Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi và Ôn Nhu bị ngã đến đầu óc quay cuồng.
Không đợi hai chúng tôi kịp lấy lại sức, con cáo lông vàng đã lấy dây thừng ra treo chúng tôi lên trên xà nhà.
Bên dưới tiếp tục mài dao, gánh nước, chẻ củi, nhóm lửa, chỉ chờ đến độ nóng thích hợp sẽ ra tay với chúng tôi…
Cơ thể tôi treo lơ lửng giữa không trung, cảm giác cánh tay sắp sửa gãy lìa.
Trong lúc giãy giụa, đột nhiên có một tiếng “cạch” vang lên, có thứ gì đó vừa rơi xuống.
Tôi cúi đầu nhìn, thì ra là cái hồ lô vàng kia.
“Ồ?”
Rất nhanh, cả đám yêu quái đã bị thu hút tới.
Con cáo lông vàng phản ứng nhanh nhất, một phát chụp hồ lô vàng kia vào trong tay, há miệng cắn một cái, hai mắt tỏa sáng nói: “Là vàng ròng!”
Lời vừa dứt, con gấu chó liền với tay giật lấy cái hồ lô vàng, mở nắp bình ra, lẩm bẩm: “Trong này đựng cái gì?”
Nắp bình vừa mở, chuyện thần kỳ đã xuất hiện.
Một hương thơm kỳ lạ đột nhiên lan tỏa khắp nhà xưởng, thấm vào ruột gan.
Tôi ngửi thấy hương thơm này, chỉ cảm giác tinh thần hơi chấn động, cả cánh tay cũng không còn đau nữa.
Ngay sau đó, các du khách mới vừa rồi còn đang hôn mê đều lần lượt tỉnh lại, rõ ràng cũng đã nhận được ân huệ của hương thơm này.
Ôn Nhu mang vẻ mặt tò mò nhìn tôi, hỏi: “Bên trong đựng thứ gì vậy?”
Tôi mờ mịt lắc đầu.
Thật ra trước đây tôi từng tò mò, cũng muốn mở ra nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không mở.
Đã nhận ủy thác của người thì nên hết lòng làm việc vì người.
Huống chi tôi còn đang muốn cầu cạnh đối phương.
Lỡ như sau khi tôi mở ra bị người ta phát hiện, vậy thì có lòng tốt lại thành làm chuyện xấu.
Mặc kệ bên trong hồ lô có cái gì, nhưng có một số cái tôi có thể khẳng định, chắc chắn là đồ tốt.
Rất nhanh, cả đám yêu quái bên dưới đã loạn thành một bầy, đang tranh nhau cướp hồ lô vàng…
“Dừng tay!”
Ngay lúc tràng diện sắp sửa mất khống chế, một giọng nói già nua từ ngoài cửa truyền vào.
Chúng yêu quái sợ đến mức lập tức dừng việc tranh cướp.
Rất nhanh, một lão hồ ly có bộ lông màu xám trắng chậm rãi đi tới.
Có hai người đi theo bên cạnh lão hồ ly, một người là tân lang đã gặp dưới núi, người còn lại là bà mối béo ú kia.
Lúc này mặc dù hai người đang mang hình hài con người nhưng đến cùng là con gì cũng khó nói lắm.
Lão hồ ly đi vào nhà xưởng, quát lớn: “Các người đang làm gì vậy?”
Gấu chó giơ tay lên bẩm: “Bẩm lão gia, phát hiện một cái hồ lô bằng vàng!”
“Mang qua đây.”
Lão hồ ly không giận tự uy.
Gấu chó ngoan ngoãn dâng cái hồ lô lên, rắm cũng không dám thả.
Lão hồ ly nhận lấy hồ lô vàng, để ở chóp mũi hít mạnh một hơi, kế đó vẻ mặt lập tức biến sắc: “Kim Đan! Vậy mà lại là Kim Đan của đạo gia!”
Tân lang ở bên cạnh cất tiếng hỏi: “Ông nội, Kim Đan là cái gì?”
Lão hồ ly giải thích: “Kim Đan là bảo bối chí cao vô thượng của đạo gia, phục dụng Kim Đan có tác dụng cải tử hồi sinh, cải lão hoàn đồng.”
“Lợi hại như vậy!”
Tân lang vươn tay ra muốn lấy.
Nhưng lão hồ ly đã đóng nắp lại, tiếp tục hỏi chúng yêu: “Cái hồ lô vàng này ở đâu ra?”
Chúng yêu rốt rít hướng mắt nhìn vào tôi.
Lão hồ ly đi tới trước mặt tôi, đưa mắt nhìn chằm chằm tôi hỏi: “Nói, từ đâu tới đây?”
Người bình thường đối diện với lời chất vấn như vậy, sợ là đã sớm sợ vỡ mật rồi.
Nhưng gần đây tôi liên tục trải qua cửu tử nhất sinh, chẳng những không hốt hoảng mà ngược lại còn có chút mừng thầm.
Mặc dù lão hồ ly thích Kim Đan nhưng đồng thời hình như cũng có chút kiêng kỵ.
Nếu như tôi có thể lợi dụng chuyện này, nói không chừng vẫn còn đường sống.
Thế là tôi hừ lạnh một tiếng, cố làm ra vẻ huyền bí nói: “Đây là chuyện mà ông được phép hỏi tới sao?”
Quả nhiên lão hồ ly đã bị tôi hù sợ.
Nhưng rất nhanh lão lại tiếp tục dò xét, nheo mắt nói: “Xin hỏi các hạ, cậu đến từ Mao Sơn, Các Tạo Sơn, hay là… Long Hổ Sơn?”
Mặc dù tôi không phải đạo sĩ nhưng cũng từng nghe đến ba địa phương này.
Các đạo giáo phái phức tạp, chia ra làm nhiều nhánh pháp khác nhau.
Bây giờ các tông có thực lực lớn mạnh nhất chính là Mao Sơn, Các Tạo Sơn và Long Hổ Sơn.
Ba thế lực này ngoại trừ tu đạo ra, giỏi nhất chính là bùa chú. Giết quỷ diệt tà, hàng yêu phục ma là sở trường của họ.
Cho nên ba nhà này được xưng là “ba tông bùa chú”.
Tôi hỏi ngược lại: “Tôi từ đâu đến thì liên quan gì ông?”
“Mẹ!”
Lão hồ ly còn chưa có nổi nóng, tân lang là cháu trai ông ta đã không nhịn được.
Chỉ thấy tân lang “vút” một tiếng lao đến, hắn tung người nhảy lên, biến thành một con tiểu hồ ly vồ tới tim tôi.
Tôi sợ hết hồn, nhưng cùng lúc đó, người khiếp sợ còn có cả lão hồ ly.
Ông ta hoảng sợ mau mau ngăn cháu mình lại.
Cho dù là thế thì ngực tôi vẫn bị cào ra ba vệt máu.
Ngoài ra áo thun của tôi cũng bị xé nát rơi xuống, nửa thân trên hoàn toàn trần trụi.
Tôi đau đến nhe răng trợn mắt, cơ thể bị treo lơ lửng trên không trung không ngừng xoay tròn.
Lão hồ ly giống như lại có phát hiện mới.
Ông ta đi lên hai bước, bắt lấy mắt cá chân tôi, nhìn vào lưng tôi.
Lão hồ ly vừa nhìn, lập tức “hít” vào một tiếng, sợ đến mức quỳ rạp dưới đất, thậm chí trên người còn bốc khói.
Những tiểu yêu khác đều ngơ ngác.
Nhưng lão đại đã quỳ, tụi nó cũng không dám đứng đấy, cả đám dồn dập quỳ xuống vái lạy.
Lão hồ ly khấu đầu lạy tôi chín cái, sau đó đích thân đến cởi dây trói cho tôi, chắp hai tay lại nói: “Thôn phu lỗ mãng, có mắt mà không biết Thái Sơn, mong đại nhân tha mạng!”
Tất cả mọi người và chúng yêu đều ngây ngốc nhìn tôi, không biết chuyện gì đang diễn ra.
Chỉ có chính tôi trong lòng tự hiểu.
Lão hồ ly là sau khi nhìn thấy đồ án sau lưng tôi mới biến thành cái dạng này.
Sau lưng tôi có hai cái đồ án, một là bản hôn khế âm dương đã ký với Trịnh bà bà, hai là Thập Tự Cấm mà Lục Thành Luân vẽ.
“Cung tiễn đại nhân!”
Lão hồ ly thấy tôi đứng đó bất động, một lần nữa nhìn tôi thở dài.
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ôn Nhu, nữ hướng dẫn viên du lịch, ông chú cơ bắp… tất cả mọi người đều đang dõi mắt nhìn tôi lom lom.
Bởi vì chỉ có tôi mới có thể cứu được bọn họ.
Tôi lấy thêm can đảm, dũng cảm nói: “Còn không mau thả những người khác ra luôn?”
“Dạ, dạ.”
Lão hồ ly vội vàng ra lệnh: “Mau thả tất cả mọi người ra.”
Ông ta vừa ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đã được cứu.
Nhưng tôi vẫn cứ đứng đó không nhúc nhích, những người khác cũng không ai dám rời đi.
Lão hồ ly nhìn tôi, chợt nhớ ra vẫn còn một việc, mau mau trả hồ lô vàng lại cho tôi nói: “Vật về chủ cũ, xin đại nhân rộng lòng tha thứ!”
Tôi nhận lấy hồ lô vàng, lại kiểm tra phong thư một phen.
Sau khi tôi xác nhận không có bỏ sót cái gì, bấy giờ mới nghênh ngang đi ra ngoài.
Các du khách đuổi sát theo tôi, sợ bị rớt lại phía sau…
Đừng nhìn dáng đi của tôi rất anh tuấn tiêu sáng, kỳ thực trong lòng tôi đang rất hoảng loạn.
Tôi đi ra khỏi nhà xưởng, đi được vài chục bước, cuối cùng không chịu nổi nữa, hai chân mềm nhũn, xém chút nữa đã ngã quỵ.
May mà ông chú cơ bắp nhanh tay đỡ lấy tôi, đè giọng nói: “Người anh em, cố trụ thêm chút nữa, sắp ra ngoài rồi.”
Lão hồ ly dẫn dắt chúng yêu đứng ở cửa nhà xưởng dõi mắt nhìn tôi rời đi.
Tiểu hồ ly đương nhiên không phục lắm, vặn vẹo: “Ông nội, cứ thả cho bọn họ đi như vậy sao?”
Lão hồ ly thở dài một hơi, nói: “Bộ con không thấy đồ án sau lưng cậu ta sao?’
Tiểu hồ ly lắc đầu: “Không để ý lắm.”
Lão hồ ly nói luôn: “Người này đã ký hôn khế âm dương với Trịnh bà bà, hơn nữa sau lưng còn có một đạo Thập Tự Cấm của Long Hổ Sơn.”
Tiểu hồ ly khó hiểu hỏi: “Trịnh bà bà thì sao? Thập Tự Cấm thì như thế nào?”
Lúc này bà mối mập mới giải thích: “Trịnh bà bà là nhân vật xếp vào cấp bậc Quỷ Vương trong ba trăm năm qua. Về phần Thập Tự Cấm, chỉ có đạo sĩ Long Hổ Sơn cấp bậc trưởng lão mới có thể sử dụng.”
“Đúng vậy.”
Lão hồ ly nói: “Cho dù là Trịnh bà bà hay là Long Hổ Sơn, đều là tồn tại mà chúng ta không trêu chọc nổi.”