Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Tôi và Ôn Nhu nghe được hai chữ “chứng cứ”, không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, có chút hốt hoảng.

Tuy rằng hai chúng tôi trong sạch, không thẹn với lương tâm, nhưng dù sao ảnh chụp vẫn còn ở đó.

Lỡ như ảnh chụp truyền ra, chỉ sợ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch!

“Chứng cứ?”

Nữ hướng dẫn viên du lịch hỏi: “Cậu có chứng cứ gì?”

Từ Minh trốn ở sau lưng ông chú cơ bắp, kích động nói: “Cậu dựa vào cái gì mà nói vợ tôi như vậy? Cậu lấy chứng cứ ra đây! Nếu như không lấy ra được, tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng!

Tên tóc vàng “hừ” một tiếng, tức giận mắng: “Đồ ngốc! Vợ của mình bị người ta chơi còn không biết nữa!”

“Cậu… cậu lấy chứng cứ ra đây!”

Từ Minh đỏ mặt tía tai, muốn lao ra nhưng lại không dám cách ông chú cơ bắp quá xa.

“Được thôi!”

“Muốn chứng cứ chứ gì?”

“Bây giờ tôi lấy ra cho các người xem!”

“Ủa… điện thoại di động của tôi đâu rồi?”

Tên tóc vàng vừa nói vừa mò tìm, nhưng mò khắp người vẫn không tìm thấy điện thoại đâu:

“Chắc chắn là vừa rồi đã làm rơi xuống đất!”

Tên tóc vàng vội vàng cúi đầu dò tìm, tìm một hồi lâu vẫn không tìm được, mới nhìn tên kính đen và tên cà lăm hối thúc: “Hai người còn thất thần cái gì, mau lên cùng nhau tìm đi chứ!”

Ba người tìm đúng năm phút đồng hồ, đi tới đi lui gần đó mấy lượt nhưng vẫn không tìm ra cái điện thoại kia.

Tôi tò mò nhìn Ôn Nhu, tưởng là cô ấy đã nhặt được điện thoại rồi lén giấu đi.

Nhưng Ôn Nhu lại lắc đầu, ngược lại dùng khẩu hình miệng hỏi có phải là tôi làm không?

Tôi nhún vai, ra hiệu tôi cũng không biết.

Ba tên kia vẫn tiếp tục tìm.

Chẳng qua những người khác đều cho rằng ba kẻ này chỉ đang diễn trò, xem một một lát liền nhao nhao tản ra.

Nữ hướng dẫn viên du lịch lấy loa phóng thanh ra thông báo: “Bác tài đã đi khá lâu, chắc là sắp trở về rồi, mọi người đừng nên đi xa! Nếu có hứng thú thì có thể đi theo tôi ra đằng sau, chúng tôi vừa phát hiện một con suối nước nóng tự nhiên!”

Tiết trời oi bức, mọi nguời đã sớm không chịu nổi, vừa nghe nói có suối nước nóng, tất cả lập tức cùng nhau đi theo sau lưng nữ hướng dẫn viên du lịch.

Ôn Nhu cố ý đi tụt lại cuối hàng, đi chung với tôi, nói: “Vừa rồi vụ cái điện thoại ấy, cậu thật sự không biết sao?”

Bản thân tôi cũng cảm thấy khó hiểu, lắc đầu đáp: “Tôi và tên cà lăm kia lao vào đánh nhau túi bụi, hoàn toàn không chú ý đến cái điện thoại kia!”

“Kỳ lạ thật!”

Ôn Nhu nói bằng giọng khẳng định: “Chắc chắn đã bị người ta nhặt được, nếu không thì nhóm của tên tóc vàng đã sớm tìm được.”

“Đúng vậy!”

Tôi rất tán thành: “Hơn nữa người nhặt được điện thoại chắc chắn là một người có lòng tốt.”

Ôn Nhu lẩm bẩm: “Hy vọng là thế…”

Mọi người băng qua rừng đi tới mấy trăm mét, đằng trước quả nhiên có một con suối nước nóng.

Suối nước nóng ước chừng khoảng hai trăm mét vuông, ven bờ toàn là đá tảng sạch sẽ. Mọi người có thể ngồi ở ven bờ tắm rửa, cũng có thể vào suối nghịch nước.

Bởi vì đã có người thử đi qua thăm dò, nơi sâu nhất cũng chỉ sâu hơn một mét, chỉ cần không cố ý đi tìm đường chết, bình thường sẽ không có người chết đuối.

Ôn Nhu tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi tôi: “Cậu có biết bơi không?”

Tôi đáp: “Làm gì có đứa trẻ nào ở nông thôn mà không biết bơi chứ, khi còn bé tôi đã ngâm mình ở trong sông lớn lên đó.”

Ôn Nhu cười nói: “Chị lại không biết!”

Tôi đề xuất: “Nếu như chị muốn học thì tôi có thể dạy.”

“Chị cũng không dám học.”

Ôn Nhu nở nụ cười xinh đẹp: “Em đi bơi đi, chị nhìn em bơi là được rồi.”

Tôi đã sớm không nhịn nổi nữa.

Nhưng tôi sực nhớ ra, trên lưng mình có một bản hôn khế âm dương, còn có một cái Thập Tự Cấm.

Hôn khế âm dương là của Trịnh bà bà để lại, nối liền với khí huyết của tôi.

Thập Tự Cấm thì là của đạo sĩ Lục Thành Luân vẽ, có thể đề phòng Trịnh bà bà tìm tới tôi, điều kiện tiên quyết là trong vòng mười ngày không được đi tắm.

“Sao còn chưa đi?”

Ôn Nhu thúc giục.

Tôi rửa mặt và cánh tay, sau đó ngâm chân mình trong nước:

“Nói không chừng xe sẽ sửa xong ngay thôi, lỡ như làm ướt đồ thì ngồi xe sẽ rất khó chịu.”

Ôn Nhu: “Chúng ta đi du lịch hai ngày lận mà, chẳng lẽ cậu không mang theo đồ thay?”

“Không có.”

Tôi lắc đầu: “Đi vội quá nên quên mang rồi.”

Ôn Nhu đề nghị: “Chờ đến điểm du lịch rồi chị sẽ mua đồ cho cậu, coi như báo đáp ân cứu mạng của cậu.”

Tôi nói đùa: “Ân cứu mạng chỉ đáng giá một bộ đồ thôi sao?”

Ôn Nhu thẹn thùng nói: “Vậy cậu muốn cái gì?”

Tôi pha trò: “Tôi vẫn đang độc thân đây, chị có em gái hay em họ gì không, giới thiệu cho tôi một người đi.”

“Cái này thật sự không có.”

Ôn Nhu nghiêm túc suy ngẫm, sau đó nói: “Chỉ cần là chuyện mà chị có thể làm được, đều có thể hứa với cậu.”

Tôi: “Nói đùa đó, chị đừng tưởng thật.”

Ôn Nhu còn định nói tiếp gì đó nhưng lúc này Từ Minh đã xách túi tới, Ôn Nhu lập tức ngậm miệng.

Từ Minh đi đến trước mặt hỏi: “Vợ à, em có muốn vào ngâm nước nóng một chút không?”

Ôn Nhu lắc đầu.

Từ Minh cười “hề hề” nói: “Vậy anh đi xuống nhé!”

“Ai quan tâm anh!”

Ôn Nhu bực bội nói.

Mặc dù tôi và Ôn Nhu ngồi ở hai tảng đá khác nhau nhưng khoảng cách cũng không xa.

Ôn Nhu phát hiện cánh tay tôi bị trầy, mới lấy cồn i-ốt và tăm bông ra sát trùng cho tôi.

Cô ấy lau cánh tay xong lại mở miệng hỏi tôi: “Trên người còn chỗ nào bị thương nữa không?”

Tôi đáp: “Chắc là hết rồi.”

Ôn Nhu hỏi dò: “Còn không thì… để chị xem giúp cậu nhé?”

Tôi nhìn Từ Minh đang bơi cách đó không xa, do dự: “Việc này… có ổn không?”

“Đừng để ý tới ông ta!”

Ôn Nhu nói: “Vừa rồi chị xém chút nữa đã bị ông ta chọc tức chết!”

Tôi khuyên: “Dù gì ông ta đánh không lại người ta cũng không phải lỗi của ông ta.”

Ôn Nhu giải thích: “Vấn đề không nằm ở đánh không lại, là ông ta đi hỏi tên nhãi tóc vàng kia đòi chứng cứ! Như vậy là sao, là ông ta thật sự cho rằng chị và cậu có gì đúng không!”

Tôi lý giải: “Có lẽ ông ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”

“Đừng nhắc đến ông ta nữa, càng nói càng tức!”

Ôn Nhu mở miệng giục: “Cậu cởi áo, chị kiểm tra cho cậu.”

“Thật sự không cần đâu mà!”

Tôi nghĩ đến hôn khế âm dương và Thập Tự Cấm sau lưng, vẫn khéo léo từ chối ý tốt của Ôn Nhu.

Lần này vừa ngồi chính là ngồi liên tục một giờ, bất tri bất giác đã đến tám giờ tối.

Tôi chuẩn bị đi về xe xem thử.

Lúc này nhóm ba người tên tóc vàng đã đi đến đây, mang theo con hươu sao bị đâm chết kia.

Ba người ném hươu sao lên trên bờ.

Tên cà lăm và tên kính đen đang dựng giá nướng.

Tên tóc vàng lấy ra một con dao găm, chuẩn bị lột da xẻ thịt. Cậu ta mài dao trên đá, lẩm bẩm: “Mẹ nó con hươu sao này thành tinh mất rồi, trên người còn mặc đồ nữa chứ.”

“Nướng thịt hươu đi, tôi mời khách.”

“Hoan nghênh mọi người đến thưởng thức!”

Theo tiếng thịt nướng “xì xèo” vang lên, mùi thịt nướng bốc lên lan tỏa khắp bờ.

Rất nhanh đã có rất nhiều người bị mùi thịt nướng thu hút đi tới.

Thịt hươu nướng, đúng là không có bao nhiêu người từng nếm qua.

Về phần con hươu này có phải là động vật được bảo vệ hay không, ăn nó vào có phạm pháp không, cũng không nói rõ được.

Dù sao nơi này cũng là chốn hoang vu hẻo lánh, cả tín hiệu điện thoại cũng không có, chỉ cần mình không nói ra thì ai mà biết.

Mọi người ăn như gió cuốn mây tan.

Một lát sau, cả con hươu sao đã bị chia nhau gần như sạch sẽ, quả nhiên là người đông sức lớn!

Đương nhiên cũng có một số ít người sợ phiền phức không ăn.

Nói thật, mùi thịt nướng ngửi rất thơm, tôi cũng rất muốn ăn.

Nhưng mới vừa rồi tôi đánh nhóm tên tóc vàng thảm như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ không chia cho tôi, tôi cũng không muốn tự rước lấy nhục.

Hình như Ôn Nhu nhận ra là tôi đang đói, mới xỏ giày cao gót vào, đứng lên nói: “Đi, chúng ta về xe ngồi thôi. Trong cái ba lô còn lại của chị có đồ ăn.”

“Được.” 

Tôi cũng mau mau đứng dậy.

Hai chúng tôi rời khỏi suối nước nóng, dìu nhau đi về.

Lúc đi đến một ụ đất nhỏ, người Ôn Nhu đột nhiên chao đảo, ngã thẳng lên trên người tôi, sau đó kêu lên một tiếng “a”, bộ dạng trông có vẻ rất đau.

Tôi đỡ lấy cô ấy: “Chị sao rồi? Trật chân hả?”

“Ngược lại không có.”

Ôn Nhu quay đầu lại nhìn vào eo tôi, nói: “Trên người cậu có thứ gì vậy? Vừa rồi cấn chị đau quá!”

Tôi sờ vào thắt lưng, thì ra là cái hồ lô vàng của Lục Thành Luân.

Tôi sợ Ôn Nhu hiểu lầm, mới mau mau móc hồ lô vàng ra giải thích: “Đừng hiểu lầm, có lẽ là nó!”

Ôn Nhu đỏ mặt hỏi: “Đây là cái gì?”

Tôi đáp: “Của bạn tặng, đồ giả thôi.”

“Chắc chắn là đồ giả!”

Ôn Nhu cười nói: “Nếu là vàng thật, chỉ sợ giá trị lên tới một triệu lận đó!”

Ở thắt lưng trừ hồ lô vàng ra còn có một lá thư. Tôi kiểm tra lại một phen, còn may, đồ đều ở đây.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo