Trước khi chanh chuyển màu vàng - Chương 11: Niết bàn (Nirvana)

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Bàn tay đang cầm ly Americano đá của Chu Dịch Bắc bỗng trở nên mềm nhũn, “bộp” một tiếng, tim giật thót, chiếc cốc nhựa va xuống sàn nhà bằng gạch men cẩm thạch, vị đắng đen kịt bắt đầu loang ra thành một mớ hỗn độn trên đất.


Ngón tay Chu Dịch Bắc khẽ run lên, cô hít sâu một hơi, đặt balo xuống, không dám nghĩ tiếp nữa, sau đó cô lại cúi người nhặt chiếc cốc lên, rồi xem như vẫn còn bình tĩnh đưa tay lấy một tờ khăn giấy lau đi vệt cà phê đang không ngừng chảy loang ra trên đất.


Lí Mạn chậm một nhịp cũng ngồi xổm xuống, rút thêm giấy ăn tham gia vào cảnh tượng rối ren đó.


Cô ấy còn lấy một tờ khăn ướt, ra sức lau đi vết dính nhầy nhụa của đồ uống trên mặt gạch, Chu Dịch Bắc bình thản đứng dậy, cầm lấy xấp giấy ăn loang lổ vết nâu đen, nở một nụ cười trấn an Lí Mạn đang vô cùng thấp thỏm, lo lắng: “Tớ đi vứt rác trước rồi rửa tay, cậu chờ tớ một chút nhé.”


Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Chu Dịch Bắc, trái tim đang treo ngược của Lí Mạn khẽ thả lỏng, chắc là không sao đâu nhỉ… hơn nữa làm gì có chuyện trùng hợp đến thế chứ. Có thể Giang Lĩnh còn có anh trai hay em trai gì đó… dù sao cũng không thể nào là Ứng Tuân được, trông cậu cũng không giống kiểu người sẽ tùy tiện tám chuyện với người khác.


Chỉ cần tưởng tượng cảnh Chu Dịch Bắc và Ứng Tuân thân thiết gọi điện thoại với nhau mỗi tối, Lí Mạn đã cảm thấy chuyện này không thể nào. Nhưng cho dù là thế nào, Lí Mạn vẫn là người khiến Chu Dịch Bắc thua vụ cá cược này, trái tim cô ấy vẫn treo lơ lửng chẳng thể nào yên ổn được, giống như ly Americano vừa rồi vậy, rơi xuống vỡ tan tành.


Nước có hơi lạnh khiến các đầu ngón tay Chu Dịch Bắc ửng đỏ sau khi rửa, nhưng cô chỉ thất thần để mặc dòng nước chảy qua tay, suy nghĩ trong đầu vốn chẳng hề yên tĩnh như vẻ ngoài đã theo dòng nước trôi tới một nơi xa nào đó từ lâu rồi.


Mặc dù cô nhanh chóng chấp nhận sự thật là gọi nhầm số điện thoại và bản thân thua trong vụ cá cược này, mất mặt cũng là điều khó tránh. Nhưng dù sao đối phương cũng chẳng biết cô là ai, và cô cũng chẳng biết đối phương là ai, tất cả chỉ giống như một cái hắt xì đột ngột khi đổi mùa, khiến mũi ngứa ngáy, khiến bạn bất ngờ mất mặt một chút, rồi thôi, chẳng đáng gì.


Nếu như đầu dây bên kia thật sự là Ứng Tuân… vậy thì cơn cảm giao mùa kia, cộng thêm câu thơ sến sẩm mà cô mỉa mai là giả tạo, và còn cả trận mưa hôm đó, chiếc điện thoại bàn trông vẫn còn khá mới trên bàn, chồng sách đầy dấu vết lật giở… hóa ra tất cả đều có manh mối.


Sự lo lắng trong lòng bỗng biến thành cảm giác xấu hổ xem lẫn phẫn nộ, Chu Dịch Bắc vặn mạnh vòi nước, sau đó vẩy khô bàn tay, mấy giọt nước cũng theo đó bắn thẳng lên má, khiến cô có cảm giác vừa lạnh lẽo cũng vừa mềm mại.


Xem như cô đã hiểu rõ rồi, bất kể thế nào, chắc chắn Ứng Tuân đang cố ý!


