước cổng ngôi nhà đúng giờ rồi bấm chuông. Cô đứng nhón chân liên tục vì muỗi mùa hè quá nhiều, trong vườn nhà cô giáo lại trồng nhiều loài hoa cỏ thu hút ong bướm. Chu Dịch Bắc lại thuộc nhóm máu O, chẳng mấy chốc hai tay đã nổi đầy vết muỗi cắn.


Nắng chói chang, không khí oi bức, cây đàn cello nặng trĩu. Cửa mãi chưa mở, tóc bên thái dương đã ướt đẫm, cô cau mày dùng mũi giày đen gõ xuống nền để tránh muỗi. Đúng lúc ấy, người cô ghét nhất lại xuất hiện.


Ứng Tuân đạp xe ngang qua, áo sơ mi trắng giặt sáng bóng.


Cậu đạp rất nhanh, khiến luồng gió mát rượi ùa đến hất tung vạt áo. Dưới lớp vải là cây kem lạnh, đường nét cơ thể gọn gàng, mỏng nhẹ nhưng căng tràn sức sống của tuổi trẻ.


Chu Dịch Bắc vội vàng quay đi, không dám nhìn thêm.


Ứng Tuân dừng lại ở cửa căn nhà bên cạnh. Trái ngược với sự nhếch nhác của cô, cậu thong thả xuống xe, lấy túi đồ ăn sáng treo trên tay lái rồi chậm rãi mở cửa bước vào, chẳng thèm liếc cô một cái.


Chu Dịch Bắc thở ra một hơi, lại thử ấn chuông, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa.


Không khí oi bức đến nghẹt thở. Cô giáo mãi chưa mở cửa, cô bắt đầu sốt ruột. Vừa định gọi điện thì mấy đám mây đã kéo đến, từng giọt mưa rơi xuống màn hình điện thoại.


Nửa tiếng trước, cô giáo dạy cello gửi tin nhắn báo đổi hôm khác vì bận đi du lịch, giờ cô mới thấy.


Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tóc ướt dính vào má. Cô cau mày vội gọi tài xế, nhưng nhận được tin xe đang bị xẹp lốp giữa đường, phải chờ cứu hộ. Bố thì đi công tác, Trần Hồi như thường lệ vẫn đang đi chăm sóc sắc đẹp, chắc không ai đến đón.


Chu Dịch Bắc bực bội, một tay ôm hộp đàn, một tay lấy tập nhạc che đầu, cố chạy vài bước rồi dừng lại trước cửa nhà Ứng Tuân, gõ cửa.


Cửa mở.


Cô vội nói trước khi Ứng Tuân kịp mở miệng: “Ờ… tôi có thể vào trú mưa không? Tôi không biết hôm nay đổi lịch, mà người nhà còn lâu mới tới… Giờ chẳng biết đi đâu, lại sợ đàn bị ướt… nên, có thể cho tôi vào tránh mưa chứ?” Để tăng sức thuyết phục, cô hạ giọng mềm đi, ngẩng mắt chớp chớp, chiếc áo sơ mi kẻ đã ướt sũng, dính vào người, tôn lên đường nét thiếu nữ.


Tập nhạc bị mưa ướt làm nhăn, những dòng nhạc ngoằn ngoèo, như rơi lả tả theo nhịp tim của ai đó.


Một con mèo nhỏ ướt sũng.


Ứng Tuân tránh đi ánh mắt cô, nghiêng người nhường đường: “Vào đi.” Giọng trầm khàn đặc trưng tuổi mới lớn, cây dù trong tay cậu lại nghiêng sang che cho cô.


Chu Dịch Bắc hiếm khi ngoan ngoãn, cô chạy vào khoảng che trong ô, hương xà phòng thơm thoang thoảng bao quanh. Cô bất giác nín thở, nhưng ánh mắt lại bắt đầu lơ đãng quan sát.


Cô còn chưa kịp nhìn kỹ, Ứng Tuân đã thu ô lại, hơi hất cằm ra hiệu vào nhà.


Thái độ cậu không lạnh cũng không nóng, khiến cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.


Nhưng mới đi vài bước, cô ngượng ngùng nhận ra đôi giày Martin của mình đã để lại một vệt bẩn trên nền gạch trắng. Cô đứng khựng lại, do dự nhìn xuống giày rồi nhíu mày.


Ứng Tuân dựng dù vào tường, lấy đôi dép dùng một lần đưa cho cô: “Mang vào.” Giọng khàn hơn, mặt cũng bắt đầu nóng lên.


Chu Dịch Bắc biết điều ngoan ngoãn mang dép vào, mắt lại láo liên quanh căn nhà nhỏ màu xám.


Tường gạch đỏ, khung gỗ làm trụ, đèn sợi đốt hắt ánh sáng vàng trong buổi trời mưa. Những vết ố loang trên tường là dấu tích mùa nồm.


Nói khéo thì gọi là cổ điển, nhưng cô thầm chấm điểm: cũ.


Nhưng góc phòng có đèn đứng bản giới hạn, tranh treo tường là tác phẩm của danh họa, tủ kính đầy ly tách sưu tầm…


Thôi được, có khi đây là “gu thẩm mỹ” cao cấp mới.


Chu Dịch Bắc chậm rãi dạo xung quanh, mắt ngó nghiêng khắp nơi. Chân cô vốn nhỏ, dép anh đưa lại là cỡ nam, trượt bên trong suýt thì ngã.


“Không ngồi xuống à?” Ứng Tuân khẽ ho, hiếm khi chủ động lên tiếng.


“Ồ.” Chu Dịch Bắc chợt nhớ ra mình đang làm khách, cẩn thận đặt đàn xuống, cúi nhìn tập nhạc đã ướt nhẹp, chẳng biết xử lý thế nào, lại thở dài.


Thấy áo cô ướt sũng, cậu đứng dậy, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tắm, đưa cho cô, mắt thì nhìn ra mấy bông nhài ngoài cửa sổ.


“Cậu lau khô trước đi, kẻo cảm lạnh.” Ứng Tuân ngừng một chút rồi nói tiếp: “Máy sấy tóc ở tủ phòng tắm, tự lấy nhé. Còn tập nhạc… để tôi thử sấy bằng quạt xem được không.”


“Ừm.” Cô hiếm khi thu lại móng vuốt vô hại, ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn cậu.”

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo