Trước khi chanh chuyển màu vàng - CHƯƠNG 2: Sôi nổi (Exuberance)

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Cơn mưa rào mùa hạ vừa dứt, nhưng không khí chẳng dễ chịu hơn chút nào, trái lại còn oi bức hơn.


Chiếc điều hòa hơi cũ kỹ kêu ầm ĩ, thổi ra thứ gió nửa lạnh nửa nóng. Trong tiệm kem chật ních người, tiếng gọi món và tiếng nói chuyện vang lên khắp nơi, xen lẫn cả mùi mồ hôi ngai ngái.


Bị cơn mưa bất chợt cắt ngang cuộc hẹn đi dạo phố, cả hai chỉ đành chạy vào một quán nhỏ tránh mưa, phải khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi, Chu Dịch Bắc nhanh tay kéo Lí Mạn ngồi xuống.


Sau khi đặt chiếc hộp đàn cello nặng trịch xuống, cô gấp đôi tờ rơi vừa được phát lại rồi quạt lấy quạt để. Phần tóc mai khẽ lay động, chiếc vòng đeo trên cổ tay phát ra tiếng leng keng, Chu Dịch Bắc thấy ồn, cau mày tháo chiếc vòng tay ra rồi cất vào trong túi xách.


Nhìn động tác tùy ý của Chu Dịch Bắc, Lí Mạn chớp mắt, tuy đã quen với kiểu hành động tùy ý này của cô, nhưng Lí Mạn vẫn không khỏi cảm thấy xót xa cho chiếc vòng tay kim cương phiên bản giới hạn ấy.


Cô cả nhà giàu có thể mặc toàn đồ hiệu tinh xảo, hôm nay bay sang nước này xem triển lãm, ngày mai bay sang nước khác xem show thời trang nhưng cũng có thể giống như bây giờ, thản nhiên ngồi trong một quán nhỏ không tên ven đường, chăm chú nhìn tờ thực đơn dính đầy dầu mỡ, gọi món kem tuyết và trà sữa mười mấy tệ được pha từ hương liệu nhân tạo, bột trà và chất tạo ngọt, sau đó ăn một cách ngon lành.


Nghe thì có phần lạc quẻ, nhưng khi đặt trên người Chu Dịch Bắc, điều này lại trở nên hài hòa và tự nhiên đến lạ.


Bởi vì Chu Dịch Bắc là một cô cả nhà giàu “nửa đường xuất gia”.


Tất cả đều nhờ cô có một người bố tốt. Chu Tiến phát tài nhờ vào những căn nhà bị dỡ bỏ ở khu giải tỏa, từ đó đầu óc cũng đột nhiên thông suốt, gặp đúng thời cơ, may mắn chiếm được một vị trí trong giới bất động sản ở Thành Nam, người ta thường gọi những người này là: nhà giàu mới nổi.


Số dư trong tài khoản ngân hàng tăng vùn vụt, đương nhiên Chu Dịch Bắc cũng chuyển từ khu chung cư cũ kỹ, xuống cấp sang biệt thự lộng lẫy, sang trọng giữa trung tâm, từ một cô gái hàng xóm bình thường trở thành cô cả con nhà giàu.


Vì vậy, cô hiểu rõ và thẳng thắn thừa nhận rằng mình chỉ là một người bình thường hơi may mắn một chút, chỉ là một chút mà thôi, đây cũng là một trong những lý do cô có thể trở thành bạn của Lí Mạn.


Một lý do khác, đơn giản và phũ phàng hơn: Minh Tài là trường tư thục, dù nhà họ Chu đã có thể chen chân vào hàng ngũ khá giả có tiếng ở thành phố Hoài, việc làm ăn của Chu Tiến ngày càng phát đạt, nhưng tại trường cấp ba Minh Tài, số học sinh xuất thân từ các gia đình giàu có nổi tiếng nhiều không đếm xuể. Hầu hết nữ sinh ở đây đều khinh thường thân phận “nhà giàu mới nổi” của Chu Dịch Bắc, ghen tị với gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô, càng không chịu nổi việc bị lấn án, trở thành phông nền khi đứng cạnh cô.


Cho nên mới đến lượt Lí Mạn, người có gia cảnh chỉ ở mức khá, kết bạn với Chu Dịch Bắc.


Hai người họ chờ một lúc, nhân viên phục vụ mồ hôi nhễ nhại mới mang đồ tráng miệng lên.


Chu Dịch Bắc tùy ý múc một muỗng kem từ chính giữa bát, chỉ trong nháy mắt, những viên đá bào trên đỉnh kem tuyết chanh sụp xuống như tuyết lở, lớp kem sữa trang trí cũng chảy dọc xuống tận đáy bát. Cô đưa muỗng kem vào miệng.


Hương chanh tươi mát không thể che giấu vị chua chát, cái lạnh của đá cũng không xua được cái nóng hầm hập của mùa hè. Cơn lạnh bất ngờ khiến Chu Dịch Bắc rùng mình một cái, nhưng lại thấy tỉnh táo hơn.


Lí Mạn bị ám ảnh cưỡng chế, cô ấy vội hứng lấy lớp kem sữa đang chảy gần chạm đến mép bàn, rồi bắt đầu ăn từ phần đá ở đáy bát, nơi đang bắt đầu tan nhanh, vừa ăn vừa hỏi: "Chuyện cá cược của cậu thế nào rồi."


Chu Dịch Bắc xúc miếng dâu tây trên cùng, lúc này cô đã dần quen với cái lạnh có phần trực tiếp kia nhưng vẫn không chịu nổi vị chua đánh úp của sốt chanh, khóe mắt vừa giãn ra của cô lập tức nhăn lại, ngậm đá trong miệng, mơ hồ đáp: "Cũng không vội."


Câu này dịch ra là: Vẫn chưa có tiến triển gì, và cô cũng chưa muốn nó có tiến triển gì.


Lí Mạn nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: "Vậy phải làm sao đây, bây giờ đã là tháng Tám rồi, kỳ nghỉ hè cũng chỉ còn một tháng nữa thôi. Hơn nữa, cái tên Giang Lĩnh kia trông chẳng dễ đối phó chút nào, nếu cậu thua, cái đuôi của Lâm Chỉ sẽ vểnh lên tận trời."


Chu Dịch Bắc cụp mắt, nở một nụ cười thản nhiên: "Thôi nào, sao tớ có thể thua được chứ."


Cô đưa tay khuấy khuấy ly trà, mấy viên đá va vào nhau kêu lách cách, Lí Mạn nhìn chằm chằm Chu Dịch Bắc, khiến cô phải ngước mắt lên trong sự khó hiểu.


Hàng mi mỏng manh điểm xuyết những hạt kim tuyến nhiều màu sắc kết hợp với đôi mắt đen láy của Chu Dịch Bắc, trông vừa thuần khiết vừa lấp lánh, vừa là ánh nhũ cũng vừa là ánh mắt cô.


Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to như hạt óc chó, đuôi mắt hơi xếch lên, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, tất cả tạo nên một vẻ đẹp vô cùng quyến rũ.


Ngay cả Lí Mạn, một cô gái, cũng phải tâm phục khẩu phục vẻ đẹp của cô. Chỉ dựa vào khuôn mặt này, cô thật sự có đủ tư cách thắng.


Cô trời sinh đã là một người may mắn, cho dù chỉ là một chút may mắn cũng khiến người khác phải ghen tị rất lâu.


"Lâm Chỉ thật đáng ghét, không những thế, gu chọn người của cô ta cũng chẳng ra làm sao." Lí Mạn nhìn sắc mặt Chu Dịch Bắc, lên tiếng phụ họa.


Chu Dịch Bắc gật đầu tán thành: "Đúng thật, một kẻ phiền phức, trong não chỉ toàn nghĩ đến chuyện yêu đương."


Chu Dịch Bắc chống cằm, hơi nhíu mày, chuyện này thật phiền phức. Cô hối hận vì lúc đó đã quá bốc đồng nhận lời cá cược. Nếu không, công bằng mà nói, Giang Lĩnh hoàn toàn không phải gu của cô.


Giang Lĩnh, nói dễ nghe chút thì là trắng trẻo, nói thẳng ra là trắng bệch như sữa bò, chiều cao cũng chỉ hơn 1m80 một chút, trong khi Ứng Tuân còn cao tận 1m86. Người thì gầy như que củi, Ứng Tuân đẹp hơn nhiều…


Sao lại nhắc đến Ứng Tuân nữa rồi!


Chu Dịch Bắc lắc lắc đầu, cô phải nhanh chóng đuổi cái tên đáng ghét đó ra khỏi đầu!


Thật ra, Chu Dịch Bắc rất hối hận khi nhận vụ cá cược này, cho nên cô vẫn luôn cố ý phớt lờ chuyện này. Cô còn chưa kịp tận hưởng sự giàu sang phú quý đến bất ngờ này, việc gì phải rước mấy chuyện tình cảm, yêu đương phiền phức này vào người, lãng phí thời gian, lãng phí cả tình cảm nữa.


Nhưng cô thật sự cũng không muốn mất mặt trước Lâm Chỉ, Chu Dịch Bắc uống cạn ly mojito đặc biệt của mình, chỉ còn lại nửa ly đá đang từ từ tan chảy.


Một chút cồn cũng có thể thúc đẩy cảm xúc, Chu Dịch Bắc chớp mắt: "Cậu giúp tớ xin số điện thoại của Giang Lĩnh đi, số điện thoại bàn ấy."


Lí Mạn khó hiểu: "Tại sao lại là số điện thoại bàn?"


Chu Dịch Bắc lắc đầu, ra vẻ thần bí nói: "Cậu không hiểu rồi, điện thoại bàn có cảm giác của thời đại, như vậy mới thể hiện sự chân thành và thuần khiết." Chu Dịch Bắc bịa chuyện, cô chỉ hy vọng nhà Giang Lĩnh không lạc hậu đến mức vẫn còn điện thoại bàn, như vậy cô có thể đường hoàng gạt chuyện này sang một bên.


Hai người lại tùy ý nói thêm vài câu chuyện phiếm, trong quán vẫn ồn ào như cũ, sau đó cô lại ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, thở dài một tiếng, Chu Dịch Bắc đặt thìa xuống, đứng dậy, đeo đàn cello lên, nói với Lí Mạn: "Mạn Mạn, tớ đi học trước đây."


Kể ra cũng lạ thật, thực ra Chu Dịch Bắc cũng không ngờ, một người ba phút sẽ nổi nóng như cô lại có thể kiên trì với đàn cello. Lúc đầu Trần Hồi muốn Chu Dịch Bắc luyện đàn rèn luyện tâm tính, cô không muốn, sau này cũng dần học được cách thưởng thức và tận hưởng sự yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này chỉ giới hạn ở đàn cello.



Giáo viên dạy đàn cello đã cải tạo tầng hai của căn biệt thự nhỏ thành phòng học nhạc, Chu Dịch Bắc vừa đến đã chiếm một vị trí bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn nhỏ, cây cối với cành lá sum suê, hơi nóng bị ngăn lại bởi một lớp cửa sổ, thỉnh thoảng có vài bông hoa nở, hương thơm thoang thoảng cả một buổi chiều.


Giáo viên hướng dẫn cho cô một chút rồi lại sang hướng dẫn các học sinh khác, để Chu Dịch Bắc tự luyện tập. Cô mở bản nhạc, trong cái lười biếng của buổi trưa hè, Chu Dịch Bắc tùy ý kéo đàn, giữa lúc mơ màng buồn ngủ, các nốt nhạc đang kéo loạn xạ, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng cười.


Không to không nhỏ, nhưng vừa đủ để Chu Dịch Bắc nghe thấy.


Thế là cô bừng tỉnh, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, một chú chim sẻ đậu trên một cây chanh vàng rực. Cây chanh xanh tốt che khuất tầm nhìn, cô đưa tay gạt ra, chú chim sẻ đó kêu chíp chíp bay đi, những quả chanh trên cành rơi xuống, một cơn gió thổi tới, hương thơm nghe có phần hơi chua chua, và đường bay của quả chanh lại lệch hướng.


Giáo viên đang làm mẫu cho các học sinh khác, tiếng đàn vang vọng trong phòng học, còn Chu Dịch Bắc chỉ hoảng hốt cúi đầu xuống nhìn.


Cô bất ngờ nhìn thấy một người.


Trong khu vườn của căn biệt thự nhỏ bên cạnh, Ứng Tuân đang nằm ngửa trên chiếc ghế dài phơi nắng. Ánh sáng lốm đốm lướt qua lông mày và đôi mắt cậu, phác họa những đường nét tuyệt mỹ. Nắng chiếu chói chang, không thể thấy vẻ mặt của cậu như nào. Cậu gập cuốn sách trong tay lại, trên chiếc áo phông trắng của cậu lại có thêm một quả chanh vàng tuơi, trông chẳng ăn nhập vào nhau. Cậu ngẩng đầu lên.


