Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ôn Nhu nhìn trái ngó phải một vòng rồi hỏi: “Quyển sách mà cậu nói đâu?”
“Kỳ lạ!”
Tôi chỉ vào giường lẩm bẩm: “Mới vừa rồi còn ở đây mà, sao đột nhiên không thấy nữa.”
Ôn Nhu hỏi lại: “Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
Tôi nói: “Mặc dù tôi không có thiên phú tu đạo nhưng vẫn có năng lực suy nghĩ, tôi còn nhớ rõ nội dung trong sách nữa kìa, không tin tôi đọc nội dung đã thuộc lòng cho chị nghe.”
“Không cần đâu.”
Ôn Nhu e ấp nói: “Người ta đi từ rất xa đến tìm cậu, cũng không phải để nghe cậu đọc thuộc lòng.”
Tôi cười “hì hì” hỏi: “Vậy chị tới đây làm gì?”
Ôn Nhu: “Cậu biết mà còn cố hỏi.”
Mấy ngày tiếp theo, ban ngày Ôn Nhu tu đạo, ban đêm tu tiên với tôi.
Theo sự tiến bộ ngày một nhanh của cô ấy, tần suất chúng tôi gặp mặt càng lúc càng ít.
Trên núi đúng là rất an toàn, nhưng mà quá chán. Cũng không biết khi nào Trương Thành Long mới về. Thoáng cái đã mười ngày trôi qua, giờ đang là tiết lập thu. Mặc dù ban ngày nắng gắt nhưng thời tiết cuối thu vẫn rất lạnh, khi mặt trời vừa khuất núi, không khí đã có chút se lạnh.
Sáng hôm ấy, dưới quê truyền đến một tin dữ. Ông nội sắp không qua khỏi. Nghe nói là lúc ông đi nhặt ve chai bị rắn cắn một phát, người nhà bảo tôi hãy mau chạy về nhìn mặt ông nội lần cuối.
Lúc tôi nghe được tin này liền cuống hết cả lên. Cái gì mà hôn khế âm dương, cái gì mà Long Hổ Sơn, tôi đều ném hết ra sau đầu, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi. Ôn Nhu đang ngủ mơ bị tôi làm thức giấc, thấy tôi thu dọn hành lý liền cau mày hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Tôi đáp: “Ông nội sắp không xong, tôi phải đi về nhà một chuyến.”
Ôn Nhu can ngăn: “Nhưng mà hôn khế âm dương…”
“Không quan tâm được nhiều như vậy.”
Tôi nói tiếp: “Mặc dù ông nội tôi chỉ là một người nhặt ve chai bình thường nhưng ông ấy là ông nội tôi. Tôi là cháu ông ấy. Ông nội sắp đi rồi, tôi phải tiễn ông ấy.”
“Ừ, chị hiểu mà.”
Ôn Nhu vội rời giường mặc quần áo vào: “Đừng vội xuống núi, để chị dẫn cậu đi gặp sư phụ một chuyến, xem bà ấy có cách nào tốt hơn không.”
Cô ấy thấy tôi im lặng lại bổ sung thêm một câu: “Dù sao cũng không trì hoãn nhiều thời gian.”
Tôi theo Ôn Nhu đi đi lại lại trong con đường núi, đi khoảng chừng nửa canh giờ. Dưới bóng cây thấp thoáng có một tòa đạo viện mang phong cách trang nhã độc đáo hiện ra.
“Sư phụ.”
Ôn Nhu bước nhanh đi vào.
Trương Lệ đang múa kiếm ở trong đình viện. Một thân váy dài trắng sáng như tuyết, đai lưng buộc chặt, phác họa vòng eo mềm mại yêu kiều chỉ vẻn vẹn một cái nắm tay cùng với vóc người thon thả hoàn hảo.
Trương Lệ liền thu hồi chiêu kiếm, dừng động tác lại nhìn Ôn Nhu: “Có chuyện gì?”
Ôn Nhu mở miệng: “Sư phụ, ông nội Trương Viễn bị bệnh nặng, cậu ấy phải lập tức trở về một chuyến.”
“Chuyện này…”
Trương Lệ nghe vậy, hàng mi thanh tú nhíu chặt, cả buổi không lên tiếng.
Ôn Nhu nói tiếp: “Hôm nay Trương Viễn nhất định phải về, sư phụ, người có thể giúp cậu ấy một chút được không?”
“Chờ một tí.”
Trương Lệ nhìn thoáng qua tôi: “Tôi đi lấy đồ cho cậu dùng.” Bà ấy nói rồi đi vào phòng ngủ.
Lúc Trương Lệ trở về, trong tay có thêm một phong thư. Bà ấy đưa thư cho tôi rồi dặn: “Đây là một lá bùa, gọi là Lôi Chấn Phù, chính là một loại bùa chú đã thất truyền của Long Hổ Sơn, bây giờ không còn lại bao nhiêu, dùng lá nào mất lá đó.”
Tôi nhận lấy lá phong thư: “Dùng thế nào?”
Trương Lệ hướng dẫn: “Xé phong thư ra, dán Lôi Chấn Phù lên vị trí bất kỳ trên người đối phương sẽ thu hút sấm sét trên trời giáng xuống. Mặc dù pháp lực của Lôi Chấn Phù có hạn, không đủ để giết chết Trịnh Như Yên, nhưng nếu như đánh trúng thì ít nhất cũng khiến ả trong vòng mười hai canh giờ không có cách nào tác oai tác quái.”
“Được, cảm ơn.”
So với Trương Thành Long ba lần bảy lượt vẽ cái bánh nướng, vẫn là vị mỹ nữ đạo trưởng này thực tế hơn một chút!
Trương Lệ ngẫm nghĩ rồi dặn: “Đi về cố gắng ngồi xe lửa hoặc là ô tô, ở nơi đông người dương khí thịnh, quỷ quái bình thường sẽ có điều kiêng kỵ.”
Lúc này Ôn Nhu chợt chen vào hỏi: “Vậy còn máy bay thì sao?”
Trương Lệ đáp: “Máy bay cũng được, vấn đề là một khi xảy ra chuyện gần như không còn đường sống.”
Ôn Nhu vội nói: “Vẫn là ngồi xe an toàn hơn.”
Tôi chào tạm biệt Trương Lệ, Ôn Nhu tiễn tôi đến chân núi: “Trương Viễn, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút, về nhà nhớ báo tin bình an cho chị.”
“Ừm.”
Tôi gật nhẹ đầu: “Có thể cho tôi mượn ít tiền được không, tôi không có tiền đi xe.”
Ôn Nhu liền móc một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho tôi.
Tôi ngượng ngùng nói: “Cái này không dùng để mua vé được, trên đường đi cũng chưa chắc có chỗ rút tiền.”
“Vậy để chị chuyển khoản cho cậu.”
Ôn Nhu lập tức lấy điện thoại di động ra chuyển năm ngàn tệ cho tôi: “Hạn mức mỗi ngày chỉ có nhiêu đây, nếu không đủ thì chị sẽ nghĩ cách khác.”
“Đủ rồi.”
Tôi đăng nhập vào app đặt một chiếc xe công nghệ: “Chị đi về đi, em sẽ lên đường ngay.”
“Đi đường bình an.”
Ôn Nhu nói rồi đột nhiên ôm chầm lấy tôi, mắt đỏ lên, nức nở nói: “Trương Viễn, cậu nhất định phải bảo trọng, chị ở Long Hổ Sơn chờ cậu. Ngoài ra, chúc ông nội sớm ngày bình phục.”
Tôi lau nước mắt cho cô ấy, cười gượng nói: “Sao lại khóc thế này. Đêm qua như vậy chị còn không khóc.”
“Đáng ghét!”
Ôn Nhu nín khóc mỉm cười: “Hình như xe của cậu tới rồi, mau lên xe đi.”
“Ừm, đi đây.”
Trước tiên tôi ngồi xe công nghệ đến trạm xe lửa, sau đó chạy một mạch về hướng Đông, đến nội ô thành phố Lục Đằng rồi đón xe taxi.
Lúc này đã là mười giờ đêm, khi chỉ còn hai dặm đường nữa là đến cổng thôn thì xe taxi đột nhiên dừng lại.
Tôi hỏi: “Bác tài, sao không đi tiếp?”
Tài xế giải thích: “Nhóc con, dạo gần đây thôn Vương Gia quá tà môn, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, mong cậu hiểu cho.”
Tôi thắc mắc hỏi: “Tà môn theo kiểu nào?”
Tài xế kể: “Còn không phải là ba hôm trước có một cơn bão lớn trút xuống, có người ở trên ngọn núi sau thôn Vương Gia nhìn thấy một con rắn lớn, nói là con rắn kia đã tu luyện thành tinh, muốn nhân cơ hội sét đánh độ kiếp thăng thiên.”
“Rắn lớn?”
Tôi nghĩ nếu như thật sự có chuyện này, chẳng lẽ là con rắn xích liên kia?
Tôi lại hỏi: “Vậy nó có độ kiếp thành công không?”
“Điều này tôi không rõ lắm.”
Tài xế quay đầu xe lại: “Nhóc con, nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, tôi đề nghị cậu đừng đi đến thôn Vương Gia. Thật đó!”
“Không được.”
Tôi lắc đầu nói: “Nơi đó là nhà tôi.”
Sau khi tôi xuống xe liền bắt đầu đi bộ. Bởi vì nhà tôi nằm ở dãy đầu tiên, tôi còn chưa đi tới nhà đã thấy một cái linh đường dựng ở cổng.
“Ông nội!”
Lòng tôi bàng hoàng.
Không ngờ tôi một đường xóc nảy, vậy mà vẫn tới chậm một bước. Tôi khóc xông vào linh đường, trực tiếp quỳ xuống trước quan tài, nhìn tấm ảnh trắng đen kia, nhớ tới giọng nói và gương mặt của ông nội, mọi thứ chỉ như mới hôm qua đây.
“Tiểu Viễn, nén bi thương.”
Chú ba trong nhà vỗ lên bả vai tôi, an ủi: “Bác cả đã hơn tám mươi tuổi, lúc ra đi không có bất kỳ đau đớn gì, tốt hơn những kẻ nằm viện mấy năm mới đi đó nhiều, ít nhất không phải chịu tội.”
Tôi hỏi: “Ông nội bị rắn cắn khi nào?”
Chú ba nói: “Chuyện mới sáng nay thôi.”
Tôi hỏi: “Sau khi bị rắn cắn không có bị đau gì sao?”
“Không có.”
Chú ba lắc đầu, giọng điệu chắc nịch: “Sau khi bác cả bị cắn đã mất đi tri giác, sau đó vừa chạng vạng tối đã qua đời.”
Tôi hỏi: “Bị cắn ở đâu?”
“Phía sau núi.”
Chú ba kể: “Nghe nói là đi qua đó lượm ve chai, sau đó được người phụ nữ làm cỏ ở tổ Tân Vương phát hiện.”