Bề ngoài thì làm ra vẻ như không nhận ra, vẫn trưng ra dáng vẻ đẹp trai như trời quang mây tạnh, hóa ra sau lưng lại là một tên hẹp hòi, thù dai, chỉ muốn thấy cô mất mặt! Quả nhiên, đàn ông đúng là chẳng có ai tốt cả!


Cô mang vẻ mặt ung dung thản nhiên quay trở lại lớp học, nhận lấy balo từ tay Lí Mạn đang nhăn nhó, vì lòng hiếu thắng, vì sĩ diện, lại thêm cơn phẫn uất đang sôi sục, Chu Dịch Bắc không muốn bàn sâu về chuyện này nữa, chỉ nhàn nhạt gọi Lí Mạn cùng về nhà, tiện thể bịa ra một lý do: “Thật ra tớ chẳng hề muốn gọi cho Giang Lĩnh chút nào, cũng chẳng có ý định chinh phục cậu ta, chỉ là không muốn thua cá cược và mất mặt với Lâm Chỉ mà thôi.”


Cô ngừng lại, sắp xếp câu chữ cẩn thận hơn: “Cho nên… thật ra tớ chưa hề gọi một cuộc nào cả, ban đầu tớ định tới khi nhập học sẽ cho Giang Lĩnh ít tiền nhờ cậu ta phối hợp một chút, ai ngờ cái thằng nhóc ấy còn dám yêu đương trong trại hè lớp 12! Chẳng uổng công tớ bảo mắt nhìn người của con nhóc Lâm Chỉ đó chẳng ra gì mà!”


Lí Mạn không nghĩ nhiều, chỉ thở phào một hơi thật mạnh: “Thế bây giờ cậu định thế nào?”


Đôi mắt tròn xoay chuyển một cách ranh mãnh, nhưng Chu Dịch Bắc lại chỉ nhàn nhạt nói: “Ờ, tớ chẳng tính gì cả, đợi đến lúc nhập học rồi tính tiếp thôi.”


Mùa hè cuối cùng của thời niên thiếu trôi qua chẳng chân thật chút nào, giống như bong bóng xà phòng dưới ánh nắng gắt giữa trưa, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, cuối cùng chỉ còn lại hương xà phòng nồng ấm.


Trước khi xuống xe, Chu Dịch Bắc chỉnh lại áo sơ mi, váy và nơ trên cổ, dùng gương chiếu hậu soi lại lớp trang điểm gần như hoàn hảo của mình, sau đó hài lòng nhướng mày, khoác balo, từng bước tiến vào năm cuối cùng của cấp ba.


Lúc này lớp học vô cùng ồn ào, tiếng than vãn mượn bài và chép bài không dứt. Chu Dịch Bắc ngồi xuống, lấy ra một chồng bài tập đã làm xong xuôi, hiếm khi cảm ơn sự nghiêm khắc vừa phải của Trần Hồi với việc học của mình, cuối cùng cô cũng có dịp bắt đầu năm học mới mà không quá chật vật.


Tiếng ghế ma sát với sàn nhà vô cùng chói tai vang lên, Chu Dịch Bắc quay mặt nhìn sang, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Giang Lĩnh rồi mở miệng: “Tôi biết rồi, cậu đang yêu đương.”


Mặt Giang Lĩnh bỗng đỏ bừng, ánh mắt bối rối, không dám đáp lời, chỉ căng thẳng nhìn chằm chằm Chu Dịch Bắc.


Cửa sau lớp bị đẩy mở, có người bước vào, nhìn thấy cảnh giằng co giữa Chu Dịch Bắc đầy tự tin và Giang Lĩnh đang vô cùng luống cuống, bước chân cậu thoáng khựng lại một chút rồi đột ngột rẽ hướng, đi ngang qua giữa hai người, ngăn cách ánh nhìn của hai người họ. Tới bây giờ Giang Lĩnh mới lấy lại hơi thở, còn Chu Dịch Bắc ngẩng đầu liếc người đó một cái…


Ơ… Ứng Tuân!


Cô hít sâu, cố gắng khiến bản thân mình không có vẻ quá thất thố trước mặt người khác, không vòng vo nữa mà thẳng thắn nói với Giang Lĩnh: “Tôi biết cậu có bạn gái rồi, hoặc ít nhất là đã có người trong lòng. Hy vọng cậu có thể nói rõ với Lâm Chỉ lớp A2 bên cạnh. Lên lớp 12 rồi, đừng làm lãng phí tình cảm người khác, được không?”


Quả nhiên mấy cậu học sinh thuộc diện đặc cách thế này vẫn rất thật thà, Giang Lĩnh thở hắt ra một hơi, gật đầu: “Tôi không hề biết cậu ấy thích tôi… nhưng tôi cũng chưa yêu ai, chỉ là cảm thấy ngưỡng mộ một chút thôi, nhưng tôi cũng không muốn làm lỡ dở người khác.”


Trong lòng có chút áy náy vì có vẻ như đang bắt nạt người ta, Chu Dịch Bắc khẽ thở dài, nhưng vẫn nói: “Vậy để tôi nói với Lâm Chỉ giúp cậu nhé, cứ coi như cậu đã có người thích rồi, được không?”


Giang Lĩnh gật đầu, Chu Dịch Bắc quay đi, chỉ dặn thêm: “Lên lớp 12 rồi, vẫn nên học hành cho tử tế.” Không ngờ có ngày cô lại nói ra mấy lời sáo rỗng như thế.


Ngồi ở cách đó không xa, Trương Viễn Triều bất mãn kêu ầm lên: “Anh Tuân, rốt cuộc anh có đang nghe em nói gì không đấy! Trưa nay đi ăn ở căn-tin khu C được không?”


Ứng Tuân thu lại ánh mắt, hơi mỉm cười tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, vừa rồi có hơi lơ đễnh một chút, bởi vì dạo này tôi ngủ không được ngon cho lắm.”


Ngay khi Chu Dịch Bắc vừa nhận được lời hứa hẹn, cô lập tức lấy điện thoại ra, chỉnh sửa từng chữ một, rồi nghiêm túc nhập.


[Lâm Chỉ, Giang Lĩnh nhờ tôi nhắn với cậu, cậu ấy đã có người mình thích rồi. Hy vọng lên lớp 12, cậu vẫn chăm chỉ học hành nhé.
P.S. Mặc dù người cậu ấy thích không phải tôi, tôi cũng chẳng hề muốn ở bên cậu ấy, nhưng cũng xem như cậu thua rồi đấy nhé.
P.P.S. Mắt nhìn người của cậu chẳng ra làm sao cả… thôi cứ lo học đi thì hơn.]


Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng một lúc lâu vẫn chưa có phản hồi, Chu Dịch Bắc cũng lười bận tâm, vội đi nộp bài, rồi lại nghe thầy chủ nhiệm La Đắc Vượng lải nhải mấy lời cũ rích, không nằm ngoài: học cho tốt, đừng yêu đương, đừng chỉ biết hưởng thụ. Tuy rằng việc thi đại học không phải con đường duy nhất, nhưng cũng phải biết tận hưởng quá trình phấn đấu của tuổi trẻ…


Chu Dịch Bắc đưa tay chống cằm, ánh nắng bao phủ lên người cô, hậu quả của việc mất ngủ mấy ngày trước đột nhiên kéo tới, Chu Dịch Bắc nghe mà cứ gật gù buồn ngủ, rồi bất chợt bị sáu chữ tiếp theo của La Đắc Vượng đánh thức: “Rồi! Bắt đầu đổi chỗ ngồi!”


Cả lớp bắt đầu nhốn nháo hỗn loạn, Chu Dịch Bắc mở to mắt nhìn Ứng Tuân mang balo đứng cạnh Giang Lĩnh, rồi lại thấy Giang Lĩnh luống cuống thu dọn đồ, nhường chỗ, sau đó Ứng Tuân cứ thế bình thản ngồi xuống.


Chu Dịch Bắc cau mày, nhìn sang Lí Mạn đang ngồi chéo phía trước, ra sức nháy mắt muốn biết chuyện gì xảy ra. Cô thấy Lí Mạn nhanh chóng gõ một tin nhắn, sau đó thấy cô ấy chỉ tay vào điện thoại, ý bảo cô mau xem.


Chu Dịch Bắc vội lấy điện thoại ra xem: Trời ạ, thầy La đúng là tốt bụng, rất biết nghĩ cho học sinh đặc cách, để họ ngồi bàn trên gần với thầy hơn.


Ứng Tuân vốn luôn được xếp ở bàn “Thanh Hoa, Bắc Đại” phía trên, không hiểu sao bây giờ lại muốn xuống phía sau, cậu lấy lý do là muốn có thêm thời gian tự học vào năm cuối, thế là thầy La vội vàng đồng ý, miễn là cậu học tốt thì thế nào cũng được.


Chu Dịch Bắc lén liếc vài lần, có lẽ là do cô đã quá tự tin vào bản thân, nghĩ rằng Ứng Tuân cố ý ngồi xuống sau này để chọc tức mình. Ừ thì, đúng là cậu cần nhiều thời gian để tự học hơn, với cả còn muốn ở gần đám bạn thân nữa. Nhưng cũng có thể… cậu đang cố ý muốn khiến cô khó chịu!


Sau đó, điện thoại cô lại rung lên, Chu Dịch Bắc mở ra, cuối cùng cũng nhận được phản hồi từ Lâm Chỉ.


[Tôi không tin, nói thế nào thì cậu cũng thua rồi, với cả Giang Lĩnh thật sự rất tuyệt đấy nhé.]


Cứ nhập rồi lại xóa, Chu Dịch Bắc nhìn mấy chữ ngắn ngủi kia, dường như cô cũng cảm nhận được cảm xúc gần như sắp sụp đổ mà Lâm Chỉ đang cố gắng kìm nén.


Nhưng thật ra, cô ta cũng không phải người xấu, cũng chẳng đến mức quá đáng ghét… phải không?


Chu Dịch Bắc mím môi, bất lực, đành nhận thua, thế là cô nhanh chóng nhập tin nhắn.


[Được rồi, tôi lừa cậu đấy, tôi nhận thua, nhưng cậu ấy thực sự có người trong lòng rồi. Tôi nợ cậu một lần cá cược, cậu muốn gì thì cứ nói. Còn cậu cũng đừng yêu đương mù quáng nữa, lớp 12 rồi thì lo học hành đi.]


Lần này Lâm Chỉ trả lời ngay.


[Cậu giúp tôi… thôi bỏ đi, cậu đưa cho cậu ấy chút đồ ăn uống gì đó cũng được. Tôi thấy cậu ấy chẳng mấy khi đến căn-tin ăn…]


Chu Dịch Bắc trợn mắt, coi như hiểu rõ rồi, Lâm Chỉ cứ luôn tỏ vẻ kiêu ngạo, hơn người, nhưng thực chất lại là một cô gái “thánh mẫu” si tình điển hình!


Trường cấp ba Minh Tài mang danh trường quý tộc quốc tế, ăn uống cũng đều quốc tế hóa, căn-tin do nhà hàng bên ngoài thầu, giá cả đắt đỏ, học sinh diện đặc cách thường không chọn ăn ở đó.


Nhưng Chu Dịch Bắc vẫn cố nhẫn nhịn thay Lâm Chỉ giữ chút lý trí, hít sâu, kiên nhẫn nhập tin nhắn.


[Cậu ấy vẫn ổn, không cần cậu lo. Hơn nữa, tôi vô cớ mang đồ cho một người đã có người trong lòng, thế thì tôi được xem là loại con gái gì chứ. Nhưng… tôi có thể lấy danh nghĩa gửi cho cả lớp, ví dụ như mua đồ uống.]


Lâm Chỉ đáp ngắn ngủn, hiển nhiên tâm trạng đang không quá tốt.


[Tùy cậu.]


Chu Dịch Bắc là người rất biết điều, cũng không nói thêm, vội kết thúc cuộc trò chuyện.


Haizz, đã nói rồi mà, si tình mù quáng thì chẳng có tương lai.


Ứng Tuân nhìn Chu Dịch Bắc cứ dán mắt vào điện thoại không rời, khẽ nhíu mày, nhưng cũng chẳng xen vào, dù sao hai người họ cũng không quá thân thiết, cũng chẳng có quan hệ gì, không phải sao?


Sau đó cậu lại mở bút, khoanh từ khóa, bắt đầu giải đề, nhưng giải mãi một lúc cũng không ra kết quả. Nhìn tờ nháp đầy kín chữ mà chẳng tìm được lỗi sai, cuối cùng cậu đặt bút xuống, ổn định tâm trạng lại một chút, sau đó cụp mắt, tiếp tục đọc đề.


Hóa ra, cậu đã nhầm ngay bước đầu tiên rồi.



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo