Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi và Ôn Nhu tiếp tục đi về phía trước.
Ôn Nhu vừa đi được mấy bước bỗng dưng dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
Tôi bị cô ấy nhìn chằm chằm đến nỗi hơi khó hiểu, đồng thời tim cũng bắt đầu đập rộn lên.
Lúc này bởi vì cô ấy đột nhiên dừng lại nên cơ thể hai chúng tôi gần như dính sát vào nhau.
Dưới ánh trăng, tôi thậm chí còn có thể thấy được hàng mi cong vút của cô ấy chớp chớp, rõ ràng rất xinh đẹp.
Tôi hơi hồi hộp, lắp bắp hỏi: “Lại… có chuyện gì thế?”
Ôn Nhu không nhúc nhích, nghiêng tai lắng nghe rồi nói: “Cậu có nghe không, có tiếng gì thế?”
Tôi cẩn thận lắng nghe, rất nhanh đã nghe ra được.
Một hồi tiếng “ò e í e” ở xa xa truyền đến, giống như là kèn hoặc là đàn nhị kiểu vậy.
Tôi đáp: “Hình như là dàn nhạc.”
Ôn Nhu thắc mắc: “Nơi núi rừng hoang vu này, sao có thể có dàn nhạc được.”
Tiếng nhạc càng lúc càng gần, rất nhanh đã đi đến khu vực gần đây.
Tôi leo lên gò đất nhỏ nhìn ra, phía đối diện là một đội ngũ đón dâu.
Đi đầu là tân lang ngồi trên một con ngựa trắng, mặc một bộ hỷ phục đỏ chót.
Sau lưng tân lang là một chiếc kiệu tám người khiêng, tám kiệu phu dưới đáy kiệu ai nấy đều để trần hai tay, trông rất tráng kiện.
Ngoài ra còn có một bà lão béo ú đi theo bên cạnh, trong tay cầm một cây quạt, chắc là bà mối.
Lúc này Ôn Như cũng đã leo lên: “Hình như là đội ngũ đón dâu.”
Tôi nhận xét: “Chỗ này trong phạm vi mấy chục dặm cũng không thấy có người ở, thật kỳ lạ!”
Ôn Nhu: “Ý cậu muốn nói là gì?”
Tôi nói luôn: “Có phải là quỷ không?”
“Cậu hù tôi!”
Ôn Nhu nhếch miệng, hơi sợ hãi nhích gần đến trước người tôi.
Thật ra tôi cũng không muốn hù cô ấy, sự thật là gần đây tôi đã gặp quá nhiều sự kiện linh dị, thậm chí còn có chút không thấy có gì bất ngờ.
Tôi chỉ ra: “Loại trận thế kết hôn này… bây giờ vẫn còn tồn tại sao?”
Ôn Nhu nói: “Nơi này là miền Trung, là vùng đồi núi, khác với đồng bằng của chúng ta, có rất nhiều nơi còn rất lạc hậu.”
“Có lẽ vậy.”
Tôi chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong bụng.
Trong lúc nói chuyện, đội ngũ rước dâu đã đi đến bên cạnh.
Tuổi của chú rể không lớn, nhìn mặt không tới hai mươi tuổi, uống đến mặt mũi đỏ hồng, người đầy mùi rượu, cách bảy tám thước vẫn có thể ngửi thấy.
Chú rể thấy tôi và Ôn Nhu lập tức thúc ngựa đi tới, ôm quyền hỏi: “Dám hỏi hai vị, vừa rồi có thấy nương tử của tôi không?”
Tôi và Ôn Nhu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Tân lang sờ lên mũi một cái, giống như đang ngửi cái gì, cuối cùng quay đầu ngựa lại đi về hướng suối nước nóng.
Bà mối phía sau đi lên phát kẹo cho tôi và Ôn Nhu, cười ha hả nói: “Chung vui chung vui! Hai vị đúng là trai tài gái sắc, một đôi bích nhân!”
Tôi và Ôn Nhu còn chưa kịp mở miệng giải thích thì đội ngũ đón dâu đã rời đi.
Hồi lâu sau, Ôn Nhu mới lên tiếng: “Những người này nói chuyện thật kỳ cục, văn vẻ quá, chị không thích.”
Tôi nói: “Hình như bọn họ đi về hướng suối nước nóng.”
Ôn Nhu: “Cho nên?”
Lúc đầu tôi định đi xem thử nhưng nghĩ lại mình còn có chuyện quan trọng trên người, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vì vậy mới nói: “Không có gì, chúng ta về thôi!”
Chúng tôi về lại đường cao tốc.
Trên xe nửa cái bóng người cũng không có.
Trong chiếc xe to như vậy chỉ có hai người tôi và Ôn Nhu.
Hơn nữa tuyến đường cao tốc này rất dốc, hầu như không nhìn thấy được xe cộ đi qua, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi và Ôn Như giống như trước đó, sóng vai nhau ngồi chung một chỗ.
Bởi vì quá mệt mỏi, tôi vô thức dựa vào ghế ngồi ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, Ôn Nhu đột nhiên “a” một tiếng.
Tôi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy cô ấy đang ôm bụng, mặt đầy đau đớn.
Tôi lo lắng hỏi: “Chị bị sao thế?”
“Đau bụng.”
Chân mày Ôn Nhu nhíu chặt đến mức gần như sắp dính vào nhau.
“Đau bụng?”
Tôi xét lại: “Tôi và chị cũng không có ăn cái gì, cũng không có uống nước.”’
Tôi nói đến đây đột nhiên nhớ ra gì đó: “Kẹo ban nãy bà mối phát, chị ăn rồi à?”
Ôn Nhu khẽ gật đầu: “Ăn một viên… ọe!”
Cô ấy đang nói giữa chừng đột nhiên đứng bật dậy chạy ra ngoài, vừa chạy đến cửa đã không nhịn được quay người lại nôn mửa.
Tôi vội mang nước tới cho cô ấy.
Hồi lâu sau, Ôn Nhu đã nôn ra gần hết.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong đống đồ nôn ra dưới chân có một con côn trùng đen sì mọc ra con mắt màu xanh lá cây đang ngọ nguậy ở chỗ đó, vừa nhúc nhích vừa nuốt đống đồ nôn kia.
“Đậu xanh!”
“Thật kinh tởm!”
Tôi đi lên giẫm một cước, một phát giẫm nát con côn trùng, chất lỏng màu xanh lá cây bắn ra thật xa.
Tôi đưa nước cho Ôn Nhu, vỗ về sau lưng cô ấy hỏi han: “Thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Ôn Nhu ngồi xổm một hồi, sau đó dùng nước súc miệng: “Khỏe hơn nhiều rồi.”
Tôi nói: “Chắc chắn là kẹo vừa rồi có vấn đề.”
“Ừ!”
Ôn Nhu nói: “Có thể là kẹo hết hạn bị hư nhưng vừa rồi lúc ăn không nhận ra.”
Hai chúng tôi ngồi xổm ở trước cửa xe.
Theo bóng đêm càng lúc càng trở nên dày đặc, thỉnh thoảng lại nghe thấy từng đợt tiếng hú của dã thú trên ngọn núi phía xa truyền tới.
Ôn Nhu sợ đến cả người co rúm: “Lỡ như lúc này có một con hổ báo chó sói gì đó xông tới thì chúng ta coi như xui xẻo rồi!”
Tôi đề nghị: “Ở suối nước nóng bên kia nhiều người hơn, hay là chúng ta quay lại đó tụ hợp với mọi người đi?”
Ôn Nhu không nói gì, giống như đang do dự.
Đúng lúc này, nữ hướng dẫn viên du lịch trở về.
Nữ hướng dẫn viên du lịch thấy tôi và Ôn Nhu liền thở phào một hơi:
“Thì ra hai người ở đây, làm tôi sợ muốn chết! Còn tưởng các cô cậu bị bỏ lại chứ!”
Tôi nhìn ra sau lưng cô ấy, phát hiện không có ai mới tò mò hỏi: “Những người khác đi đâu rồi?”
“Là như vầy…”
Nữ hướng dẫn viên du lịch kể lại: “Vừa rồi chúng tôi gặp được một đội ngũ đón dâu. Thì ra có một hộ gia đình ở ngay trên sườn núi, hôm nay họ mở tiệc rượu mừng đám cưới, mời chúng ta đi qua đó làm khách.”
