Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Ba người chúng tôi tới muộn, đi đến cổng cũng không có ai ra đón chúng tôi, chỉ có thể tự mình đi vào trong.

Theo lý mà nói, trong nhà tổ chức tiệc vui thì ban đêm phải rất náo nhiệt mới đúng.

Nhưng kỳ lạ là, sau khi chúng tôi đi vào cửa, tôi phát hiện cả căn nhà hoàn toàn im ắng.

Yên tĩnh một cách quỷ dị!

Chưa kể đến chủ nhà và khách mời, chỉ riêng khách du lịch trên xe thôi cũng đã hơn bốn mươi người rồi.

Bọn họ đi đâu hết rồi?

Sao ngay cả một chút tiếng động cũng không nghe thấy?

Căn trạch viện này rất lớn, có rất nhiều phòng.

Nữ hướng dẫn viên du lịch đứng ở giữa lối đi nhỏ, nhìn xung quanh một lượt:

“Bây giờ chắc là họ đang uống rượu mừng, hay là chúng ta chia nhau ra tìm đi!”

Cô ấy nói rồi nắm tay Ôn Nhu đề nghị:

“Chị, hai chúng ta sẽ đi về hướng Đông, còn anh ta sẽ đi về hướng Tây tìm.”

“Không được.”

Ôn Nhu giãy tay ra, chủ động đi tới bên cạnh tôi: “Hai chúng tôi đi chung.”

Nữ hướng dẫn viên du lịch nhìn hai người chúng tôi, ánh mắt hơi có vẻ nghi ngờ.

Đoán chừng trong lòng cô ấy đang nghĩ, phải chăng chứng cứ mà thanh niên tóc vàng đã nói trước đó là sự thật?

Nhưng cô ấy cũng không có lắm mồm, chỉ ngẩn ra một lát rồi nói: “Vậy được, hai người đi về phía Tây đi, tôi đi về phía Đông. Mười lăm phút sau, bất kể có tìm được người hay không mọi người đều phải quay về chỗ này tập hợp.”

“Ok.”

Ôn Nhu trông có vẻ rất vui.

Hai chúng tôi và nữ hướng dẫn viên du lịch lập tức tách ra, mỗi người đi một ngả.

Đi được vài bước, tôi chợt hỏi: “Sao chị vui như vậy?”

Ôn Nhu đáp: “Đi cùng em thật vui!”

Tôi cười ghẹo: “Cái này có coi như là thổ lộ không?”

“Cậu muốn nghĩ thế nào tùy cậu!

Thái độ giữ kín như bưng của Ôn Nhu làm lòng tôi ngứa ngáy khó chịu..

Không thể không nói, phụ nữ lớn tuổi đúng là biết cách khiêu khích người ta.

Thế này ai mà chịu nổi!

Chúng tôi đi trong khung cảnh đẹp mà âm u của đình viện, Ôn Nhu đột nhiên lên tiếng: “Lâu lắm rồi chưa từng thả lỏng như thế.”

Tôi hỏi: “Bộ bình thường chị áp lực lắm sao?”

“Cũng không có.”

Ôn Nhu giải thích: “Chỉ là mấy chuyện lặt vặt trong đời sống thôi… rất phiền! Giống như cả đời đều phải trôi qua như vậy.”

Hai chúng tôi vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã qua bảy tám phút.

Tôi nhìn thời gian, nhắc: “Bây giờ phải quay về hội họp với nữ hướng dẫn viên du lịch kia rồi, hay là chúng ta đi theo đường cũ về nhé?”

“Được.”

Hai chúng tôi quay người lại định đi về.

Nhưng đúng lúc này, chợt có một tiếng hét thảm “á” từ trong một tòa kiến trúc giống như nhà xưởng ở bên cạnh truyền tới.

Hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, rón rén đi qua.

Nhà xưởng là dùng gạch xốp xây nên, bên trong đèn đuốc sáng trưng, đứng ở gần có thể thông qua lỗ tròn nhìn vào bên trong.

Nhưng mà vị trí của lỗ tròn hơi cao.

Tôi cao một mét tám, nhón chân lên vừa vặn có thể thấy được.

Ôn Nhu thì chỉ có thể có lòng mà không có sức.

Tôi ghé vào trên bức tường gạch nhìn vào, phát hiện chỗ này y như một cái lò mổ nhưng cũng hơi giống phòng bếp.

Bên trái là mấy con cáo lông vàng miệng ngậm thuốc lá, đang mài dao.

Chính giữa là một con trâu vàng đang chẻ củi.

Bên phải đang đun một cái nồi lớn, nước trong nồi nóng hôi hổi, kẻ đang nhóm lửa là một con lợn rừng.

Những cái này cũng không tính là gì!

Đáng sợ nhất là ở phía trên.

Trên xà nhà tối om trên đỉnh đầu treo đầy người, nhìn sơ qua có khoảng hơn bốn mươi người.

Hình ảnh này… giống y như thịt muối treo ngoài cửa sổ tháng Chạp ở nông thôn ấy.

Cũng không biết những người này đã chết hay là hôn mê.

Dựa vào quần áo của họ xem ra, chính là du khách trên xe chúng tôi.

“Này, cho chị xem với!”

Ôn Nhu ở đằng sau đã gấp đến độ không nhịn được.

Tôi thu mắt lại hỏi: “Chị chắc chưa?”

Ôn Nhu thấy tôi hỏi vậy liền hơi do dự, dè dặt hỏi: “Bên trong… tình hình thế nào?”

Tôi nói: “Tự chị xem đi rồi biết.”

Ôn Nhu đi lên phía trước, nhón chân lên nhưng vẫn không đủ chiều cao.

Tôi ôm lấy cô ấy từ phía sau, dùng sức nhấc lên một chút.

Vóc người Ôn Nhu mảnh mai, tôi chỉ nhấc nhẹ một cái đã nhấc bổng cô ấy lên.

Tôi biết Ôn Nhu mà thấy cảnh tượng bên trong chắc chắn sẽ hét toáng lên.

Cho nên tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Lúc Ôn Nhu sắp sửa la lên, tôi đã nhanh tay bịt miệng cô ấy lại, lắc đầu.

Mắt Ôn Nhu đầy vẻ kinh hoàng.

Cả buổi sau cô ấy mới hoàn hồn lại, khẽ gật đầu ra hiệu cho tôi buông tay, sau đó gấp không kịp chờ hỏi: “Yêu quái hả?”

Tôi hỏi ngược lại: “Bằng không thì là gì?”

Ôn Nhu kéo tôi đi: “Thế còn thất thần làm gì, chạy mau đi!”

Tôi đáp: “Đi vào thì dễ, đi ra sợ là rất khó.” Tôi nói rồi móc cây gậy gỗ đào giắt ở thắt lưng ra.

Ôn Nhu có chút ngơ ngác: “Một cây gậy bình thường?”

“Không, là gậy gỗ đào.”

Tôi nói rồi nhét cây gậy vào trong tay Ôn Nhu, nói: “Có thể trừ tà.”

Ôn Nhu nắm chặt cây gậy hỏi: “Vậy còn cậu?”

Tôi nói đùa: “Không sao, trên người tôi vẫn còn một cây.”

Ôn Nhu giống như nghe hiểu, mặt nhất thời đỏ lên không đúng lúc.

Trong bầu không khí căng thẳng này, gương mặt đỏ bừng của cô ấy trông phá lệ động lòng người.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một hồi tiếng động từ sau lưng hai chúng tôi truyền tới.

Tôi vội kéo Ôn Nhu chui vào trong bụi cỏ trốn.

Không bao lâu, một con chó hoang màu đen đẩy một chiếc xe cút “lọc cà lọc cọc” đi tới.

Trên xe cút đặt một người phụ nữ, đầu đội mũ đỏ nhỏ, nhìn kỹ một chút sẽ thấy chính là nữ hướng dẫn viên du lịch vừa rồi đã tách ra khỏi nhóm chúng tôi mỗi người đi một ngả.

“Lại thêm một người đến.”

Chó hoang đẩy xe vào nhà xưởng, sau đó dùng ngôn ngữ của nhân loại nói: “Nghe nói vẫn còn hai người chưa tìm được, một nam một nữ.”

Một nam một nữ mà con chó hoang này nhắc tới đương nhiên chính là tôi và Ôn Nhu.

Ôn Nhu ngồi xổm trong bụi cỏ đã sớm sợ đến hồn vía lên mây, bất lực nhìn tôi hỏi: “Em trai, làm sao đây?”

Tôi nói: “Trước tiên cứ trốn đã, đợi đến hừng đông hẵng đi.”

Ôn Nhu trợn tròn mắt: “Ngồi xổm ở đây cả đêm à?”

Đừng nói cả đêm, bây giờ mới ngồi xổm có hai phút thôi mà chân tôi đã hơi tê tái rồi.

Tôi đứng lên hoạt động một chút, quan sát xung quanh, muốn tìm coi có chỗ nào thích hợp để ẩn nấp không.

Lúc này, tôi chợt nghe dưới chân truyền đến một hồi tiếng “róc rách”.

“Ớ?”

Tôi cúi đầu nhìn xuống, ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại.

Được lắm!

Ôn Nhu bị hù sợ đến tè ra quần luôn rồi.

Ôn Nhu thấy vẻ mặt tôi hơi sai sai, cúi đầu xuống nhìn chính mình, lập tức thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Ôn Nhu cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi thêm lần nào nữa.

“Không sao.”

Tôi vỗ về sau lưng cô ấy, mở miệng an ủi: “Lần đầu tiên tôi gặp quỷ cũng không khá hơn chị là bao.”

Ôn Nhu vẫn cúi đầu như cũ, mặt đầy tò mò hỏi: “Trước đây cậu gặp đã từng gặp quỷ sao?”

“Đúng vậy. Nếu không thì sao tôi phải mang theo gậy gỗ đào trong người.”

Tôi vừa nói vừa tiếp tục quan sát xung quanh tìm kiếm vị trí.

Lúc này, Ôn Nhu đột nhiên ôm chầm lấy tôi.

Cô ấy ôm tôi rất chặt, chặt đến mức tôi gần như không thở nổi.

Tôi nhíu mày hỏi: “Chị, chị ôm chặt như thế làm gì?”

“Hả?”

Ôn Nhu ngơ ngác: “Chị đâu có ôm cậu.”

“Không có ôm sao?”

Tôi cúi đầu nhìn xuống, nhất thời sợ đến choáng váng.

Chỉ thấy đằng sau không biết từ lúc nào đã có một con gấu chó đi tới, chính là nó đang ôm tôi, hèn gì sức lực lớn như thế.

Theo một tiếng thét chói tai của Ôn Nhu, hai chúng tôi cùng bị gấu chó ôm chặt, muốn giãy ra nhưng hoàn toàn vô ích.

Gấu chó ôm hai chúng tôi đi vào nhà xưởng.

Sau khi đi vào cửa, nó tiện tay ném hai chúng tôi xuống đất, cất giọng ồm ồm nói: “Cuối cùng cũng tìm được hai người này rồi, treo lên luôn đi! Vẫn như cũ, trước giữ người sống, rửa sạch, như vậy ăn mới ngon.”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo