Trước khi chanh chuyển màu vàng - CHƯƠNG 1 : Khởi Đầu (Beginning)

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"A lô, a lô..."


Thầy giám thị đứng trên sân khấu thử micro, âm thanh từ chiếc loa rè tiếp xúc không tốt được khuếch đại lên, biến thành một mớ tạp âm ồn ào.


Cái hội trường nhỏ hiếm khi được dùng đến nom xám xịt một màu, chỉ có tấm biển đèn "Lễ Tuyên Dương Tổng Kết Cuối Kỳ Lớp 11 Trường Cấp Ba Minh Tài" trên sân khấu vẫn miệt mài nhấp nháy ánh đèn đỏ.


Sự háo hức mong sớm đến kỳ nghỉ hòa cùng chút bồn chồn nổi loạn của tuổi mới lớn, nhanh chóng lên men trong cái nóng oi ả của mùa hè, lan tỏa khắp hội trường.


Vì đến hơi muộn nên chẳng còn lại mấy chỗ ngồi, Chu Dịch Bắc khẽ nhíu mày, tìm một chỗ trống duy nhất cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, rồi cô tiện tay đẩy cửa sổ ra.


Cơn gió nóng hầm hập cuối tháng sáu của thành phố Nam len lỏi vào trong, mang theo vài làn gió hiếm hoi.


Có người ngồi xuống bên cạnh, Chu Dịch Bắc quay lại nhìn, rồi đôi mày lại cau lại. 


Cô định mở miệng bảo cậu ta tìm chỗ khác, nhưng đảo mắt một vòng mới thấy hội trường đã chật ních người, đành im lặng dịch người sát vào phía cửa sổ hơn một chút.


Đeo tai nghe vào, chiếc máy Walkman bắt đầu phát một bài hát ngẫu nhiên. 


Chu Dịch Bắc nhắm mắt lại định ngủ bù, tối qua cô đã thức hơi khuya để sửa lại bài thi cuối kỳ.


Đối với những học sinh bình thường của trường Minh Tài mà nói, buổi lễ tuyên dương này cũng chỉ là một thủ tục cho có lệ, chẳng liên quan gì đến họ.


Trường cấp ba Minh Tài được xem là một trong những ngôi trường tốt nhất thành phố Hoài. 


Vô số phụ huynh chen chúc vỡ đầu để con mình được vào đây, cũng không biết bao nhiêu học sinh phải vùi đầu vào sách vở chỉ để giành lấy một suất nhập học. 


Thực ra, tất cả cũng chỉ vì muốn con em mình được hưởng một nền giáo dục tốt hơn. 


Bởi lẽ, từ nhỏ đến lớn, gần một nửa người dân thành phố Hoài đều được dạy rằng: "Vào được Minh Tài, coi như đã đặt một chân vào cánh cổng các trường đại học top đầu."


Thế nên, học sinh trong trường gần như đều là những cá nhân xuất sắc từ các trường cấp hai ở khắp các quận huyện. 


Nhưng khi đặt vào một sân chơi lớn hơn như Minh Tài, hạng nhất vẫn chỉ có một, và dĩ nhiên cũng sẽ có những người đội sổ. 


Cảm giác hụt hẫng khi từ một học sinh giỏi trở thành một người bình thường thực sự rất khó chịu, nhưng vì một tương lai được cho là xán lạn, họ chỉ có thể nắm chặt cây bút mà bước tiếp.


Thầy hiệu trưởng say sưa đọc diễn văn, ba trang giấy toàn là những lời tự khen tự đại. 


Thầy đọc đến khô cả họng, đọc đến nỗi các vị trong hội đồng quản trị nhà trường cũng phải mát mày mát mặt, bấy giờ mới quay về chủ đề chính của buổi lễ.


Và rồi, giữa những giai điệu du dương từ tai nghe, Chu Dịch Bắc nghe thấy cái tên bị loa phóng thanh làm cho chói tai ấy.


"Đặc biệt tuyên dương em Ứng Tuân, đại diện cho trường Minh Tài đạt thành tích thủ khoa toàn thành phố trong kỳ thi khảo sát cuối kỳ lớp 11!" Giọng thầy hiệu trưởng đầy phấn khích: "Chúng ta hãy dành một tràng pháo tay thật nồng nhiệt để chào đón em Ứng Tuân lên sân khấu nhận giải!"


Giữa những tiếng vỗ tay rời rạc, giữa bản nhạc R&B đang phát đi phát lại trong tai nghe, giữa tiếng rè rè của dàn âm thanh, Ứng Tuân đứng dậy, gập sách lại. 


Cậu bất lực nhìn lối đi chật hẹp và một Chu Dịch Bắc đang nhắm mắt chuyên tâm nghe nhạc, đành khẽ khàng lên tiếng: "Làm phiền cậu tránh đường một chút, cảm ơn." Giọng cậu ôn hòa nhưng lại lạnh như băng.


Dù trong lòng thầm đánh giá một câu "đồ giả tạo", nhưng trước mặt mọi người, Chu Dịch Bắc vẫn ngoan ngoãn tháo tai nghe rồi đứng dậy.


Hai người lướt qua nhau, rồi cô lại ngồi xuống với vẻ mặt không cảm xúc.


Ánh đèn sân khấu làm nổi bật bóng hình cao ráo, đơn độc của chàng trai, thứ ánh sáng chói lòa ấy khắc họa nên những đường nét xương quai hàm hoàn hảo của cậu.


Vài cô gái xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, những bong bóng màu hồng bay phấp phới. 


Cậu ta lúc nào cũng được chào đón như vậy, cô thì chỉ lại đeo tai nghe vào.


Thư tình nhét đầy hộc bàn, quà cáp chất đống trên bàn học, đó là câu chuyện lãng mạn của người khác.


Còn cô, cô chỉ muốn làm một nữ sinh cấp ba bình thường nhất có thể.


Ánh mắt lướt qua chỗ ngồi bên cạnh, một cuốn "The Origin of Species”. Chu Dịch Bắc lặng lẽ quay đi.


Đúng là làm màu.


Trong lúc công bố danh sách các suất học bổng khác, phản ứng của mọi người có phần ảm đạm hơn nhiều. 


Rốt cuộc thì những người ngồi dưới chắc chắn không có thành tích tốt bằng những người trên sân khấu, thật lòng chúc phúc cho họ quả là một điều quá khó.


Thế nhưng, giữa quá trình trao giải lê thê, tiếng vỗ tay bỗng nhiên nồng nhiệt hơn hẳn, gần như có thể so sánh với lúc của Ứng Tuân. 


Mấy cô bạn gái xung quanh lại bắt đầu nhìn nhau, đỏ mặt thì thầm.


Chu Dịch Bắc uể oải ngước mắt lên nhìn.


Ồ, thì ra là cậu bạn mới chuyển đến lớp cô được nửa học kỳ, trông trắng trẻo, thư sinh... à, có lẽ nên cộng thêm: thành tích khá tốt.


Nhưng mấy cô bạn ngồi hàng trên đã đỏ ửng mặt, những ánh mắt trao nhau vừa kín đáo lại vừa trắng trợn.


Chu Dịch Bắc bĩu môi, thật nhàm chán

.

Sắp lên lớp mười hai rồi, sao vẫn có người suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này nhỉ?


Cô không tài nào hiểu nổi.


Thủ khoa toàn thành phố với vẻ mặt lạnh tanh cầm một tay đầy giấy khen và phần thưởng quay về chỗ ngồi. 


Khi bước qua lối đi chật hẹp, gấu quần cậu không tránh khỏi cọ vào vạt váy cô.


Cô hít một hơi thật sâu để đè nén cơn bực bội không tên trong lòng, Chu Dịch Bắc lại dịch người sát vào cửa sổ.


Hội trường nhỏ chỉ có vài ô cửa sổ, không khí thực sự ngột ngạt. Ứng Tuân cũng đưa tay nới lỏng cà vạt, cởi một chiếc cúc áo rồi lại cầm sách lật sang trang mới.


Vô tình liếc thấy xương quai xanh lộ ra của ai đó, Chu Dịch Bắc quay mặt đi, thở hắt ra một hơi.


Ngoài cửa sổ là mùa hạ.


Hương cỏ cây bị nắng nung nóng, quyện với mùi hormone của tuổi dậy thì đang bốc hơi ngùn ngụt.


Vặn lớn âm lượng, tai nghe cách ly mọi thứ. Bản nhạc dần kết thúc, chiếc máy Walkman tự động chuyển sang bài hát tiếp theo. 


Cô nhắm mắt lại, một cơn gió thổi qua, làm bay những lọn tóc mai bên thái dương, lướt qua cổ, tạo nên cảm giác nhồn nhột.


Cái oi bức của buổi chiều khiến người ta buồn ngủ, mí mắt Chu Dịch Bắc trĩu nặng. 