Tôi thắc mắc: “Nơi rừng núi hoang vu này làm gì có người ở.”
“Có thật mà!”
Nữ hướng dẫn viên du lịch nói: “Những người khác đều đã đi qua đó rồi, tôi phát hiện thiếu mất hai người nên mới về tìm hai người đó.”
Tôi hỏi: “Lỡ như bác tài quay về không tìm thấy chúng ta thì phải làm sao?”
Nữ hướng dẫn viên du lịch nhìn đồng hồ: “Cho dù bây giờ ông ấy có về thì sửa xe xong ít nhất cũng phải một giờ, đủ để chúng ta uống rượu rồi.”
Ôn Nhu nhìn tôi, giọng có chút nhũn ra: “Hay là chúng ta đi cùng đi, nơi này chỉ có hai chúng ta, quá đáng sợ!”
“Thôi được rồi.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi xách hành lý xuống, lấy một cây gậy gỗ dài khoảng một mét ở bên trong ra.
Đây là một cây gậy gỗ đào.
Bởi vì dạo gần đây tôi liên tiếp gặp phải những sự kiện linh dị nên ban ngày trước khi lên đường tôi đã chuẩn bị sẵn, đề phòng dọc đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó.
Nữ hướng dẫn viên du lịch và Ôn Nhu cùng nhìn tôi, trăm miệng một lời hỏi: “Đây là cái gì?”
“Không có gì.”
Tôi giắt cây gậy vào lưng quần: “Chỉ là một cây gậy bình thường thôi.”
“Vậy được, đi nhanh đi nào.”
Nữ hướng dẫn viên du lịch lên tiếng hối thúc: “Đoán chừng những người khác đã sắp đến nơi rồi.”
Tôi và Ôn Nhu đi theo nữ hướng dẫn viên du lịch một đường đi lên, băng qua suối nước nóng tiến vào chân núi, men theo con đường núi uốn lượn tiếp tục leo lên.
Chúng tôi đi được chừng mười mấy phút, cuối cùng cũng trông thấy căn nhà ở trên sườn núi kia.
Ngôi nhà xây rất uy nga tráng lệ.
Hai bên cửa treo hai cái lồng đèn đỏ thật to, từ xa nhìn lại giống như hai con mắt đỏ thẳm, phát ra ánh sáng quỷ dị.
Tôi không khỏi chùn bước.
Nữ hướng dẫn viên du lịch thấy lạ hỏi: “Sao không đi tiếp?”
Tôi nhíu mày nói: “Hay là… chúng ta đừng đi nữa có được không.”
Nữ hướng dẫn viên du lịch không nhịn được nói: “Đã đến nơi rồi, làm gì vậy chứ! Thanh niên trai tráng, sao cứ mãi nhăn nhăn nhó nhó thế! Chủ nhà người ta đã lên tiếng, mời chúng ta tới chỉ là để góp vui, không thu tiền mừng đâu.”
Ôn Nhu nhỏ giọng nói: “Nếu như có thu tiền mừng thì chị đóng cho cậu.”
Tôi giải thích: “Chị à, thật ra vấn đề không phải là tiền.”
Ôn Nhu cũng khuyên: “Đến cũng đến rồi, cùng nhau đi đi! Ở dưới núi… chị thật sự rất sợ.”
Tôi nói: “Lỡ như nơi này còn nguy hiểm hơn thì sao?”
Ôn Nhu đáp: “Ít nhất nhiều người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Tôi cẩn thận ngẫm lại một phen. Nếu như gia đình này thật sự có vấn đề, chỉ sợ có trốn trong xe cũng không an toàn, chi bằng cứ ở chung một chỗ với mọi người đi.
Lỡ như xảy ra chuyện gì thì chỉ cần chạy nhanh hơn những người khác là được, vẫn còn hy vọng.
Thế là tôi gật đầu: “Được rồi! Nhưng chị phải nhớ kỹ, sau khi đi vào cửa, chị nhất định không được tách ra khỏi em, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ!”
Ôn Nhu giống như thiếu nữ thẹn thùng, cô ấy nhón chân lên, ghé vào bên tai tôi nói: “So với Từ Minh, chị càng thích ở cùng cậu hơn.”