7
“Cô còn chưa đi à? Vợ tôi đã đưa cô đi spa coi như trả hết cái tình rồi. Cô còn bám riết lấy nhà chúng tôi, định đổi nghề làm bảo mẫu thật sao?”
Mặt Điền Mịch lúc đỏ lúc trắng, khó coi đến cực điểm.
Tô Thụ đổi giày xong, cô ta vẫn đứng chắn trước mặt, không chịu nhúc nhích.
Anh đảo mắt, hít sâu bụng, né sát tường lách qua như thể trên người cô ta dính đầy vi khuẩn.
Tôi phì cười: “Chồng ơi, em buồn ngủ rồi.”
Không nói không rằng, Tô Thụ bế ngang tôi vào phòng.
Nhưng trong lòng tôi đã quyết, sớm muộn gì cũng phải mời cả hai “vị Phật sống” này ra khỏi nhà.
Ngay cả mẹ chồng, tôi cũng không cho ở lại lâu.
Từ bé đến lớn, bà chưa từng nuôi Tô Thụ ngày nào cho tử tế.
Hơn nữa, căn nhà này, khi mua tôi và Tô Thụ mỗi người góp một nửa.
Thời điểm đó sự nghiệp anh đang lên, tiền nong chưa kịp xoay.
Nhà tôi thì dư dả bất động sản, bán đi một căn là đủ mua chỗ ở hiện tại.
Huống hồ, sổ đỏ chỉ đứng tên mình tôi.
Tôi đương nhiên có quyền quyết định ai được ở, ai phải đi.
Tối qua bị Tô Thụ dày vò đến mức chẳng còn sức.
Hôm sau tôi ngủ nướng, tỉnh dậy thì gần mười một giờ.
Tô Thụ đã ra phòng gym tập luyện.
Tôi vừa ngồi dậy đã nghe ngoài phòng khách vang lên tiếng trò chuyện.
Đã bao ngày, tôi vẫn chưa quen nổi việc mẹ chồng và Điền Mịch ở lỳ trong nhà.
Tôi rửa mặt, thay đồ, định vào bếp tìm chút gì ăn.
“Dì à, có chuyện này con vẫn chưa nói với dì và Tô Thụ, con…”
Giọng Điền Mịch ngập ngừng, xen lẫn tiếng nức nở.
“Con gái, đừng sợ. Có gì cứ nói với dì.
Thực ra dì luôn thích con, con ngoan ngoãn, biết nghe lời, chẳng giống đứa con dâu phá của kia.
Nó chỉ biết tiêu hoang tiền của con trai dì. Hôm qua ở spa mất mười vạn phí hội viên, dì còn chưa kịp tính sổ với nó đây.”
Tôi hừ lạnh, cố tình ho khan mấy tiếng, chẳng buồn để mắt đến họ.
Tự mình vào bếp lấy đồ ăn.
“Diệp Lam, lại đây, mẹ có chuyện muốn nói.”
Giọng mẹ chồng bỗng nghiêm nghị.
Tôi vừa ngáp vừa thong thả bước ra phòng khách.
“Mẹ gọi con ạ?”
“Hôm qua mày nói để về nhà sẽ tính sổ vụ phí hội viên spa.
Giờ khai thật đi, mày moi tiền từ tay con trai tao bằng cách nào?
Tao hỏi nó xin tiền thì lúc nào cũng bảo không có. Hóa ra bị con hồ ly tinh như mày lừa sạch rồi phải không?”
Xem ra Tô Thụ cũng khôn, biết giả vờ kêu nghèo trước mặt bà.
Tôi liếc đồng hồ treo tường, nhẩm tính giờ này chắc anh cũng sắp về.
Tôi cúi đầu, cố nín, đến mức nước mắt tự rơi.
“Mẹ, oan cho con quá. Spa hôm qua, con thực sự không hề tốn tiền.”
“Nói bậy! Điền Mịch nói rõ ràng đó là hội viên chế, vào phải đóng mười vạn.
Không đóng thì sao cô là hội viên? Cô còn muốn lừa ta nữa sao? Con trai ta có thể bị cô gạt, nhưng ta thì không dễ vậy đâu. Khai mau!”
“Mẹ…”
Tôi chưa kịp nói hết, cửa đã mở.
Quay đầu lại, mắt tôi ngân ngấn lệ nhìn Tô Thụ.
Anh vốn đang nở nụ cười vì thấy tôi, nhưng ngay khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của tôi, gương mặt lập tức sa sầm.
“Các người ở trong nhà tôi, ăn của tôi, uống của tôi, còn xài tiền của tôi. Vợ tôi còn tốt bụng dẫn đi spa. Vậy mà các người lại nhân lúc tôi vắng nhà để bắt nạt cô ấy.”
Tô Thụ vốn tính tình ôn hòa.
Ở bên nhau bao năm, tôi chỉ thấy anh nổi giận đúng một lần.
Thanh Lau Truyen