Giữa bài phát biểu dông dài của hội đồng quản trị, hòa cùng tiếng nhạc trong tai nghe, cô gục đầu chìm vào giấc ngủ.


Bờ vai chợt trĩu xuống, bàn tay đang lật sách của Ứng Tuân khựng lại, cậu liếc nhìn Chu Dịch Bắc đang ngủ say với mái tóc rối bời che cả mặt, cậu mím môi, rồi đưa tay nhẹ nhàng đẩy đầu cô ra, cố gắng để cô tựa vào ghế mà ngủ. Nhưng không thành công.


Chu Dịch Bắc có lẽ thấy phiền, còn "ưm" một tiếng, rồi vô cùng tự nhiên tìm một vị trí thoải mái trên vai Ứng Tuân để ngủ tiếp.


Ứng Tuân hít sâu một hơi, quay đầu lại tiếp tục đọc sách.


Những ngón tay vuốt ve trang giấy, nhưng mãi cậu chẳng lật sang trang mới.


Tiếng "giải tán" của chủ tịch hội đồng quản trị vừa dứt, một tràng pháo tay đồng đều và vang dội vang lên. Người người chen chúc, tiếng bước chân vang vọng.


Cô giật mình tỉnh giấc đúng lúc, tháo tai nghe ra, nhăn mặt xoa xoa cái cổ, sao mà mỏi thế không biết.


Nhìn quanh một lượt, hội trường đông đúc sao chớp mắt đã chỉ còn lại vài người? 


Cô chỉ nhắm mắt mở mắt một cái mà đã tan họp rồi sao?


Theo phản xạ, cô cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, cô giả vờ vô tình liếc qua, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Ứng Tuân, cả người cô liền cứng đờ.


"Ngủ có ngon không?"


Đó không phải là một câu hỏi.


Lúc này Chu Dịch Bắc mới muộn màng đưa mắt nhìn sang vai Ứng Tuân.


Đường nét vai và cổ thật thanh thoát, tuổi dậy thì dường như chỉ đến trong một thoáng, bờ vai của chàng trai đã trở nên rộng lớn như mặt biển.


Không biết phải nói gì, cô hiếm khi nào lại cứng họng như thế. 


Vừa xoa cái cổ mỏi nhừ, cô vừa đáp khô khốc: "Cũng... tạm được."


Rồi như thể bắt được bóng dáng của ai đó, Chu Dịch Bắc lắp bắp một câu "cảm ơn" đầy chột dạ, vội vàng rời đi như thể đang có việc gấp cần tìm người.


Trông hệt như bỏ của chạy lấy người.


Chạy vài bước lên khoác tay Lê Mạn, tìm được một điểm tựa, cả người Chu Dịch Bắc mới thả lỏng ra khỏi trạng thái cứng đờ.


"Sao cậu lại ngồi chung với Ứng Tuân thế?" Lê Mạn choàng tay qua vai Chu Dịch Bắc hỏi, giọng vừa tò mò vừa kinh ngạc.


"Thôi đừng nhắc nữa," Chu Dịch Bắc bực bội đáp, kéo tay bạn mình vào nhà vệ sinh: "Để tớ rửa mặt cái đã, buồn ngủ chết đi được.”


Nhà họ Ứng và nhà họ Chu là đối tác làm ăn nhiều năm, hai người từ nhỏ đến lớn đều học chung lớp, vốn dĩ phải là một đôi thanh mai trúc mã, ấy vậy mà bỗng dưng lại nhìn nhau không thuận mắt.


Chu Dịch Bắc thể hiện sự ghét bỏ của mình đối với Ứng Tuân ra mặt. Thực ra, Ứng Tuân cũng không có phản ứng gì nhiều với sự ghét bỏ của cô, vẫn giữ thái độ ôn hòa nhưng xa cách với mọi người.


Nhưng vì Chu Dịch Bắc cứ ra rả tuyên truyền mãi, chuyện Ứng Tuân không thích Chu Dịch Bắc dường như cũng đã trở thành một sự thật được kiểm chứng.


Mối quan hệ không hòa hợp ẩm ương của họ được phơi bày dưới ánh nắng chói chang, trở thành một bí mật mà ai cũng biết, bốc hơi thành những lời đàm tiếu và tin đồn.


Thấy cô không mấy hào hứng với chủ đề này, Lê Mạn nhanh chóng đổi chuyện, hớn hở chia sẻ ngay tin đồn hóng được trong buổi lễ: "Bắc Bắc, cậu biết không, tớ nghe nói Lâm Chỉ với cậu bạn được đặc cách vào lớp mình có quan hệ mờ ám đó!"


Làn nước mát lạnh vỗ vào lòng bàn tay, cô cúi xuống làm ướt mặt, đầu óc tỉnh táo hơn một chút. 


Chu Dịch Bắc ngẩng lên nhìn mình trong gương, đôi mắt trống rỗng chớp chớp, chưa kịp phản ứng: "Ai cơ?"


"Là Giang Lĩnh đó."


"Ồ?" Chớp mắt vài cái, Chu Dịch Bắc chậm chạp nhận ra: "À, là cái cậu vừa lên nhận giải lúc nãy."


Nhớ lại nhan sắc của cậu bạn kia, Chu Dịch Bắc nhíu mày thắc mắc: "Sắp lên lớp mười hai rồi, sao họ vẫn còn thời gian nghĩ đến mấy chuyện hoa lá cành này nhỉ?"


Chu Dịch Bắc vừa dứt lời, cánh cửa một buồng vệ sinh mở ra. Nhân vật chính của câu chuyện, Lâm Chỉ, bước về phía cô, ngẩng cao đầu với vẻ kiêu ngạo thường thấy, không cho phép bất kỳ lời dị nghị nào tồn tại: "Tôi lên lớp mười hai muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến cậu? Chưa đến lượt cậu bình phẩm đâu nhé! Cậu cứ lo xử lý cho xong mấy chuyện hoa lá- cành của mình với Ứng Tuân đi rồi hẵng nói người khác!" Cô ta cố tình nhấn nhá và kéo dài mấy chữ "hoa lá cành".


Chu Dịch Bắc vốn đã không ưa Lâm Chỉ. 


Cô coi thường cái vẻ "bạch liên hoa" của Lâm Chỉ, còn Lâm Chỉ thì khinh thường tính cách cành vàng của cô.


Thường ngày, đối với những lời sủa bậy của Lâm Chỉ, Chu Dịch Bắc luôn coi như không nghe thấy, nhưng lần này cô ta nói quả thực rất khó nghe.


Thế là, Chu Dịch Bắc bất giác thẳng lưng lên, giọng nói nhẹ bẫng nhưng đầy vẻ bất cần: "Ờm, dù sao đi nữa, hình như Ứng Tuân cũng tốt hơn cái cậu Giang gì đó một chút nhỉ."


"Cậu! Cậu là đang ghen tị!" Mặt Lâm Chỉ đỏ bừng, nói năng không lựa lời: "Đúng là không hiểu nổi cái đồ trưởng giả học làm sang như cậu thì thanh cao cái nỗi gì, tôi nói cho cậu biết, Giang Lĩnh người ta còn chẳng thèm để ý đến cậu đâu!"


Chu Dịch Bắc nghe mà thấy buồn cười: "Chuyện của cậu còn chưa đâu vào đâu mà đã bênh người ta chằm chặp thế, có cần thiết không? Lâm Chỉ à, cậu đừng lúc nào cũng tự biến mình thành con hề nhảy nhót như thế, cẩn thận làm lâu quá lại thành hề thật đấy."


Rồi cô cố tình ghé sát lại gần Lâm Chỉ, cong môi cười: "Với lại, phải là tôi không thèm để ý đến cậu ta mới đúng chứ. Cược không, kỳ nghỉ hè này tôi có thể thắng cậu, trên mọi phương diện."


"Cược thì cược! Cậu nghĩ cậu là ai chứ?"


Chu Dịch Bắc quay người, lạnh mặt bỏ đi.


Thật ra, đúng là vô vị.


[Lời tác giả]


Rất vui được gặp các bạn! Tớ là Lê! 


@Yespear


Chu Dịch Bắc = Nữ chính; Ứng Tuân = Nam chính


Mình không hiểu tại sao tên cũng phải gắn liền với giới tính.


Mình thấy cái tên "Chu Dịch Bắc" rất hay, lấy ý từ "Chu diệc Bắc" (Thuyền cũng hướng về phương Bắc). Dù cho sông nước có chảy ngang thế nào, thuyền của ta vẫn hướng về phương Bắc; cái tên này cũng rất hợp với tính cách bướng bỉnh mà nghiêm túc của Bắc Bắc. Đối với cá nhân mình thì đây là một cái tên rất hay.


Mình không chấp nhận những lời chỉ trỏ vô lễ về tên nhân vật, cũng mong mọi người hiểu cho, cảm ơn (cúi đầu).

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo