5
Thua game, tôi giận dỗi nằm trên giường không thèm để ý đến Tô Thụ.
Anh vòng tay ôm tôi, bàn tay không an phận khẽ lướt trên người tôi.
Từ góc nằm, tôi vừa khéo thấy ngoài khe cửa có bóng Điền Mịch đang len lén nhìn vào.
Sợi dây chuyền trên cổ cô ta lấp lánh rõ rệt.
“Chồng ơi, nhà mình có bảo mẫu xinh thế này, anh thật sự không động lòng à?”
“Em ghen à?”
Tô Thụ giữ chặt eo tôi, áp sát môi: “Một đóa hoa tàn, chẳng biết khi ở nước ngoài đã làm gì với đàn ông khác. Giờ bị bỏ rơi mới quay lại tìm tôi. Em nghĩ anh giống cái thằng ngu à?”
Tôi bật cười: “Em còn chưa hỏi anh, rõ ràng hai người nhiều năm không gặp, sao anh biết ở bên kia cô ta đã làm gì?”
“Ôi, em không biết đâu. Ngay tối trước ngày cưới, mấy đứa bạn cũ xì xào bàn tán.
Tin xấu thì lan nhanh lắm. Mà thiệp cưới cũng gửi hết rồi, có muốn thay đổi cũng không kịp nữa.”
Tôi gật gù, tỏ vẻ trầm tư, nhưng ánh mắt lại đặt ở khe cửa.
“Chồng này, có một người yêu cũ như vậy, chắc anh cũng thấy mệt mỏi lắm nhỉ?”
“Đúng thế. Em phải bù đắp cho anh đi, mau cho anh một cái hôn nào.”
Tô Thụ liền hôn lấy hôn để, chẳng chịu ngoan ngoãn.
Tôi đẩy anh ra: “Ôi chao, chồng ơi, cửa còn chưa đóng, trong nhà còn có người ngoài mà.”
Tô Thụ giật mình, vội vàng nhảy xuống giường đi đóng cửa.
Kết quả lại bắt gặp Điền Mịch đang đứng nghe lén.
“Cô bị gì thế hả? Giữa ban ngày mà đứng trước cửa phòng người ta rình mò. Cô là bảo mẫu, có biết giữ khoảng cách không?”
Điền Mịch cuống quýt biện giải: “Không, tôi không nghe lén. Tôi chỉ vừa đến cửa, định gọi hai người ra ăn hoa quả thôi.”
“Không biết gọi một tiếng à? Phải dí sát tận cửa, cô bị nghiện rình trộm hả?”
Tôi bước xuống, khoác tay Tô Thụ.
“Chồng, anh sao mà gay gắt thế. Người ta cũng có lòng tốt. Trái cây đã cắt sẵn rồi, mình ra ăn chút đi.”
Tô Thụ ôm eo tôi, dắt thẳng ra phòng khách, bỏ mặc cô ta.
Ngoài sofa, mẹ chồng đang ung dung ngồi ăn hoa quả.
Thấy chúng tôi, bà thản nhiên liếc: “Ôi chao, suýt nữa quên mất hai đứa ở nhà. Giờ hoa quả ăn hết rồi thì sao đây?”
Ăn hoa quả chỉ là cái cớ.
Tôi chẳng qua muốn cho Điền Mịch một bậc thang để bước xuống.
“À, lần trước Điền Mịch rủ em và mẹ đi spa. Em thấy giờ mẹ cũng khá hơn nhiều rồi.
Lần ấy còn để Điền Mịch phải bỏ tiền, em thấy ngại. Hôm nay nhân tiện, em mời cả mẹ với cô ấy, coi như đáp lễ. Chồng thấy được không?”
Nghe tới đi spa, mắt mẹ chồng sáng rỡ.
“Được, được quá. Vừa hay mấy hôm nay bệnh, trông mặt mũi héo hắt cả đi, da dẻ cũng xuống sắc.”
Điền Mịch thì chẳng phản ứng gì, chắc vẫn đang chìm trong việc bị bắt quả tang nghe lén lúc nãy.
“Được thôi, em đưa mẹ đi đi. Mẹ thư giãn thoải mái, khoẻ lại, sau đó đưa mẹ về, mình cũng yên tâm hơn.”
Quả nhiên, Tô Thụ hiểu ý tôi nhất.
Chúng tôi nghĩ giống nhau.
Gần đây mẹ chồng ở nhà tôi, cứ kêu đau chỗ này, nhức chỗ kia, than mình yếu, thậm chí xuống nhà hóng gió cũng bảo không nổi.
Chúng tôi không thể ép bà về.
Nhưng đã đủ sức đi spa thì chứng tỏ cũng khoẻ hơn nhiều rồi.
Đợi đến khi bà nhận ra dụng ý của chúng tôi, thì đã quá muộn.
Thứ bảy nào Tô Thụ cũng hẹn bạn thân ra ngoài chơi bóng.
Vậy nên, buổi tối đó, tôi đưa luôn mẹ chồng cùng Điền Mịch đi spa.
6
Trên đường đi, Điền Mịch lại bắt đầu châm chọc:
“Phải nói, thẩm mỹ viện tốt nhất ở thành phố mình bây giờ là Muse. Chỉ tiếc là giá quá đắt. Nhưng dì à, đợi khi nào con có tiền, nhất định sẽ đưa dì tới đó.”
Không biết cô ta nói cho ai nghe.
Mẹ chồng thì đã gật gù đồng ý ngay tắp lự.
Với bà, chỉ cần có lợi, cái gì cũng chịu.
Khi tôi dừng xe trước cửa Muse, từ hàng ghế sau liền vang lên tiếng hít khí kinh ngạc của Điền Mịch.
Ngay sau đó, cô ta bật cười mỉa:
“Diệp Lam, cô đừng vì sĩ diện mà cố tỏ vẻ.
Cô có biết đây là hội viên chế không? Vào hội mất mười vạn, không phải hội viên thì người ta không tiếp đâu.”
Hội viên chế?
Ha, tôi là một trong những cổ đông ở đây, còn cần hội viên sao?
Chỉ là tôi không muốn đôi co với cô ta.
Đánh thẳng vào mặt, chỉ cần đưa cô ta vào là đủ.
Lễ tân vừa nhận ra tôi, định cất tiếng chào.
Tôi liền ra hiệu giữ im lặng.
Cô bé lập tức hiểu ý:
“Chào Diệp tiểu thư, hôm nay chị lại rảnh ghé qua ạ?”
Điền Mịch sững người, khó tin nhìn tôi.
“Sao có thể? Cô thật sự là hội viên ở đây?”
Quản lý nghe tin tôi tới, vội vàng bước ra tiếp đón.
Tôi khoác tay ông ta, cười nhàn nhã:
“Quản lý, đây là mẹ tôi và em gái tôi. Nhớ phải tiếp đãi thật chu đáo nhé.”
Điền Mịch im thin thít.
Ngược lại, mẹ chồng thì nổi trận lôi đình.
“Mười vạn hội phí? Diệp Lam, con trai tôi vất vả kiếm tiền là để cô tiêu xài thế này sao? Đồ phá của, cô…”
Giữa chốn đông người, bà còn định động thủ.
Tôi lập tức giữ chặt cổ tay bà:
“Mẹ, dù gì cũng ở ngoài, xin mẹ nể mặt con một chút. Có gì về nhà hãy nói.
Đánh mắng gì con cũng chịu, được không? Giờ mình cứ vào trong, thư giãn trước đã.”
Mẹ chồng bị khung cảnh xa hoa và mùi hương tinh tế làm cho hoa mắt.
Nghe tôi dỗ vài câu, bà đã hớn hở đi theo nhân viên.
Tôi vốn biết kiểu gì bà cũng sẽ bùng nổ một trận.
Bà nhất định nghĩ số tiền này là Tô Thụ đưa tôi.
Điền Mịch cũng tin là như thế.
Quả nhiên, cô ta khẽ thở dài:
“Tô Thụ đi làm cũng đâu dễ dàng gì. Dù lương cao, nhưng Diệp Lam, cô tiêu thế này cũng không ổn đâu.”
Tôi liếc nhìn cô ta:
“Mẹ tôi không rõ, nhưng tôi tin cô là người thông minh. Vậy tôi nói thật, nơi cô cho là khó bước vào, thì với tôi lại dễ dàng.”
Nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của cô ta, tôi bật cười.
“Bởi vì nơi này, tôi có cổ phần. Cô bảo, tôi muốn vào thì có khó không?”
Nói xong, tôi thẳng tiến vào phòng, không buồn để ý phản ứng của cô ta.
Buổi trị liệu kết thúc, mẹ chồng vui đến sáng mắt, liên tục khen tay nghề nhân viên.
Ra về còn không quên bắt chuyện với quản lý, nhận vơ rằng mình là mẹ ruột của tôi, khẳng định sau này sẽ thường xuyên tới.
Điền Mịch thì chỉ còn lại một ánh nhìn bốc lửa ganh ghét.
Trên đường về, mẹ chồng ríu rít khen chỗ nào cũng đáng tiền.
Còn Điền Mịch chỉ “ừ hử” qua loa, không còn dám châm chọc như lúc đi.
Về tới nhà, mẹ chồng còn say sưa đứng trong phòng tắm soi gương, ngắm nghía làn da căng bóng.
Điền Mịch thì ngồi thừ trên sofa, gương mặt u ám.
Đến khi thấy Tô Thụ trở về, cô ta lập tức bật dậy, chạy ào ra cửa:
“Tô Thụ, anh về rồi, để em rót nước cho anh nhé!”
Cứ như thể bản thân mới là nữ chủ nhân trong căn nhà này.
Tôi khoanh tay đứng nhìn hai người ở cửa, chờ xem Tô Thụ sẽ làm thế nào để cho cô ta bẽ mặt.
Thanh Lau Truyen