Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ly cà phê Americano đá đặt trên bàn, dù ở trong phòng học mở máy lạnh mát lạnh, đá vẫn không tránh khỏi tan ra một chút.
Chu Dịch Bắc đến lớp thật sớm để giành được vị trí có thể trực tiếp đón gió từ điều hòa. Sau khi ngồi xuống, cô lấy khăn ướt lau mồ hôi trên mặt, rồi lại lau vết nước trên bàn, cuối cùng đặt một xấp tài liệu lên bàn, đồng thời cũng gọi Lí Mạn vừa bước vào lớp tới ngồi xuống cạnh cô.
“Bài kiểm tra tiết trước khó thật đấy!” Chu Dịch Bắc nhìn tờ đề mà tối qua cô làm đến tận một giờ sáng vẫn chưa xong, không nhịn được than thở: "Chiều nay còn có tiết đàn cello! Ngày mai lại có lớp IELTS, bài tập hè thì vẫn còn một đống, cái năm lớp 12 chết tiệt này!”
“Đúng là khó thật, mỗi bài tớ đều chỉ làm được một vài ý nhỏ thôi! Quả nhiên cú ‘ra oai’ phủ đầu năm lớp 12 đã hạ gục tớ rồi!” Lí Mạn ngồi xuống phụ họa: “Bắc Bắc, cậu còn nhiều lựa chọn, có thể ra nước ngoài du học hoặc học mấy ngành nghệ thuật. Còn bố mẹ tớ thì chỉ cho tớ một con đường duy nhất, đó chính là thi đại học, tiếng Anh không tốt là một chuyện, bây giờ kinh tế khó khăn cũng là một vấn đề.”
Lí Mạn rầu rĩ lấy ra tờ giấy kiểm tra gần như bỏ trống.
“Chỉ còn cách cố chịu thôi!” Chu Dịch Bắc chớp chớp mắt, cười nói: “Chỉ còn một năm nữa thôi, bản thân cố gắng thật tốt là được rồi!”
Thật ra tài nguyên của mấy trường tư thục như trường cấp ba Minh Tài vẫn khá tốt, nền tảng cũng cao, thế nên học sinh cũng có rất nhiều cơ hội để nâng cao. Tuy trường cấp ba Minh Tài bị trêu là “trường dát vàng cho con nhà giàu”, nhưng nhờ môi trường áp lực cao, giáo viên giỏi và tài nguyên tốt, thành tích của trường cấp ba Minh Tài vẫn có thể thay phiên đứng cùng hàng ngũ với Nhất Trung và Thực Nghiệm trong thành phố.
Nhờ đầu óc thông minh cộng thêm việc Chu Tiến chịu mạnh tay đầu tư cho việc học hành của cô, Chu Dịch Bắc dễ dàng “lướt” đến năm lớp 12, tuy không lọt top 100 - 200 toàn thành phố nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nằm trong top 1000, trong giới con nhà giàu thì đây cũng được xem là thành tích nổi bật.
Từ xưa đến nay, Chu Dịch Bắc vẫn luôn học hành theo kiểu có cũng được không có cũng chẳng sao, dù sao nhà cô cũng có tiền, không cần khổ sở, cho dù tương lai có ra sao thì đến lúc đó vẫn có thể tính được, cho dù thế nào cũng không quá tệ.
Nhưng nói về tương lai thì vẫn có rất nhiều khả năng, cô cũng dần dần tiếp cận được với thứ ánh sáng tốt đẹp mà mình muốn, mặc dù nó vẫn còn hơi mơ hồ.
Dù sao năm lớp 12 này chỉ có một lần, cố gắng một chút cũng chẳng mất gì.
Còn Lí Mạn thì khác, thành tích học tập của cô ấy thuộc loại bình thường, tuy bố mẹ là quản lý cấp cao của doanh nghiệp, gia đình cũng khá giả, nhưng cô ấy vẫn còn một người em trai, đương nhiên mức độ đầu tư cho Lí Mạn cũng sẽ ít hơn, bản thân cô ấy cũng biết rõ điều đó nên mới cảm thấy áp lực như vậy.
Nhưng ở trường cấp ba Minh Tài, bầu không khí học tập rất mạnh mẽ, hầu như ai cũng tham gia các lớp học kèm riêng hoặc các lớp nâng cao. Sau khi vô tình nghe nói đến khóa học toán cấp tốc dành cho học sinh trung học tại một buổi trà chiều cùng các quý bà, Trần Hồi cũng vội vàng đăng ký cho Chu Dịch Bắc một chỗ.
Lí Mạn thấy đến ccả một người trời sinh lười biếng như Chu Dịch Bắc cũng tham gia các khóa học như vậy nên cũng về năn nỉ bố mẹ đăng ký cho mình.
Giáo viên lại phát một đề kiểm tra mới, Chu Dịch Bắc bắt đầu giải đề với vẻ mặt u ám, chỉ một bài toán mà cô lại giải ra tới mấy đáp án khác nhau, càng làm càng bực, thế là cô quyết định thả lỏng, quay sang thì thầm với Lí Mạn: “Hôm qua tớ đã gọi điện cho Giang Lĩnh rồi đấy.” Sau đó, cô lại hạ giọng, bình thản kể lại nội dung cuộc gọi hôm qua.
…
“Ý cậu là, cậu gọi điện cho cậu ta chỉ để kéo một bản cello có hơi lỗi nhịp, sau đó còn thêm câu ‘Vậy sao! Thế thì có liên quan gì tới cậu!’ rồi cúp máy luôn hả?” Lí Mạn đang nháp bên cạnh bài kiểm tra thì chợt dừng bút, mực bị nhòe ra một mảng, dấu chấm đen trông hệt như một đôi mắt tròn xoe, cô ấy kinh ngạc nhìn Chu Dịch Bắc.
Lúc này, Chu Dịch Bắc đang vừa nằm bò ra bàn vừa giải đề toán, đôi mắt cụp xuống đáp: “Suỵt, thầy vừa đi qua.” Có thể thấy cô đang lảng tránh câu hỏi của Lí Mạn: "Nhưng quan trọng nhất là bởi vì tay tớ không bấm chặt vào dây đàn nên âm có hơi phô một chút thôi, chứ tớ không hề đàn sai nhé!” Nhắc đến chuyện này, tinh thần của Chu Dịch Bắc cũng phấn chấn trở lại.
Lí Mạn vội quay lại, lén liếc nhìn lớp học luyện thi yên tĩnh, thầy giáo vẫn đang giảng giải bài tập cho các học sinh ngồi ở hàng ghế sau.
Sự tò mò như bọt khí trong lon nước ngọt vừa bị lắc mạnh, trào lên ùng ục không thể kiểm soát nổi, thúc đẩy Lí Mạn nhỏ giọng hóng hớt lần nữa: “Vậy Bắc Bắc, bây giờ cậu định thế nào?”
“Cứ tiếp tục gọi điện cho cậu ta chứ sao.” Chu Dịch Bắc ung dung phân tích: "Cậu không thấy bước đầu của tớ đã thành công rồi à?”
“Sao lại nói thế?” Lí Mạn gợi chuyện đúng lúc.
“Trước tiên, cậu ta đã nhận điện thoại của tớ, vậy cũng xem như thành công bước đầu rồi. Dù sao cũng đã giao tiếp qua lại, chuyện sau này sẽ phát triển dễ dàng hơn.” Chu Dịch Bắc bịa đại một lý do nào đó.
Cô cầm ly Americano đá lên uống một ngụm, Chu Dịch Bắc xoay xoay cây bút trong tay, rồi lại hạ giọng tiếp tục phân tích: “Vậy thì bây giờ tớ chỉ cần khơi gợi sự tò mò của cậu ta, xây dựng hình tượng một thiếu nữ văn nghệ, chẳng phải mấy cậu trai ngây thơ hiện giờ đều thích kiểu này sao! Đồng thời thông qua việc gọi điện thoại như có như không này, khơi gọi sự tò mò của cậu ta! Cái này gọi là… muốn từ chối mà cuối cùng chỉ đành ngượng ngùng chấp nhận, cậu hiểu chưa?”
Lí Mạn gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng.
“Rồi chỉ cần trước kỳ nghỉ hè mà nhận được vài câu kiểu bị tớ chinh phục hay thu hút, là coi như tớ thành công! Hơn nữa cậu ta cũng không biết tớ là ai, tớ lại có thể rút lui an toàn!” Chu Dịch Bắc nheo mắt, đuôi mắt cong lên, đôi môi màu đào chín nở nụ cười đầy ẩn ý.
Lí Mạn thoáng ngẩn người, dù biết Chu Dịch Bắc rất đẹp, nhưng cô ấy vẫn không khỏi bị vẻ đẹp lúc này của cô làm cho hoa mắt.
Diễn tả thế nào nhỉ… như một ly cocktail, với hương đầu là vị ngọt không giấu giếm, hương cuối lại là vị chua thanh mát, khiến người ta say sưa trong đó hết lần này đến lần khác. Cồn bốc hơi lên, men say kéo dài, khiến người ta ngây ngất, cam tâm tình nguyện đầu hàng.
Cô xấu xa như thế, khiến người ta buồn như thế, quay cuồng người ta như thế, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô, vẫn không kìm được mà vẫy đuôi.
Người thích Chu Dịch Bắc, thật đáng thương.
“Chu Dịch Bắc! Lí Mạn! Hai em xì xào gì đó!” Cuối cùng thầy giáo luyện thi cũng không nhịn được quát hai người đang nói chuyện càng lúc càng hăng say một cái.
Lí Mạn vội cúi đầu, giả vờ chăm chú khoanh tròn đề bài.
Còn Chu Dịch Bắc bĩu môi, bị thầy trừng mắt một cái, đành thu lại vẻ mặt, tiếp tục nhăn nhó làm bài.
…
Cầm chai nước khoáng lạnh uống ừng ực, mồ hôi đầm đìa, Trương Viễn Triều thở hổn hển, khom lưng nhìn vườn hoa vừa dọn xong.
Suốt cả một buổi chiều, Ứng Tuân và Trương Viễn Triều khiêng mấy chậu hoa nhài và thất lý hương, trồng vài cây hải đường và ngô đồng, còn trồng thêm một cây chanh.
“Vậy là vừa mắt hơn hẳn!” Trương Viễn Triều nhe răng cười: "Phải nói, dì dượng đối xử với anh tốt thật, căn nhà này đẹp, ở trung tâm thành phố làm gì cũng tiện, không gian rộng, trang trí… cũng có nét riêng! Ở đây cũng hay đó! Em phải qua chơi suốt thôi!” Trương Viễn Triều vừa xoay vòng vừa ngắm tường sơn tróc, song sắt rỉ sét, tủ cửa bụi phủ, tỉnh bơ bịa chuyện, trong bụng nghĩ: Hóa ra phong cách trang trí mới bây giờ là kiểu cổ điển này à.
Ứng Tuân dựa người bên dưới chiếc dù che nắng mới lắp, ngẩng đầu uống một ngụm nước, nheo mắt nhìn mặt trời xa tít , bỗng nhiên nói: “Viễn Triều, cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Trương Viễn Triều ngượng ngùng cười: “Anh Tuân, thật ra em vẫn luôn rất ngưỡng mộ anh!”
Ứng Tuân mỉm cười, lúm đồng tiền thoáng hiện, nửa đùa nửa thật: “Có gì mà ngưỡng mộ, tôi còn phải nhờ cậu giúp đỡ kia kìa!”
Rồi tranh thủ trước khi Trương Viễn Triều kịp nói lời trung thành, cậu đổi đề tài: “Trong tủ lạnh có dưa hấu đấy, cậu ăn không?”
Mắt Trương Viễn Triều sáng lên, cậu ta vội đáp: “Ăn!”
Hai người ngồi dưới dù, trong vòng tròn bóng râm, phố xá chằng chịt, gió lùa qua mang theo hương hoa. Ông lão đầu phố không nói sai, dưa hấu này quả thật rất mọng nước, chảy theo cổ tay nhỏ xuống bãi cỏ.
Trương Viễn Triều hài lòng, tò mò hỏi: “Anh Tuân, sắp làm anh rồi, anh có cảm nghĩ thế nào về việc này, hơn nữa anh muốn có em trai hay em gái hơn?”
“Cảm nghĩ của tôi là: không muốn có đứa em trai ngu ngốc như cậu.” Giọng điệu của Ứng Tuân vẫn nhẹ nhàng như không, nhưng thật ra là đang nói đùa.
Trương Viễn Triều gãi đầu, định phản bác mình không ngu, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị tiếng cello ngăn lại.
Biệt thự nhỏ bên cạnh lại đang có lớp học
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Ứng Tuân lấy ra một quyển sách, sau đó cậu nhanh tay lật đến trang đã gấp đánh dấu, tiếp tục đọc.
Còn Trương Viễn Triều, tự nhận là người “dân dã”, không thưởng thức nổi mấy thứ nghệ thuật “thanh nhã”, chỉ thích chơi game, xem anime, đành lấy điện thoại ra ngồi chịu đựng hết bản nhạc, khô khốc nói: “Thấy chưa, chỗ này hay mà! Còn được nghe cello miễn phí để bồi dưỡng tâm hồn từ nhà bên!”
Không biết nghĩ đến cái gì, Ứng Tuân khẽ cười, ngẩng lên nhìn Trương Viễn Triều đang chán chường dưới nắng, cậu hiểu ý cậu ta, đứng dậy, xoa đầu cậu ta, đổi đề tài: “Đi, tối nay mời cậu đi ăn một bữa!”
Nhắc đến ăn, Trương Viễn Triều lập tức được hồi sinh, giọng hăng hái, mắt long lanh: “Ăn gì! Lẩu hay đồ nướng… Em thấy quán cá xào mới mở ngon lắm! Hay gà hầm dừa? Hoặc quán Nhật đạt sao Michelin mới khai trương…” Lại bắt đầu luyên thuyên không dứt.
…
Bôi ít nhựa thông, mở bản nhạc, điều chỉnh lại vẻ mặt, Chu Dịch Bắc cụp mắt, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bấm dây, kéo cây vĩ.
Khúc dạo đầu trong Tổ khúc số 1 cung Sol trưởng cho cello.
Hiếm khi cô nghiêm túc, khiến giáo viên dạy cello cũng phải khen mấy câu, rồi vội vàng dừng lại trước khi cô kịp “vểnh đuôi”.
Lúc này, tâm trạng của Chu Dịch Bắc đang khá tốt, khóe mắt cong lên, vừa ngân nga vừa liếc ra ngoài cửa sổ, hơi sững lại.
Chỉ một ngày, khu vườn bên cạnh đã thay đổi hẳn.
Bãi cỏ vàng úa, xơ xác hôm qua giờ đã rực rỡ hoa, hương nhài nồng đậm, hải đường nở trĩu, lan hồ điệp cũng khoe sắc… Màu sắc rực rỡ đan xen, náo nhiệt, là vẻ đẹp phồn hoa trần tục, lại có chút nhiệt tình hậu hiện đại.
Chỉ là cái dù che nắng to màu cầu vồng kia thật chướng mắt, quê chết đi được, mắt thẩm mỹ kiểu gì vậy…
Trương Viễn Triều ngứa mũi, hắt xì một cái.
Đột nhiên Chu Dịch Bắc nhớ tới chuyện Chu Tiến nói sáng nay, cô mím môi một cái, thật không thể tưởng tượng nổi cái người khó ưa như Ứng Tuân sẽ là một người anh trai thế nào.
Cô chống cằm, nhìn cái bóng tỏa ra dưới cái dù bên ngoài, để mặc trí tưởng tượng lang thang, làm sao nhỉ… chắc hẳn Ứng Tuân sẽ không khó chịu như thế khi đối xử với em trai em gái của mình đâu, chắc sẽ biết cười chứ nhỉ…
Chu Dịch Bắc chợt tỉnh, lắc đầu nguầy nguậy, cô không cần nhọc lòng lo chuyện của cậu!
Giờ nhiệm vụ của cô vẫn là xử lý cho xong… à, là Giang Lĩnh chứ gì.
Vì vậy, tối hôm đó, chiếc điện thoại bàn phủ bụi lại reo lên đúng giờ.