Bốn mắt nhìn nhau, Chu Dịch Bắc lập tức trở nên hoảng hốt, sau đó cô nhanh chóng thẳng lưng, không chịu thua mà nhìn lại. Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng ông trời cũng thật bất công, đến cả áng nắng cũng thiên vị người đẹp.


Môi mỏng, sống mũi cao, lẽ ra cậu phải có vẻ ngoài xa cách và lạnh lùng, nhưng cậu lại có một đôi răng nanh và một bên má lúm đồng tiền. Hôm nay Ứng Tuân còn mặc một chiếc áo phông trắng quá khổ, tạo cảm giác trẻ trung như thủy triều ập tới, như này quá phạm quy rồi.


Đáng tiếc, cậu thật sự quá đáng ghét, nếu không Chu Dịch Bắc còn sẽ thành tâm khen ngợi cậu một câu.


Ứng Tuân hờ hững nhìn lướt qua cô một cái rồi bình tĩnh lật sách, cụp mắt xuống tiếp tục đọc, một sự phớt lờ trắng trợn.


Chu Dịch Bắc sao có thể chịu được, dường như lúc này, tiếng cười khẩy ấy lại vang lên bên tai, hơi men chưa tan bốc lên não, cô chống cằm hét vào mặt cậu: "Tôi thấy rồi đấy nhé!"


Ứng Tuân lại lật một trang sách, làm như không nghe thấy.


"Tôi thấy rồi." Chu Dịch Bắc nghiêng người, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái hơi ướt, trong đôi mắt là nụ cười ác ý không hề che giấu, giọng điệu cũng cất cao: "Cậu ăn trộm chanh!"


Một con mèo nhỏ đắc ý rơi xuống nước.


Ứng Tuân ngẩng đầu nhìn Chu Dịch Bắc, nhưng vẫn không nói gì.


Cậu đón ánh sáng, lông mày và mắt bị mờ đi, chiếc áo phông rộng thùng thình nhưng không che giấu được khung xương lưu loát và thẳng tắp của cậu.


Chu Dịch Bắc bị nhìn đến phát hoảng, má cũng ửng đỏ vì bị nắng chiếu vào, không nhịn được nói: "Cậu nhìn gì!"


Ứng Tuân lại cúi đầu xuống, đối mặt với việc Chu Dịch Bắc cố tình gây khó dễ, cậu hiếm khi đáp lại: "Bản nhạc của cậu sắp bay rồi kia kìa."


Cô nhanh chóng quay đầu lại, tay chân luống cuống, Chu Dịch Bắc khó khăn lắm mới cứu được bản nhạc nhưng lại vô tình làm rơi nhựa thông đặt trên bệ cửa sổ, cô kêu lên một tiếng, suýt chút nữa đã gây chú ý với giáo viên.


Người nằm trong vườn bên cạnh vẫn tiếp tục ung dung đọc sách, Chu Dịch Bắc nghiến răng, bịa ra cái cớ đau bụng, xin phép giáo viên xuống lầu nhặt nhựa thông.


Cúi người xuống, lớp cỏ mềm mại cọ vào bắp chân, ngứa ngứa. Cô nhặt miếng nhựa thông lên, nhưng nó đã thấm mùi ẩm ướt của thảm cỏ sau cơn mưa, nơi mắt cá chân còn đọng sương.


Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy trên bãi cỏ cạnh lan can nối giữa hai tòa biệt thự có một quả chanh vàng tươi đang nằm đó.


Chu Dịch Bắc ngước mắt nhìn sang nhà bên, không thấy bóng người kia đâu nữa, chỉ có một cuốn sổ tay bị bỏ lại trên ghế dài. Một cơn gió thổi đến đúng lúc, lật mở vài trang, để lộ nét chữ được viết bằng bút máy.


Bị sự tò mò thôi thúc, cô cầm nhựa thông tiến sát đến lan can, nheo mắt nhìn kỹ, miễn cưỡng mới đọc được một câu: “Để mặt trời và quả chanh thấm đượm sắc màu của chúng ta.”


Vậy là, chim sẻ bay về cây chanh, còn cô quay người, lại cúi người xuống lần nữa, đưa tay nhặt quả chanh ấy lên.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo