8
Ngày đó, có một nam sinh theo đuổi tôi dai dẳng, còn kéo người chặn tôi trong hẻm định giở trò.
Giờ nhớ lại cái kết thảm hại của bọn họ, tôi vẫn rùng mình.
Hôm nay là lần thứ hai tôi thấy Tô Thụ nổi giận.
Dù không dữ dội như lần đầu, nhưng theo hiểu biết của tôi về anh, chuyện mẹ chồng và Điền Mịch dám bắt nạt tôi, chính là điều anh không bao giờ dung thứ.
Tô Thụ chẳng nói chẳng rằng, vào phòng khách dọn hết đồ mẹ mang tới.
“Mẹ, con thấy mẹ cũng khỏe lại rồi. Với lại tối nay mẹ vợ con sẽ qua, nếu mẹ ở đây bà sẽ khó chịu. Lát nữa con đưa mẹ về.”
“Thằng trời đánh, mày dám nói với mẹ mày như thế à! Tao mới là mẹ ruột mày, sao mày lại vì mẹ vợ mà đuổi tao đi? Đây là nhà mày, sao tao không thể ở?”
“Mẹ, để con nhắc lại. Nhà này đứng tên vợ con. Nếu mẹ nhất định muốn tìm lý do, thì coi như con gả vào nhà Diệp Lam đi. Mẹ không đi, thì con cũng bị đuổi ra ngoài thôi.”
Trong nhà vốn còn thừa một phòng.
Nhưng Tô Thụ thấy đã gọi Điền Mịch tới chăm sóc mẹ, thì đương nhiên phải để hai người ở cùng nhau mới tiện.
Anh quay sang, lạnh lùng nhìn Điền Mịch:
“Còn cô? Tự thu dọn đồ hay để tôi gọi người tới quẳng đi?”
Điền Mịch chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, sợ hãi cúi đầu, vội vàng chạy vào thu đồ.
Lúc tiễn xuống chờ thang máy, mẹ chồng còn gắng gượng nặn ra một giọt nước mắt, khóc lóc:
“Đúng là đồ vợ chồng lòng lang dạ thú. Tao là mẹ ruột mày mà mày dám đối xử thế này.”
Điền Mịch đỡ bà, quyến luyến đứng ở cửa thang máy.
Tô Thụ thì chỉ khoanh tay dựa cửa, chẳng buồn bước ra.
“Cô đã nhận lương mà chưa làm đủ ngày, tiền tôi không cần trả lại. Coi như cô chịu trách nhiệm đưa mẹ tôi về.”
Chưa kịp để Điền Mịch phản ứng, anh đã dứt khoát đóng cửa lại.
Tôi ngồi ở bàn ăn, liếc sang chiếc sofa, chỉ thấy chán ghét.
Đã gọi người dọn dẹp tới rồi.
“Anh mà còn về trễ thêm mấy phút nữa, chắc em khóc khô nước mắt mất.”
Tô Thụ bước tới, kéo tôi ngồi lên đùi, ôm vào lòng.
Tôi né tránh, chẳng thèm liếc anh.
“Anh nhắn cho em rồi mà, tiệm bánh em thích hôm nay xếp hàng hơi lâu. Xin lỗi vợ, lỗi tại anh, đừng giận nữa nhé.”
“Em thấy mẹ anh với Điền Mịch chắc chắn chưa chịu bỏ qua đâu.
Anh nhìn cái bộ dạng lúc mẹ anh đi kìa, hận không thể ăn tươi nuốt sống em.
Hôm qua em còn tử tế đưa họ đi spa, kết quả cô tình cũ của anh đứng bên mẹ chồng, ba hoa nào là hội viên mười vạn. Mẹ anh nghe xong cứ như thể em uống hết m/á/u anh vậy.”
Tô Thụ cúi xuống định hôn.
Tôi tức giận quay mặt đi.
“Sợ gì chứ. Nếu họ còn dám làm em ấm ức, anh sẽ để họ không yên.”
Sau chuyện này, mẹ chồng và Điền Mịch im lặng được một thời gian.
Tôi và Tô Thụ cũng sống yên ổn thêm ít lâu.
Cho đến khi mẹ chồng lại bày trò mới.
Bà gọi điện, hỏi bao giờ chúng tôi định có con.
Còn khoe quen bác sĩ sản khoa ở bệnh viện, lời nói châm chọc rõ ràng ám chỉ tôi không biết sinh.
Thanh Lau Truyen