Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Trưa hôm sau, mặt trời chói chang. Tôi và Ôn Nhu một lần nữa đi lên núi.

Ban đầu là Triệu Thành Khôn và Trương Lệ muốn kết đạo lữ nên trên dưới Long Hổ Sơn đều giăng đèn kết hoa, cả môn phái vui mừng hớn hở.

Mà bây giờ Triệu Thành Khôn chết rồi, hôn lễ đương nhiên cũng bị hủy bỏ.

Long Hổ Sơn cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Ôn Nhu cất tiếng cảm khái: “Hôm qua chị còn rất tò mò, sao Triệu Thành Khôn lại phải chết? Mặc dù ông ta gạt Trương Lệ đạo trưởng nhưng cũng chỉ là nói dối mà thôi, theo lý mà nói, tội không đáng chết.”

“Đúng vậy.” 

Tôi nói tiếp lời: “Hơn nữa, ông ta thật sự đã đưa Kim Đan cho Trương Lệ đạo trưởng.”

Ôn Nhu phân tích: “Bây giờ chị mới hiểu, chỉ có Triệu Thành Khôn chết đi thì hôn lễ mới có thể hủy bỏ. Vì danh dự của Long Hổ Sơn, Triệu Thành Khôn phải chết.”

Dọc theo đường đi hai chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã lên đến đỉnh núi.

Nhưng chúng tôi cũng không gặp Trương Thành Long đạo trưởng, người ra đón chúng tôi là Trương Lệ.

Tôi tò mò hỏi: “Trương Thành Long đạo trưởng đâu rồi?”

Trương Lệ trả lời: “Anh ấy đã đi tham dự hội nghị giao lưu văn hóa học thuật đạo giáo ở vùng khác rồi, phải một khoảng thời gian nữa mới về.”

Tôi còn tưởng là mình tới chậm, liền ảo não nói: “Sớm biết như vậy sáng nay tôi đã xuất phát rồi.”

Trương Lệ: “Trời còn chưa sáng anh ấy đã lên đường.”

Tôi khó hiểu hỏi: “Vậy ông ấy gọi tôi tới đây để làm gì?”

Trương Lệ: “Giải trừ hôn khế âm dương không có dễ như cậu nghĩ, anh tôi gọi cậu tới cũng chỉ là muốn thương lượng với cậu một chút.”

“Được.”

Tôi hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”

Trương Lệ giải thích chi tiết: “Có hai phương án để giải trừ hôn khế âm dương ở trên người cậu. Một là mở đại trận Long Hổ trăm năm, tiêu hao khí vận trăm năm của Long Hổ Sơn chúng tôi, cưỡng chế chặt đứt liên hệ giữa cậu và nữ quỷ kia.”

Tôi cảm thấy cái phương án này không quá khả thi.

Quả nhiên, Trương Lệ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng nói tiếp: “Nhưng đại trận Long Hổ không chỉ thuộc về riêng Long Hổ Sơn mà còn thuộc về chúng sinh trong thiên hạ. Nếu không phải bất đắc dĩ, ngày mà sinh linh đồ thán thì không thể tùy tiện mở ra.”

Lúc này Ôn Nhu vội hỏi: “Còn phương án thứ hai thì sao?”

Trương Lệ nói: “Phương án thứ hai chính là sớm bố trí trận pháp diệt quỷ, lấy cậu ta ra làm mồi nhử lừa Trịnh Như Yên đến rồi giết chết ả trong trận pháp diệt quỷ. Trịnh Như Yên chết rồi hôn khế âm dương giữa bọn họ đương nhiên sẽ mất hiệu lực.”

Tôi nghe đến đây, lòng lại lần nữa dấy lên hy vọng: “Mặc dù hơi nguy hiểm nhưng cũng được.”

“Ừm!”

Trương Lệ nói: “Ban đầu chúng tôi định trưa nay sẽ lập tức lên đường chạy tới thành phố Lục Đằng bố trí trận pháp diệt quỷ, ai ngờ sáng sớm nay anh tôi đã đi tham gia hội nghị.”

Tôi khó hiểu hỏi: “Sao phải đến thành phố Lục Đằng bày trận?”

Trương Lệ giải thích: “Nữ quỷ kia chắc chắn không dám đến Long Hổ Sơn nữa. Nữ quỷ quỷ kế đa đoan, có tính đa nghi bẩm sinh, chắc chắn sẽ nghi ngờ trong đó có bẫy. Chỉ có đi đến địa bàn của ả ả mới có thể hiện thân.”

“Có lý.”

Tôi nói: “Cho nên bây giờ…”

Trương Lệ đề nghị: “Chờ anh tôi tham gia hội nghị về rồi chúng ta sẽ lên đường.”

“Được.”

Bất kể nói thế nào, lần này cuối cùng tôi đã có phương án rõ ràng.

Tôi hỏi: “Vậy tôi sẽ ở dưới chân núi tiếp tục chờ tin hay sao?”

Trương Lễ ngẫm nghĩ rồi đề xuất: “Anh tôi không có ở đây, dưới chân núi cũng có nguy hiểm nhất định. Như vậy đi, đạo viện của Triệu Thành Khôn tạm thời còn đang bỏ trống, trước tiên cậu cứ ở lại đó đi.”

“Được, cảm ơn.”

Tôi nói rồi nắm tay Ôn Nhu chuẩn bị rời đi.

“Chờ chút!”

Trương Lệ lên tiếng gọi lại: “Trước tiên hãy để Ôn Nhu lại, đợi lát nữa chúng tôi sẽ tổ chức nghi lễ bái sư.”

“À.”

Ôn Nhu lưu luyến không rời buông tôi ra, nhìn Trương Lệ hỏi: “Hôm nay phải bái sư luôn sao?”

“Ừ.”

Trương Lệ giải thích: “Long Hổ Sơn nhận đồ đệ vào các ngày mùng tám, mười tám và hai mươi tám âm lịch hằng tháng, hôm nay đúng lúc là mười tám âm lịch.”

Tôi nhìn hai người họ nói: “Vậy mọi người cứ làm việc đi, tôi đi nghỉ ngơi.”

Tôi một thân một mình đi vào đạo viện, trong lòng có chút mất mát.

Chúng tôi cùng nhau đến Long Hổ Sơn du lịch, Ôn Nhu thì được nhận làm đệ tử, còn tôi lại không có ai hỏi thăm.

Haiz…

Trong đạo viện không có ai, đệ tử duy nhất của Triệu Thành Khôn là cái gã đạo sĩ trẻ tuổi đã lừa tôi tới đây hôm qua có lẽ cũng đã chết.

Cậu ta biết nhiều bí mật như vậy, hai anh em Trương Thành Long chắc chắn sẽ không giữ cậu ta lại.

Đạo viện có ba phòng.

Một phòng dùng để tĩnh tọa tu luyện, một phòng dùng để sinh hoạt giải trí, phòng còn lại là phòng ngủ.

Nơi này rất rộng nhưng lại có rất ít đồ chơi, cảm giác cứ như là quay về mấy thập niên trước ấy.

Tôi đợi đến trưa, cảm giác buồn bực ngán ngẩm.

Lúc mặt trời xuống núi có đạo đồng đến đây đưa cơm, hai món mặn và một món canh. Món mặn gồm cà tím hầm và thịt lợn xào, canh là canh cà chua trứng.

Trước đây đạo gia có ăn mặn hay không tôi không biết, bây giờ hình như đạo gia cũng không có kiêng ăn nhiều như vậy.

Nghĩ lại cũng rất bình thường thôi, bọn họ cả phụ nữ còn không kiêng, sao phải kiêng ăn mặn chứ!

Tôi cơm nước xong xuôi thì trời đã tối.

Không biết Ôn Nhu đang làm gì, sao còn chưa tới tìm tôi nữa?

Tôi muốn đi tìm cô ấy nhưng lại không biết đường đi, đành đi vào phòng ngủ dọn dẹp một phen.

Lúc dọn dẹp giường chiếu, tôi phát hiện ở dưới chăn đệm có giấu một quyển sách không tên.

Tôi mở sách ra, trang đầu tiên là hình vẽ cơ thể người, có các huyệt vị và đường kinh lạc chằng chịt chi chít.

Trừ hình vẽ cơ thể người ra, ở trang bìa quyển sách chỉ có một câu: “Muốn vào đạo này, cần phải kích hoạt hai mạch Nhâm Đốc.”

Trên hình vẽ cơ thể người có đánh dấu hai mạch Nhâm Đốc.

Mạch Nhâm ở trước ngực, chủ về âm.

Mạch Đốc ở sau lưng, chủ về dương.

Vị trí ở giữa hai mạch mà bị nghẽn thì âm dương sẽ không thông.

Tuy hình vẽ cơ thể người có đánh dấu vị trí nhưng lại không có ghi cách đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Đương nhiên, tôi cũng không có mơ mộng hảo huyền cho rằng mình có thể mở mạch.

Bằng vào tư chất mà Long Hổ Sơn còn chướng mắt không muốn nhận làm đồ đệ của tôi, chắc hẳn không có cái thiên phú này.

Tôi lật qua trang kế tiếp, tiếp tục đọc. Dù sao tôi cũng đang rảnh.

Nội dung chính chỉ có năm trang.

Trang thứ nhất: thuật xem khí, thông qua khí mà người hoặc vật có, đánh giá tình trạng các loại.

Trang thứ hai: trận pháp phong thủy, thông qua thay đổi bố cục vật thể để đạt được một loại hiệu quả nào đó, có thể là trực tiếp cũng có thể là gián tiếp.

Trang thứ ba: phù chú, tức là vẽ bùa niệm chú, nhiều vô số, nhiều không đếm xuể.

Trang thứ tư: thuật châm cứu, nói rằng vạn vật đều có thể châm cứu.

Trang cuối cùng là một môn công pháp: Bảy Mươi Hai Lộ Âm Dương Thủ. Mỗi một lộ đều có công năng khác nhau, như cầm nã, điểm huyệt, chữa bệnh, trừ tà, dời núi, dời biển, ngăn sông, phong sông, giết thần, diệt quỷ, hàng ma…

Được lắm! 

Tôi xem xong cũng cảm thấy tác giả này quá là không biết xấu hổ.

Tên này rất biết nói khoác.

Đơn thuần là vẽ một cái bánh nướng!

Tôi đọc xong lại thấy nhàm chán. Lúc này trong sân đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân. Tôi để sách xuống mở cửa đi ra xem, thì ra là Ôn Nhu, liền mừng rỡ nói: “Cuối cùng chị cũng đến.”

Ôn Nhu hỏi: “Chiều nay cậu đã làm gì những gì?”

Tôi đáp: “Nhớ chị có được không? Chị thì sao?”

Ôn Nhu kể: “Chiều nay thực hiện nghi thức bái sư, ăn cơm tối xong thì ngồi đả tọa cùng sư phụ, vừa mới kết thúc.”

Tôi thắc mắc hỏi: “Cái gì là ngồi đả tọa?”

Ôn Nhu giải thích: “Chính là ngồi xếp bằng, điều chỉnh hơi thở, cố gắng tiến vào trạng thái thiền định.”

Thiền định chính là không nghĩ đến cái gì cả.

Ở trong xã hội coi trọng vật chất này, tiến vào trạng thái thiền định tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Tôi tò mò hỏi: “Chị có tiến vào không?”

“Không biết.”

Ôn Nhu mờ mịt lắc đầu: “Dù sao chị vừa mở mắt đã đến hiện tại, cảm giác giống như thời gian trôi qua chỉ trong nháy mắt.”

“Thế chắc là tiến vào rồi.”

Tôi than thở: “Hèn gì người ta chủ động muốn nhận chị làm đồ đề, thiên phú tốt thật!”

Ôn Nhu được tôi khen đến hơi ngại ngùng: “Sư phụ nói thiền định chỉ là cơ sở, con đường tu hành sau này còn dài đằng đẵng. Muốn đả thông hai mạch Nhâm Đốc trong truyền thuyết, không có một trăm năm công phu thì không thành, nhưng mà có mấy ai có thể sống đến trăm tuổi đâu.”

Nhắc đến hai mạch Nhâm Đốc, tôi vội nói: “Đúng rồi, vừa nãy tôi tình cờ phát hiện một quyển sách, chị xem thử xem, chắc là có thể giúp ích cho việc tu hành của chị.”

Tôi kéo Ôn Nhu đi vào phòng ngủ, nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống, chuyện quỷ dị đã xuất hiện.

Quyển sách không tên mà tôi đặt lên trên giường vừa nãy đã biến mất không thấy.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo