Tiếng Vọng Mùa Hè - Ngoại truyện : Kỷ Hiến

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ngoại truyện : Kỷ Hiến
— Ngoại truyện Kỷ Hiến —
 
1
 
Giống như trong ca khúc kia hát, Tuế Cẩm là một cô gái có đôi mắt trong suốt, không che giấu nổi bí mật nào.
 
Chuyến đi biển lần này, vốn dĩ Kỷ Hiến đã dự định tỏ tình, nhưng kế hoạch nào theo kịp biến hóa.
 
Chỉ cần đối diện với đôi mắt sáng trong lấp lánh ấy, cậu nguyện phá vỡ kế hoạch, nói trước câu mà mình đã cất giấu rất lâu, rất lâu trong tim — “Tớ thích cậu.”
 
Đơn giản, mà lại trân trọng.
 
Nói là không hồi hộp thì chắc chắn là giả, khóe môi nhếch lên của cậu cứng đờ đến mức sắp tê rần.
 
Nhưng thích, không chỉ là lời nói suông.
 
Sau khi trở về khách sạn, Kỷ Hiến lấy ra bức thư dang dở, viết tiếp phần còn lại.
 
2
 
“Bức thư tỏ tình gửi Mèo đại nhân”
 
Tuế Cẩm, xin chào ~
 
Tớ tên là Kỷ Hiến, có lẽ cậu từng nghe qua cái tên này rồi.
 
Hôm nay là ngày 16 tháng 3 năm 2024.
 
Sáng nay, khi lên tầng các cậu lấy nước nóng, tớ thật may mắn lại được gặp cậu.
 
Cậu đang cùng bạn nói chuyện về một cuốn tiểu thuyết liên quan đến tình đơn phương.
 
Cậu nói, trong truyện đó, đến tận cuối cùng, nữ chính cũng không biết rằng nam chính từng thầm yêu mình suốt thời trung học, để rồi hai người bỏ lỡ nhau vì những sai lầm chồng chéo.
 
Cậu còn cầu nguyện: “Xin cho con cả đời này mặn ngọt cân bằng, gặp được một người giống như nam chính.”
 
Vì thế, tớ quyết định viết lá thư này, muốn nói cho cậu biết — người đó đã xuất hiện rồi.
 
Có lẽ tớ không xuất sắc bằng nam chính kia, cũng chẳng đẹp trai bằng anh ta…
 
…Nhưng sự xuất hiện của tớ, ít nhất có thể để cậu an tâm rằng, từ nay về sau luôn có đủ “mặn ngọt cân bằng”.
 
Trong ký ức của tớ, lần đầu nhận ra mình thích cậu là vào học kỳ hai lớp 11, ngay hôm trước kì nghỉ Tết Dương Lịch.
 
Lúc đó, cậu ở lớp 5, tớ ở lớp 6.
 
Tớ đi xếp hàng lấy nước nóng, vừa khéo đứng ngay phía sau cậu.
 
Hình như có ai vô tình đụng vào, cậu lùi lại, giẫm lên giày tớ.
 
Cậu hoảng hốt quay đầu xin lỗi.
 
Lúc đó tớ mới nhận ra — hình như đã gặp cậu rồi.
 
Đúng vậy, ngay hôm trước, cũng ở nơi này, vào gần như cùng thời điểm, cậu cũng từng giẫm trúng giày tớ.
 
Thế là tớ buột miệng: “Lại là cậu à.”
 
Cậu ngơ ngác nghiêng đầu, cố nhớ lại, rồi hỏi lại tớ: “Chúng ta quen nhau sao?”
 
Tớ đáp: “Hôm qua người cậu giẫm cũng là tớ.”
 
Đôi mắt tròn xoe của cậu chớp hai cái, cuối cùng cũng phản ứng lại.
 
Cậu chìa đôi giày trắng nõn ra trước mặt tớ: “Xin lỗi nhé, cậu giẫm lại đi.”
 
