Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Sau khi chúng tôi rời khỏi phủ đệ, chỉ nghe một tiếng “bùm”, sau lưng bốc lên một trận khói đen nồng đậm.
Đợi đến khi khói đen tán đi, mọi người tập trung nhìn lại đã không thấy phủ đệ đâu nữa, chỉ có sườn núi đầy những ngôi mộ nằm rải rác cùng với cỏ dại đung đưa trong gió…
Một lát sau, chúng tôi trở lại suối nước nóng.
Đến đây, ba người thanh niên tóc vàng, tên cà lăm và thanh niên đeo kính đột nhiên đi tới chắn trước mặt tôi.
“Các cậu muốn làm gì?”
Ôn Nhu vừa sợ vừa tức nói: “Cậu ấy vừa mới cứu các cậu, bây giờ các cậu lại đối xử với cậu ấy như vậy sao?”
Ông chú cơ bắp vỗ nhẹ bả vai tôi ra hiệu cho tôi đừng căng thẳng, mở miệng cảnh cáo: “Nếu ba người các cậu dám động vào chú em này, trước tiên phải qua ải của tôi.”
Rất nhanh, nữ hướng dẫn viên du lịch cùng với các du khách khác cũng cùng nhau gia nhập, xôn xao khiển trách ba người thanh niên tóc vàng, nói bọn họ lấy oán trả ân, vong ơn phụ nghĩa, không xứng làm người.
Ba người thanh niên tóc vàng đối diện với tiếng chửi rủa ùn ùn kéo đến, đứng yên không nhúc nhích.
Chờ mọi người mắng gần xong rồi, ba người đột nhiên đồng loạt quỳ xuống khấu đầu với tôi:
“Đại ca ở trên, xin nhận của tiểu đệ một lạy!”
Tôi hơi ngỡ ngàng: “Các người làm gì thế?”
Thanh niên tóc vàng nói: “Từ hôm nay trở đi, anh chính là đại ca của ba anh em tụi em! Mạng của tụi em là của đại ca cho, về sau tụi em sẽ là người của đại ca như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”
Tên tóc vàng nói xong còn lấy dao găm ra, rạch lòng bàn tay mình một đường, sau đó đưa dao cho tên cà lăm.
Tên cà lăm rạch lòng bàn tay xong lại đưa cho tên mắt kính.
Ba người uống máu ăn thề, còn tôi thì không.
Tôi yếu ớt hỏi: “Tôi cũng phải cắt máu ăn thề sao?”
Tên tóc vàng nói: “Bất luận đại ca có cắt máu ăn thề hay không, tụi em đều đã nhận định anh là đại ca ruột thịt!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi không làm.”
Tuyên thệ hoàn tất, ba người đứng dậy, cúi đầu với Ôn Nhu ở bên cạnh tôi hô to: “Ra mắt đại tẩu!”
“Phụt…”
Mọi người nghe xong câu này, rất nhiều người đang có mặt ở hiện trường trực tiếp phì cười.
Sau khi trải qua chuyện ở rừng cây nhỏ, mọi người đều đã biết Từ Minh và Ôn Nhu mới là vợ chồng.
Bây giờ nhóm ba người thanh niên tóc vàng vừa gọi tôi là đại ca xong liền gọi Ôn Nhu là đại tẩu, đây chẳng phải là chỉ hươu bảo ngựa sao?
Ôn Nhu thẹn đến mức muốn chui xuống đất, lặng lẽ trốn ra sau lưng tôi.
Từ Minh giận đến bạc cả tóc: “Ba tiểu đồng chí các cậu, sao có thể ghép loạn uyên ương như vậy!”
Tên cà lăm dùng vẻ mặt thành thật nói: “Vợ chồng là vợ chồng, ái tình là tình… ái!”
Cậu ta nói xong, mọi người càng cười dữ hơn.
Mặc dù ba người nhóm thanh niên tóc vàng không đứng đắn chút nào nhưng trải qua bọn họ pha trò, bầu không khí trong nháy sôi động hẳn lên.
Mọi người đều có cảm giác mừng rỡ sống sót sau tai nạn, một đường vừa đi vừa ngâm nga quay về.
Lúc gần đến chỗ lưới phòng hộ, một hồi tiếng còi từ trên đường lớn truyền tới, còn có ánh đèn đang chiếu tới bên này.
Nữ hướng dẫn viên du lịch mừng rỡ nói: “Bác tài về rồi, xe đã sửa xong. Chúng ta có thể tiếp tục lên đường được rồi.”
Đêm đến.
Tiếng ngáy trong buồng xe thay phiên nhau vang lên, đa số mọi người đều đã ngủ.
Trong bóng tối, Ôn Nhu huých nhẹ vào người tôi: “Đã ngủ chưa?”
Tôi lắc đầu.
Ôn Nhu nói: “Thảo nào lúc ở suối nước nóng cậu cứ sống chết không chịu cởi áo, thì ra là trên người có giấu bí mật.”
Tôi cảm thán: “Thật ra cũng không tính là bí mật gì, chỉ là hình vẽ kia quá đáng sợ.”
Ôn Nhu dường như cảm thấy rất hứng thú: “Xin rửa tai nghe!”
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút, bắt đầu kể: “Nói đơn giản một chút là, tôi bị một nữ quỷ để mắt tới, sau đó có một vị đạo sĩ đã cứu tôi, đồng thời nhờ tôi giúp ông ta đưa hai món đồ đến Long Hổ Sơn.”
Ôn Nhu hỏi: “Một cái là hồ lô vàng đúng không?”
Tôi khẽ gật đầu đầu: “Còn có một lá thư.”
Ôn Nhu tò mò hỏi: “Cậu đã đọc lá thư kia chưa?”
“Chưa.” Tôi lắc đầu.
Ôn Nhu giải thích: “Không phải tôi muốn xem trộm chuyện riêng của người khác, nhưng ở cái thời đại này, làm việc gì cũng nên chừa cho mình một con đường lui.”
Tôi không hiểu hỏi: “Nghĩa là sao?”
Ôn Nhu nói: “Lỡ như trên thư bảo phải giết người đi đưa đồ là cậu thì sao, thế chẳng phải cậu đang tự tìm đường chết à?”
“Chắc là… không đến mức đó đâu nhỉ?”
Tôi nghe Ôn Nhu nói vậy, thật sự hơi hoảng.
Ôn Nhu nói: “Tôi chỉ lấy ví dụ chút thôi, dù sao chuyện này nghe cũng quá ly kỳ. Nếu như đưa đồ tốt thì sao ông ta không tự mình đi đưa?”
Tôi giải thích: “Ông ta bị nữ quỷ đóng trên tảng đá rồi.”
Ôn Nhu nói tiếp: “Vậy nên mới tìm một kẻ khác đi chết thay đó!”
Tôi không còn gì để nói, chẳng qua trong lòng quả thật bắt đầu do dự.
Ôn Nhu khuyên: “Chị không sợ những cái khác, chỉ lo cho em thôi! Bởi vì chuyện bị người ta mưu hại này, kỳ thật chị cũng… coi như đã lĩnh hội sâu sắc.”
Tôi hiếu kỳ hỏi: “Chị bị ai mưu hại?”
Ôn Nhu quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Từ Minh đã ngủ say rồi mới ghé vào bên tai tôi nói nhỏ: “Ông ta.”
Tôi giật mình hỏi: “Ông ta mưu hại chị thế nào?”
Ôn Nhu lấy điện thoại di động tới, mở một tập tài liệu ra nói: “Tự cậu xem đi.”
Tôi đọc sơ qua một lượt.
Đây là một phần bảo hiểm tai nạn cá nhân.
Người mua bảo hiểm là Ôn Nhu, người thụ hưởng là Từ Minh.
Bảo hiểm quy định, trong vòng một năm nếu như bản thân Ôn Nhu có bị thương hay chết ngoài ý muốn thì Từ Minh sẽ nhận được khoản tiền bồi thường từ mấy triệu đến mấy chục triệu nhân dân tệ.
Tôi nhìn Từ Minh đang ngủ say, cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Ôn Nhu cười khổ một tiếng: “Không nhìn ra chứ gì?”
Tôi nói: “Chuyện này, ông ta không nói cho chị biết sao? Hoặc là ông ta không có giữ phần cho mình, người được lợi là chị?”
“Không có.”
Ôn Nhu kể: “May mà bạn học của chị làm ở công ty bảo hiểm đã gửi cái này cho chị, nếu không chị còn chẳng hay biết gì đâu.”
Tôi càng không hiểu: “Vậy sao chị còn dám đi riêng với ông ta ra ngoài du lịch?”
Ôn Nhu hừ lạnh một tiếng: “Chị chính là muốn xem thử ông ta định làm gì chị.”
Tôi có thế nào cũng không nghĩ ra: “Ít nhất thì nhìn bề ngoài ông ta cũng rất yêu chị, sao ông ta phải làm như vậy?”
Ôn Nhu trông có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chầm chậm kể: “Ông ta bị vô sinh, đứa con duy nhất của chị và ông ta cũng là con nuôi. Sau khi kết hôn ông ta cứ suốt ngày nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ chị đối tốt với người này, đối tốt với người kia, còn thường xuyên theo dõi chị.”
Tôi hỏi: “Vậy có phải ông ta đã nắm được nhược điểm gì không?”
Ôn Nhu trợn mắt trừng tôi: “Cậu cho rằng chị là cái loại phụ nữ tùy tiện đó hả?”
“Không, không phải.”
Tôi mau mau giải thích: “Ý của tôi là, có phải ông ta hiểu lầm là mình đã nắm được điểm yếu gì không?”
“Chị cũng không biết.”
Ôn Nhu có vẻ chán chường nói: “Đừng bàn nữa, không có tinh thần. Dù sao đời này đã như vậy rồi, có chết hay không với chị mà nói đã không còn quan trọng nữa. Lần này chị đi ra ngoài là muốn xem thử ông ta có thật sự dám giết chị hay không.”
Tôi cứ bùi ngùi không thôi.
Lúc đầu tôi còn cảm thấy Ôn Nhu đối xử với Từ Minh hơi hà khắc quá, nhưng bây giờ xem ra… ha ha.
“Biết người biết mặt không biết lòng mà.”
Tôi không nhịn được cảm thán một câu.
“Đúng vậy.”
Ôn Nhu nói tiếp: “Vậy nên, cậu còn dám tin tưởng lời tên đạo sĩ kia nói nữa không?”
Tôi cầm lá thư, lòng đã có chút dao động, chợt có một suy nghĩ lớn mật: “Chị, chị có dám cùng tôi chơi một trò chơi không?”
Ôn Nhu rõ ràng có vẻ hứng thú: “Trò gì?”
Tôi nói: “Tôi sẽ mở lá thư này ra ngay bây giờ. Nếu như nội dung trong thư muốn gây bất lợi cho tôi nói rõ chị đã đoán đúng thì chị có thể bảo tôi làm một việc nào đó, tôi sẽ không từ chối.”
Ôn Nhu hỏi: “Còn nếu chị đoán sai thì ngược lại, cậu có thể bảo chị làm một việc gì đó cho cậu?”
“Ừm.”
Tôi cười hỏi: “Có dám chơi không?”
“Có gì mà không dám.”
Ôn Nhu giống như còn muốn sốt ruột hơn tôi: “Mau mở ra đi.”