Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Trong túi có một quả chanh, Chu Dịch Bắc mở túi, quả chanh vàng tươi dựa vào chiếc vòng tay kim cương mà cô vừa tùy tiện tháo xuống ban nãy, vừa thơm lại vừa lấp lánh.
Chu Dịch Bắc lấy quả chanh ra, sau đó cúi người nằm trên bàn, đưa tay chọc chọc vào quả chanh đó, quả bóng bầu dục màu vàng chua chát lăn một vòng rồi dừng lại.
Mặt trời ngả về phía tây lưu luyến hóa thành những giọt mồ hôi trong lòng bàn tay, tồn tại theo một dạng khác, đơn giản hơn trong mùa hè này.
Chu Dịch Bắc đứng dậy, cầm quả chanh đó xuống lầu, lấy một nửa ly nước, mở tủ lạnh, bỏ thật nhiều đá vào ly. Sau đó cô lại cầm lấy một con dao, cắt đôi quả chanh đó, cho một nửa vào ly, nửa còn lại tiện tay ném ra ngoài cửa sổ, cuối cùng nửa quả chanh đó hạ cánh xuống vùng đất ẩm ướt trong vườn.
Trên thành ly còn lại những dấu vân tay ẩm ướt không hoàn toàn, nửa mặt trời đang thong thả trôi nổi trong nước, va vào mấy viên đá trong suốt, lắc lư, là mùa hè năm mười bảy tuổi.
Chu Dịch Bắc cầm ly lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn, sau đó thở ra một hơi, quả nhiên quả chanh này đã chín rồi.
Chua thấu ruột thấu gan.
Buổi tối Lí Mạn gọi điện đến khoe công: "Bắc Bắc, tớ chỉ mất một buổi chiều đã xin được số điện thoại bàn của Giang Lĩnh rồi!"
"Cái gì cơ?" Chu Dịch Bắc chán nản.
"Tớ vừa mở diễn đàn của trường cấp ba Minh Tài đã thấy một đống người nặc danh đăng bài nói muốn xin thông tin liên lạc của anh chàng đẹp trai được giải thưởng trong buổi lễ biểu dương lớp mười một chiều hôm đó!" Lí Mạn nói một cách vô cùng khoa trương: "Trời ạ, rất nhiều người bình luận, cũng không biết mọi người tìm thông tin ở đâu mà lại đầy đủ như thế, không nói đến thông tin liên lạc trên mạng xã hội, ngay cả số điện thoại bàn cũng có, tớ đã ghi lại hết cho cậu rồi."
"Ừ." Chu Dịch Bắc đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chịu thiệt lần nữa vì sự bốc đồng của bản thân mình: "Chỉ cần cho tớ số điện thoại bàn thôi là được."
"Được thôi!"
"Cũng cảm ơn cậu nha, ngày mai tớ sẽ mời cậu đi ăn bánh ngọt uống trà chiều." Chu Dịch Bắc chán nản, giọng điệu cũng trở nên mềm mại như đuôi mèo.
Thế là một chuỗi số ngẫu nhiên vô trật tự dừng lại trên màn hình điện thoại cô.
Chu Dịch Bắc nghiến răng, trong lòng vô cùng hối hận vì sự bốc đồng của mình, nhưng dù sao cũng phải đối mặt, Chu Dịch Bắc nhắm mắt, nghiến răng, bấm dãy số điện thoại đó.
Trái tim đập theo tiếng "tút tút" phát ra từ loa điện thoại, sau đó cũng bình tĩnh trở lại sau thông báo máy bận. May mà không có ai bắt máy, Chu Dịch Bắc vừa bỏ điện thoại xuống, trong lòng thoáng mừng thầm, thế nhưng lúc này điện thoại lại vang lên không đúng lúc.
Màn hình sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt đầy thù hận của Chu Dịch Bắc, thở dài một hơi, cuối cùng cô vẫn bắt máy.
"Alo?"
Một giọng nam nghe có phần hơi quen thuộc vang lên.
Chắc hẳn ban đêm ở đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh, nếu không sao có thể nghe thấy tiếng ve kêu rả rích. Chu Dịch Bắc mím môi, lòng bàn tay hơi ướt, trong đầu cô lúc này đang không ngừng sắp xếp lời, thực sự hối hận vì sự phòng bị của mình, cũng bất lực oán trách tiếng ve kêu ồn ào bên tai khiến tâm trí cô càng thêm hỗn loạn.
Giọng nam nhẹ nhàng, hờ hững đưa ra câu hỏi: "Có chuyện gì không?" Giọng điệu lại không có bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn nào.
Chu Dịch Bắc thở hắt ra một hơi, gói gọn những cảm xúc hỗn độn vào bên trong, trong lòng thầm oán trách bản thân thiếu kiên nhẫn cũng quá bốc đồng. Cô vừa định bịa ra một cái lý do gì đó, giả vờ nói rằng bản thân gọi nhầm điện thoại cho qua chuyện. Đúng lúc này, ánh mắt Chu Dịch Bắc vừa vặn bắt gặp bản nhạc và cây đàn cello đang yên lặng dựa vào tường.
Chu Dịch Bắc chớp mắt một cái, sau đó đi tới cầm lấy cây đàn cello, cầm dây đàn, cúi mặt xuống, cách ly bản thân khỏi tiếng ve kêu và hơi thở của thiếu niên, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào dây đàn, cánh tay kéo ra một đường cong mềm mại.
Trí nhớ mang lại sự trôi chảy và tâm trạng thư thái tự nhiên.
Khúc dạo đầu của bản Suite số 1 cung Đô trưởng cho cello.
Đầu dây bên kia vẫn yên tĩnh, nếu không phải màn hình vẫn đang hiển thị trong cuộc gọi, Chu Dịch Bắc còn nghi ngờ có phải đối phương đã cúp máy rồi hay không.
Một lúc sau, Chu Dịch Bắc cất đàn cello đi, sau đó mím môi một cái, trong lòng oán trách bản thân phản ứng quá bốc đồng, sau đó mới cảm thấy có hơi xấu hổ, vành tai cũng trở nên ửng đỏ.
"Hình như, nốt cuối cùng hơi lệch tông nhỉ?"
Cuối cùng người ở đầu dây bên kia cũng lên tiếng, nhưng không ngờ lại là kiểu trả lời này, giọng điệu cũng chẳng gợn sóng, thậm chí còn rất khách quan, bình tĩnh.
Tai Chu Dịch Bắc càng nóng hơn: "Vậy sao! Nhưng cũng có liên quan gì tới cậu chứ!" Nhưng cô vẫn còn rất cứng miệng.
Sau đó, cô chủ Chu càng nghĩ càng thấy hối hận, càng nghĩ càng thấy giận, nói dù thế nào thì cô cũng đã hạ mình kéo đàn cho cậu ta nghe rồi, vậy sao còn bắt bẻ cô nữa chứ! Không những thế lại còn cúp máy một cách khó hiểu như vậy.
Điện thoại nóng ran, mặt cũng nóng ran, Chu Dịch Bắc tức giận vì kỹ thuật của mình không giỏi, cũng ghét người trong điện thoại, tên là gì nhỉ, ồ, Giang Lĩnh.
Cái tên vô lễ này! Chết tiệt! Kiểu người thế này làm sao tìm được bạn gái chứ!
……
Ứng Tuân kéo cửa lưới lại, ngăn không cho mấy con muỗi vo ve bên cạnh mình, sau đó cậu đứng dậy, tiện tay cầm lấy chiếc ly trên bệ cửa sổ, chỉ để lại một dấu nước hình tròn ướt át, trông như một trăng tròn.
Chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ, nhưng ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn không thể soi rõ tâm trạng cậu lúc này.
Ứng Tuân tựa vào khung cửa sổ, nghe tiếng ve kêu, tiếng ếch nhái vang vọng, tiếng đôi vợ chồng cãi nhau ở căn nhà nhỏ bên cạnh, tiếng mấy đứa trẻ chơi đùa ở con phố đối diện…
Những tòa cao ốc bê tông cốt thép sáng đèn rực rỡ, phải ngước nhìn từ xa mới thoáng thấy được niềm vui và cả nỗi buồn bên trong đó. Đồng thời còn có cả mùi khói bếp đời thường nơi phố nhỏ ngõ hẹp lại chẳng hề từ chối ai, đến cả một kẻ bị đẩy ra ngoài lề như cậu cũng có thể được bao dung.
Điện thoại lại vang lên không đúng lúc, Ứng Tuân nhanh chóng bắt máy.
Trương Viễn Triều ồn ào nói: "Anh Tuân! Lần này anh lại nổi tiếng trong buổi lễ trao giải rồi!"
"Sao vậy?" Vẫn như mọi khi, mặc dù không mấy quan tâm nhưng cậu vẫn phối hợp hỏi thăm một chút.
Trương Viễn Triều tiếp tục nhiệt tình nói: "Đã một tháng rồi mà em thấy trên diễn đàn vẫn có rất nhiều người nối đuôi nhau xin thông tin liên lạc của anh, toàn bộ thông tin của anh gần như đều bị moi ra hết rồi! Anh Tuân của chúng ta đúng là gừng càng già càng cay, sức sát thương vẫn là một trăm phần trăm!"
Ứng Tuân cũng phối hợp nói đùa một câu: "Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng bừa." Sau đó Ứng Tuân không yên tâm dặn dò: "Còn nữa, phiền cậu xóa những thông tin liên lạc đó giúp tôi đi."
"Cần gì anh phải nói, em vừa thấy là đã cho người xóa ngay rồi! Anh Tuân lạnh lùng của chúng ta sao có thể bị người khác nhúng chàm một cách dễ dàng thế được!" Trương Viễn Triều nói một cách hùng hồn.
"Cút đi." Ứng Tuân mắng nhẹ một tiếng, nhưng cũng chẳng nghiêm túc gì cho cam, hai chiếc răng nanh lộ ra.
"Anh Tuân, bây giờ anh đang ở một mình sao?" Trương Viễn Triều tò mò hỏi: "Nếu không phải hôm nay em đột nhiên muốn đến nhà anh chơi, dì không nói em còn không biết đấy!"
"Lên cấp ba rồi, ở đây yên tĩnh hơn, cũng thích hợp để học tập hơn, hơn nữa nơi này cũng gần trường hơn, giảm thiểu thời gian đi lại." Ứng Tuân tắt đèn ban công, mò mẫm đi vào phòng ngủ, cảm xúc được màn đêm che giấu. Cậu tiện tay đặt chiếc ly thủy tinh lên kệ gỗ óc chó bên cạnh cửa, cũng chẳng buồn bật đèn, mượn ánh trăng trong vắt mở máy nghe đĩa CD, sau đó chọn bừa một trong số những chiếc đĩa đã bám đầy bụi.
"Vậy bây giờ anh ăn uống thế nào? Dì có đến chăm sóc anh không?" Giọng điệu của Trương Viễn Triều vẫn vô cùng tùy ý.
"Tôi tự giải quyết được." Ứng Tuân lấy ra một chiếc đĩa, giọng điệu và sắc mặt đều vô cùng lạnh nhạt: "Bây giờ mẹ tôi có thai rồi, đi lại không tiện, hơn nữa tôi muốn có một môi trường yên tĩnh hơn."
"Ở một mình, nghe thôi đã thấy sướng rồi đấy!" Trương Viễn Triều không nhịn được tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Ngày mai em sẽ nói với bố em, để xem có thể tìm một căn nhà ngay bên cạnh nhà anh không, em cũng muốn bắt đầu cuộc sống độc thân vui vẻ!" Cậu ta nói với giọng điệu đầy khao khát.
"Cậu đừng có mơ mộng hão huyền nữa, ở nhà thì cứ ba ngày lại gây họa một lần, sao chú Trương có thể yên tâm để cậu ở một mình chứ." Ứng Tuân vạch trần suy nghĩ không thực tế của Trương Viễn Triều một cách ngắn gọn.
"Ngày mai lại đến chơi nhé!" Ứng Tuân đổi chủ đề, để Trương Viễn Triều không tiếp tục vướng vào việc muốn sống một mình nữa.
"Không vấn đề gì, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Ứng Tuân cài CD, bật nguồn, trước khi cúp điện thoại, cậu lại đột nhiên nhớ ra một chuyện: "À, Viễn Triều này, ngày mai phiền cậu tiện thể mua giúp tôi một ít cây con và hoa, ví dụ như cây chanh ấy?"
……
Chu Dịch Bắc nằm trên giường, mấy lần muốn gọi lại cho đối phương để nói cho rõ: Rõ ràng cô chỉ ấn dây hơi chặt một chút thôi, chứ không hề bị lệch tông!
Giống như một ly nước cam đổ lên chiếc áo sơ mi trắng mới mua, có hơi chua, có hơi chát, để lại mùi và vết ố màu cam không sao tẩy được. Dù trông chẳng ăn nhập gì với nhau nhưng lại cứ khiến người ta day dứt mãi.
Chu Dịch Bắc tức giận lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, ôm một chiếc gối ôm hình mèo con mềm mại. Cô cầm điện thoại, nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bảy con số đó còn chăm chú hơn cả khi xem bài toán, sau đó lại hừ một tiếng, vài sợi tóc mái không an phận cứ thế dựng đứng lên, trông cô lúc này hệt như một chú mèo con xù lông đầy vẻ cảnh giác.
Sau một ngày bận rộn, cơn buồn ngủ đến chậm hơn một nhịp, mí mắt cô không nhịn được cứ thế sụp xuống, điện thoại tự động khóa màn hình, khung hình cuối cùng là giao diện Google với câu tìm kiếm dở dang: "Để mặt trời và quả chanh thấm đượm sắc màu của chúng ta.”
Sáng sớm hôm sau, Chu Dịch Bắc bị Trần Hồi kéo dậy ăn sáng, cô mang theo vẻ mặt ngái ngủ ngồi trước bàn ăn, ngửa đầu uống cạn ly sữa tươi, cô còn muốn nhanh chóng về phòng ngủ thêm một giấc nữa.
Hiếm khi có ngày không phải đi công tác, Chu Tiến đeo kính lão vừa xem điện thoại vừa nói một câu đã khiến Chu Dịch Bắc lập tức tỉnh táo hẳn: "Lão Ứng này đã hơn năm mươi rồi, sao đột nhiên lại có thai đứa thứ hai?"
Đuôi mắt cô nhếch lên, trong mắt thoáng hiện vẻ thắc mắc, Chu Dịch Bắc hơi chớp mắt, vẻ mặt tò mò chờ Chu Tiến nói tiếp.
Thế nhưng Chu Tiến hoàn toàn không có ý thức về việc phải kể một câu chuyện hoàn chỉnh với tư cách là người khởi xướng câu chuyện, mới dạo đầu đã nhanh chóng ngắt ngang, cứ thế lướt sang trang đọc báo.
May mắn thay, trái tim buôn chuyện của Trần Hồi đã phát huy tác dụng kịp thời, lập tức truy hỏi: "Là con với Hướng Uyển hay là con riêng với một người khác vậy?"
"Sao có thể là con riêng được! Lão Ứng ngay thẳng như thế hoàn toàn không thể có chuyện ăn vụng bên ngoài được. Chỉ là lão Ứng và Hướng Uyển đều đã hơn năm mươi rồi, sao lại muốn sinh thêm một đứa nữa? Ứng Tuân giỏi như vậy! Nếu tôi là họ, chỉ cần một mình Ứng Tuân là đủ trông cậy rồi." Chu Tiến cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, sau đó với tư cách là một người bố, ông nói với Chu Dịch Bắc một cách đầy ẩn ý: "Bắc Bắc, con mà được một nửa Ứng Tuân thì tốt rồi! Bây giờ cũng đã lên lớp mười hai rồi, con cũng nên tu tâm dưỡng tính lại đi, học hỏi người ta nhiều vào!"
Chu Dịch Bắc đứng dậy duỗi người, đáp lại bố mình bằng một giọng điệu lười biếng: "Nếu bố mẹ muốn trông cậy vào con, vậy thì bố mẹ cũng nên sinh thêm một đứa nữa đi." Nói xong, cô xoay người đi lên lầu.
Chu Tiến bị cô chọc tức tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Trần Hồi chỉ có thể lên tiếng khuyên nhủ: "Con cái đã lớn rồi, đừng có so sánh nó với người khác nữa! Nếu tôi cũng so sánh ông với lão Ứng thì ông thấy thế nào!"
Ngày nào cũng Ứng Tuân, Ứng Tuân, phiền chết đi được!
Chu Dịch Bắc thở dài, tâm trạng không tốt, cô cứ thế ngã thẳng xuống chiếc giường mềm mại của mình, vẫn nên đi ngủ thôi, chẳng phải trong mơ cái gì cũng có sao.