Ngập ngừng một lát, cậu còn bổ sung: “Cậu có thể giẫm hai lần cũng được.”
 
Tớ bật cười: “Không cần đâu.”
 
Ngay lập tức, cậu nhe răng cười rạng rỡ: “Cậu đúng là người tốt ghê!”
 
Nắng xuân xuyên qua cửa sổ, ấm áp rơi trên gương mặt ngẩng lên của cậu.
 
Tớ cảm giác tim mình đập nhanh mấy nhịp.
 
Trong đầu vụt qua một câu:
 
“Tỏa sáng là quyền của mặt trời, nhưng Tuế Cẩm cũng có thể.”
 
Thật ra, trước cả khoảnh khắc ấy, tớ đã biết đến cậu rồi.
 
Xin lỗi cậu, ban đầu tớ biết đến cậu chỉ với cái danh là “thanh mai trúc mã của kẻ thù không đội trời chung của tớ — Hà Tự Hằng.”
 
Tại sao lại gọi cậu ta là kẻ thù?
 
Vì thầy cô lúc nào cũng đem cậu ta ra so sánh với tớ, dù tớ chẳng hề muốn.
 
Có một chuyện tớ mãi chẳng hiểu, tại sao một người tính cách tệ như Hà Tự Hằng lại có thể có một thanh mai rực rỡ như mặt trời là cậu? Còn tớ thì không?
 
Tớ không cố ý nói x/ấ//u cậu ta đâu.
 
Chỉ là bọn tớ thường thi cùng phòng, mỗi lần tớ mở lời, cậu ta đều làm ngơ, chẳng buồn đáp lại.
 
Mà kệ người lạ thì cũng tốt thôi, nhưng cứ khiến tớ muốn làu bàu, “vô lễ.”
 
Tớ thấy, tình cảm cậu dành cho cậu ta thật nồng nhiệt và chân thành.
 
Nhưng không chỉ với cậu ta, dường như với ai cậu cũng hết lòng như thế.
 
Cũng đúng thôi, vì bản thân cậu vốn đã là một người vô cùng, vô cùng tốt.
 
À, tớ còn nhớ một chuyện nữa.
 
Hồi mới lên lớp 11, phân lại lớp, thầy chủ nhiệm mới kéo tớ ra ngoài cửa lớp chất vấn.
 
Thầy nghĩ mái tóc tớ là do uốn nhuộm.
 
Tớ giải thích rằng đó là tóc tự nhiên.
 
Đúng lúc ấy, cậu ôm chồng sách chạy ngang qua cửa lớp bọn tớ, vô tình liếc nhìn, rồi còn khoa trương khen một câu: “Oa, tóc này ngầu ghê á!”
 
Cậu với thầy chủ nhiệm của tớ hình như quen biết nhau, thầy bật cười, giục: “Mau quay lại lớp đi, còn bay nhảy gì ngoài hành lang thế!”
 
Vậy mà sau này, sao cậu lại quên mất mái tóc “ngầu ghê” đó rồi nhỉ?
 
Tuế Cẩm à, trong ký ức của tớ, những mảnh vụn về cậu vừa lặt vặt vừa phong phú, tớ chỉ có thể lật đến đâu, viết đến đó.
 
Thật ra, ngay từ khi mới vào trường Minh Tân, chúng ta đã từng gặp nhau rồi.
 
Ở quán lẩu cay ngoài cổng trường.
 
Hôm đó cậu bưng một bát lẩu cay thật to, đi về phía Hà Tự Hằng đang ngồi yên một chỗ.
 
Lúc thì hỏi anh ta có muốn uống nước không, lúc thì đưa khăn giấy cho.
 
Tôn Tấn, vốn là bạn học cấp 2 với Hà Tự Hằng, nói với tớ rằng hai người là thanh mai trúc mã, chuyện ấy chẳng có gì lạ.
 
Khi đó tớ nghĩ, chắc cậu đang rất vui vẻ.
 
Sau này, có một lần ở căng-tin trường, tớ lại vô tình gặp cậu.
 
Cậu đứng trước tủ lạnh, một tay cầm lon Coca, so sánh nhiệt độ trái phải.
 
Thấy tớ lại gần cũng lấy một lon, cậu chủ động hỏi: “Cậu có muốn lon ướp lạnh không?”
 
Tớ hơi ngơ ra chưa kịp phản ứng.
 
Cậu giơ hai tay lên giải thích: “Trong tủ chỉ còn mỗi lon bên tay trái của tớ là lạnh thôi, mấy lon khác ông chủ vừa mới bỏ vào, cậu có muốn không?”
 
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, trong lòng tớ có một giọng nói cứ thúc giục: “Muốn.”
 
Thật kỳ lạ, ban đầu tớ chú ý đến Hà Tự Hằng là vì chuyện học hành, thế nhưng dần dần, ánh mắt lại cứ hướng về phía cậu.
 
Rõ ràng là anh ta không có kiên nhẫn để dạy người khác, sao cuối cùng lại thành ra cậu bị gắn mác “ngốc nghếch”?
 
Tớ nghĩ, cậu cần một người thầy đủ kiên nhẫn.
 
À, lại nhớ ra một lần khác.
 
Cậu ở trường tranh cãi với con mèo hoang — chính là con mèo m/ậ/p m/ạ/p ở nhà ăn ấy, con mèo cam to đùng.
 
Hôm đó cậu thấy nó chiếm mất chỗ ngồi của mình, tay thì bưng khay cơm, ngồi xổm bên cạnh vừa ăn vừa lải nhải giáo huấn nó.
 
Nó cũng chẳng chịu thua, còn vươn tay ra gạt lấy khay cơm của cậu.
 
Cậu có biết không…?
 
Hôm đó, tớ ngồi ngay phía bên này lối đi.
 
Khi con mèo cam b/é/o ụ kia gạt khay cơm của cậu, cậu né sang sau một chút.
 
Tớ nghĩ, chắc cậu có duyên với giày của tớ, vì lúc ấy… cậu ngồi thẳng lên đôi giày tớ đang mang.
 
Vì Hà Tự Hằng, cậu đã lén trốn đi khóc.
 
Tớ mặc bộ đồ thú bông cồng kềnh, lẳng lặng đi theo cậu đến phòng nghỉ.
 
Có lẽ cậu không muốn ai nhìn thấy, nên tớ mới tự tiện lấy đầu thú chụp xuống, che đi ánh mắt của người khác.
 
Khi chủ động mở lời với cậu, lòng bàn tay tớ ướt đẫm mồ hôi.
 
Mặc bộ đồ thú bông thật sự rất nóng.
 
Đến khi tớ quay lại lần nữa, cậu đã đi mất rồi.
 
Ly trà sữa ấy, cậu còn đưa cho người khác.
 
Tôn Tấn thấy, liền tưởng rằng tớ có ý gì đó với cô bạn học kia, nhưng tớ chẳng thể nói ra sự thật — rằng người khiến tớ để tâm là cậu.
 
Tớ thấy mình thật u tối, chỉ muốn giấu cậu đi thật kỹ, giữ riêng cho mình.
 
Nếu cậu bị phơi bày ra ánh sáng, tớ sợ sẽ chẳng còn cơ hội thấy cậu xuất hiện trong tầm mắt mình nữa.
 
Bởi lẽ, tớ đã từng tận mắt thấy cậu nghiêm túc từ chối sự theo đuổi của những chàng trai khác.
 
Tuế Cẩm, vào những lần cậu kiên trì bước theo sau Hà Tự Hằng, ánh mắt tớ cũng luôn lặng lẽ dõi theo cậu từ phía sau.
 
Cậu không hề ngốc.
 
Chỉ là đôi khi, trái tim cậu quá rộng mà thôi.
 
Cậu biết tại sao tớ có thể mua ngay chiếc tai nghe cậu treo trên Xianyu không?
 
Bởi vì lúc tám chuyện với bạn, cậu từng vô tình nhắc đến nickname của mình —
 
“Trước lồi sau vểnh thần thiếp làm không nổi.”
 
Một cái nickname rất hợp với tính cách của cậu.
 
Tớ thầm nghĩ, mình phải đặt tên như thế nào mới có thể nổi bật giữa hàng loạt người trên mạng, để cậu chú ý, rồi bán tai nghe cho mình đây?
 
May mắn thay, tớ là người chốt đơn nhanh nhất.
 
Hôm đó cậu dời lại thời gian giao dịch, nói rằng trong người không khỏe.
 
Tớ nghĩ tới nghĩ lui, đoán có lẽ cậu đến kỳ rồi.
 
Khi gặp mặt, tớ phát hiện cậu đã c/ắ/t tóc ngắn.
 
Tóc ngắn ngang vai, gương mặt nhỏ nhắn với chiếc cằm thon, càng khiến cậu trông xinh xắn hơn.
 
Hehe, cậu đã add WeChat của tớ rồi đấy nhé ~
 
Cậu hay nói tớ là một “thầy giáo nhỏ” rất tốt, cảm ơn tớ vì đã sẵn lòng giúp đỡ.
 
Nhưng thật ra, người mà cậu nên cảm ơn nhất chính là bản thân mình.
 
Một Tuế Cẩm thông minh, chăm chỉ, biết khó mà vẫn không lùi bước.
 
Thích cậu bây giờ như thế này — không còn xoay quanh ai khác nữa, mà lấy chính mình làm trung tâm.
 
Cho dù có khóc, cũng chẳng cần phải trốn đi, lặng lẽ tự chữa lành.
 
Cậu nên sống đúng như vậy, dũng cảm mà bứt phá, mạnh mẽ vươn về phía mặt trời.
 
Hình như tớ đã nói quá nhiều về cậu, khiến chủ đề của bức thư lệch đi mất rồi.
 
Xin Mèo đại nhân bỏ qua, vì tớ chưa từng viết thư tình, cũng chưa từng viết thư cho ai, chỉ có thể nghĩ đến đâu viết đến đó.
 
Tớ cảm thấy mình giống như một chú sóc nhỏ, đang từng hạt, từng hạt lấy những quả thông cất giữ trong lòng ra, bày lung tung mà cũng dè dặt trước mặt cậu.
 
Tuế Cẩm, tớ thấy mình thật may mắn.
 
Trong tuổi thanh xuân mười sáu, mười bảy của tớ, cậu đã khẽ rung lên sợi dây đàn non nớt ấy.
 
Cảm ơn cậu, vì đã bằng lòng cho tớ được đến gần, cho tớ cơ hội mở ra những bí mật nhỏ này.
 
Dù đêm qua cậu đã nói rằng mùa hè của tớ đã có tiếng vọng của biển.
 
Nhưng tớ vẫn muốn thật nghiêm túc hỏi một câu:
 
Tuế Cẩm, cậu có thể đồng ý hẹn hò với tớ không?
 
Nếu đồng ý, ngày mai hãy khen tớ một câu: “Thầy giáo răng khểnh đáng yêu ghê.”
 
Nếu không đồng ý, thì ngày mai cậu không cần nói gì cả.
 
Còn nếu cậu vẫn muốn suy nghĩ thêm, thì ngày mai chỉ cần nói: “Bổn Mèo đại nhân thật tuyệt vời.”
 
Cuối cùng, mong cậu đừng cảm thấy áp lực gì hết.
 
Hãy nhớ đến lời nguyện “mặn ngọt cân bằng” mà cậu từng nói.
 
Cứ xem như, tớ chính là ông già Noel đến để giúp cậu biến điều ước đó thành sự thật nhé ~
 
(Hết thư)
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo