Tiếng Vọng Mùa Hè - Ngoại truyện : Hà Tự Hằng

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ngoại truyện : Hà Tự Hằng
Ngoại truyện Hà Tự Hằng
 
1
 
Hà Tự Hằng ghét Tuế Cẩm.
 
Từ cái nhìn đầu tiên, anh đã thấy ghét rồi.
 
Ghét cái dáng vẻ lúc nào cũng cười hớn hở của cô, ghét cách cô vô tư sà vào lòng bố mẹ làm nũng.
 
Trong thế giới của cô, dường như mọi thứ đều tươi đẹp, rực rỡ.
 
Mà Hà Tự Hằng, lại cực kỳ chán ghét kiểu người như vậy.
 
Nhưng mẹ anh thì thích Tuế Cẩm.
 
Ngay tối đầu tiên khi dọn đến, mẹ đã dặn anh phải chủ động làm quen với cô bé.
 
Đó là lần đầu tiên, kể từ sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ mới dịu dàng nói chuyện với anh như thế.
 
Nhưng còn chưa kịp để anh mở lời, Tuế Cẩm đã là người chủ động trước.
 
2
 
Tuế Cẩm lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt, thật đáng ghét.
 
Đã thế còn ngốc nghếch, thành tích chỉ làng nhàng, chẳng hiểu sao mẹ lại thích cô ta đến thế.
 
Rõ ràng anh chăm chỉ đến vậy, hầu như lần nào cũng đứng nhất.
 
Ấy vậy mà mẹ vẫn chỉ khen Tuế Cẩm:
 
“Tuế Tuế của chúng ta thật chu đáo, ước gì dì cũng có một cô con gái như con.”
 
“Tuế Tuế, sau này có thể thường xuyên dẫn A Hằng đi chơi cùng không?”
 
Anh ghét Tuế Cẩm, nhưng lại không muốn khiến mẹ buồn lòng.
 
3
 
Khi mẹ phát hiện bố đã có bạn gái mới, trong nhà có một khoảng thời gian chìm trong tĩnh lặng ch** chóc, sự im lặng đè nặng đến mức khó thở.
 
Nửa đêm, Hà Tự Hằng ngồi ngoài cửa để hít thở, không ngờ lại bắt gặp Tuế Cẩm cũng đang lén lút ăn KFC ngoài hành lang.
 
Cô ngẩng khuôn mặt dính đầy dầu mỡ lên, cười toe toét với anh:
 
“Cậu cũng lén ra ăn đồ ăn hả? Đồ cậu đặt vẫn chưa đến à? Đói không? Tớ còn cái cánh gà chưa ăn này, cho cậu đó!”
 
Anh vốn không muốn ăn.
 
Nhưng chẳng hiểu sao, cuối cùng lại đưa tay nhận lấy.
 
Tuế Cẩm tiếp tục ríu rít:
 
“Tớ nói cho cậu biết nha, hôm nay tớ cãi nhau với bố, lúc đầu tức giận lắm, nghĩ bụng phải nằm trên giường nhịn đói đến ch**, để ngày mai ông ấy phát hiện thì hối hận mới đáng đời! Nhưng nửa đêm chịu không nổi nữa, đói quá, cuối cùng vẫn phải đặt đồ ăn. Ai dè ăn xong no bụng rồi, nhìn ông ấy cũng chẳng còn thấy đáng ghét nữa. À mà tớ còn dùng thẻ người thân của ông để thanh toán cơ, haha ~”
 
Anh chẳng đáp lại gì.
 
Nhưng cũng chẳng cần, bởi Tuế Cẩm đã quen với kiểu “độc thoại một mình” như thế rồi.
 
Dạ dày ấm lên, tâm trạng anh cũng bớt bức bối đi nhiều.
 
4
 
Mọi người xung quanh đều thích gán ghép anh và Tuế Cẩm thành một đôi, Hà Tự Hằng đã chẳng buồn tranh cãi nữa.
 
Thế nhưng, khi mẹ anh liên tục dặn dò phải chăm sóc Tuế Cẩm nhiều hơn, phải giúp cô ấy nâng cao điểm số, để sau này hai người có thể cùng thi vào một trường hay ít nhất là một thành phố, thì trong lòng anh lại bất chợt nảy ra một ý nghĩ.
 
— Nếu Tuế Cẩm có thể chủ động rời xa mình thì tốt biết mấy.
 
Thế là anh tìm cho mình một “trợ thủ.”
 
Trang Nam Tích.
 
Cô gái xinh đẹp, thành tích lại nổi bật, là học sinh chuyển trường mới đến.
 
Trang Nam Tích thích anh, thể hiện một cách thẳng thắn, chẳng hề che giấu.
 
Không giống Tuế Cẩm, vừa sợ anh phát hiện, lại vừa sợ anh không phát hiện ra tình cảm của mình.
 
Thật ngốc nghếch.
 
Đôi khi anh chỉ tiện miệng nhắc đến một thứ mình quan tâm, chẳng bao lâu sau, món đồ ấy liền xuất hiện trước mặt.
 
Tuế Cẩm đặc biệt thích Doraemon, thậm chí cũng sẵn lòng trở thành “Doraemon” của người khác.
 
Nhưng anh không thích điều đó.
 
Mỗi lần ở cạnh cô, anh luôn có cảm giác Tuế Cẩm giống như chiếc camera giám sát mà mẹ cài đặt, luôn theo dõi, kiểm soát từng lời nói, từng hành động của mình.
 
Vậy nên, anh quyết định để “camera giám sát” ấy… tự hỏng đi.
 
5
 
Quả nhiên, cô ấy giận thật rồi.
 
Hà Tự Hằng nhìn dáng vẻ giận dỗi của Tuế Cẩm, lại thấy buồn cười.
 
Thì ra, cô gái luôn thuận theo anh, cũng có lúc biết chống đối.
 
Anh biết ngay, cô không thể giả vờ mãi được.
 
Thế là, anh thuận nước đẩy thuyền, cũng chẳng thèm để ý tới cô nữa.
 
Và thành công tiến lại gần Trang Nam Tích.
 
Trang Nam Tích đúng là xinh đẹp hơn Tuế Cẩm — một vẻ đẹp trực diện, nổi bật — và đầu óc cũng sáng suốt hơn.
 
Ở bên cạnh cô ấy, anh không cần phải lo lắng rằng cô sẽ lén cười nhạo gia cảnh của anh.
 
Đúng vậy, mỗi lần ở cạnh Tuế Cẩm, mỗi lần đến nhà cô ăn cơm, nhìn thấy cặp vợ chồng hạnh phúc kia, anh đều có cảm giác họ đang ngấm ngầm chế giễu mình.
 
Ngày hôn Trang Nam Tích, Hà Tự Hằng biết Tuế Cẩm đang ngồi ngay đó.
 
Trang Nam Tích cũng biết rõ, bởi nơi ấy chính là cô cố tình chọn, chỉ để chọc tức Tuế Cẩm.
 
Nhưng kỳ lạ thay, dường như Tuế Cẩm đã thay đổi.
 
Lần này, cô không chủ động tìm đến anh nữa.
 
Đã rất, rất lâu rồi.
 
Thôi kệ.
 
Không tìm thì thôi.
 
6
 
Cô ấy đã đem tai nghe tặng cho Kỷ Hiến rồi.
 
Cái cậu con trai lúc nào cũng cười híp mắt kia.
 
Có một lần, ở sân bóng, Hà Tự Hằng tình cờ nghe thấy Kỷ Hiến đang trò chuyện với bạn mình.
 
Bạn cậu ta hỏi: “Nữ thần trong mơ của cậu là kiểu người thế nào?”
 
Kỷ Hiến ngồi bệt xuống sân, suy nghĩ một chút, chưa kịp mở lời thì đã bật cười trước:
 
“Mắt to tròn, cười lên cong cong, sáng lấp lánh. Khi nói chuyện với người khác thì luôn nhìn thẳng vào mắt, trả lời nghiêm túc, chưa từng qua loa.”
 
Đó chính là Tuế Cẩm.
 
Người bạn kia trêu: “Kỷ Hiến, cậu tả chính xác quá rồi đấy nhé. Thành thật khai báo đi, là vị tiên nữ nào vậy?”
 
Ánh mắt Kỷ Hiến vô tình hay hữu ý quét qua phía anh: “Cậu cũng nói là tiên nữ, mà tiên nữ thì tất nhiên phải có chút thần bí rồi. Không nói cho cậu biết đâu.”
 
Hà Tự Hằng đột nhiên có một loại chắc chắn vô lý.
 
Người đó chính là Tuế Cẩm.
 
Kỷ Hiến thích Tuế Cẩm.
 
Cô ấy đã tặng tai nghe cho cậu ta.
 
Phải chăng… cô đã chuyển lòng rồi?
 
Trong khoảnh khắc ấy, Hà Tự Hằng bỗng thấy hoang mang.
 
7
 
Rõ ràng Tuế Cẩm đã thành công rời xa mình, vậy mà Hà Tự Hằng lại cảm thấy bực bội.
 
Cô thay đổi rồi.
 
Không còn xoay quanh anh nữa, mà kết thêm nhiều bạn bè mới, thậm chí còn trở nên thông minh, lanh lợi hơn trước rất nhiều.
 
Người mà trước kia anh chẳng buồn liếc mắt thêm lần nào, giờ lại khiến anh vô thức nhìn theo hết lần này đến lần khác.
 
Chỉ khi thật sự cách xa, anh mới nhận ra — trên người Tuế Cẩm dường như luôn tỏa ra một luồng sáng bẩm sinh, cô đi đến đâu, nơi đó liền sáng bừng rạng rỡ.
 
Trên sân bóng rổ, có người trêu chọc:
 
“Kỷ Hiến, học trò tiểu học của cậu lại đến tìm kìa.”
 
Không xa lắm, một cô gái tóc ngắn ôm tập bài tập chạy vội đến, gió thổi tung mái tóc đen bên tai, ánh sáng hắt vào đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ.
 
Giống như vô số lần trước kia, Hà Tự Hằng theo bản năng dừng lại, chờ cô nhào vào phía mình.
 
Nhưng Tuế Cẩm chẳng thèm liếc qua anh, mà tươi cười lao thẳng đến người phía sau.
 
“Thầy giáo răng khểnh cứu mạng! Bài này tớ lại làm không ra rồi!”
 
Anh quay đầu nhìn.
 
Kỷ Hiến ném bóng cho đồng đội, vì tay dính bẩn nên không nhận lấy vở bài tập, chỉ bảo cô ngồi chờ một lát:
 
“Để tớ đi rửa tay, nhanh thôi. Bên kia có chai nước chưa khui, cậu khát thì uống đi.”
 
Không hề có lấy một chút thiếu kiên nhẫn nào.
 
Sàn bóng trơn, lúc Kỷ Hiến chạy đi còn bị n//g/ã một cú, khiến Tuế Cẩm bật cười khanh khách.
 
Trong khoảnh khắc đó, Hà Tự Hằng bất chợt… thấy hối hận.
 
8
 
Mẹ lén xem điện thoại, biết được sự tồn tại của Trang Nam Tích.
 
Hai mẹ con cãi nhau suốt mấy ngày liền.
 
Mẹ anh không thể tin nổi:
 
“Tuế Tuế thích con đến thế, nhà cửa lại điều kiện tốt, từ nhỏ đã quen biết, cho dù con muốn yêu sớm thì cũng nên chọn nó! Sao lại là một đứa con gái mà mẹ chẳng biết gì hết?”
 
“Ngày nào cũng Tuế Cẩm, Tuế Cẩm! Nếu mẹ thích nó như vậy, thì để nó làm con gái mẹ luôn đi!”
 
Câu nói này, thật ra anh đã muốn thốt ra từ rất lâu rồi.
 
Lúc đập cửa bỏ đi, anh tình cờ va phải nhóm bạn của Tuế Cẩm.
 
Khuôn mặt cô vẫn mang theo nụ cười rạng rỡ, đang vui vẻ chào đón bạn bè đến chơi.
 
Thế nhưng khi quay sang nhìn anh, ánh mắt ấy lại nhàn nhạt, hờ hững.
 
Tựa như anh, chỉ là một người hàng xóm bình thường mà thôi.
 
Không dám dừng lại lâu, Hà Tự Hằng vội vàng rời đi.
 
9
 
Bố anh tái hôn rồi.
 
Anh ngồi ngoài cửa suốt một đêm, trong khi mẹ ở bên trong khóc lóc cũng suốt một đêm.
 
Theo bản năng, Hà Tự Hằng ngẩng nhìn về phía cánh cửa đối diện.
 
Cô gái luôn nở nụ cười kia, lần này lại không mở cửa bước ra, mang đồ ăn ngon sang dỗ dành anh nữa.
 
Trong phần bạn bè, cô đăng một tấm ảnh chụp chung.
 
Cô cùng bạn bè đến trung tâm thành phố thả bóng bay.
 
Kỷ Hiến giơ cao một quả bóng, bàn tay kia nghịch ngợm giơ dấu “yeah” ngay trên đỉnh đầu cô.
 
Tuế Cẩm… thật sự đã buông bỏ anh rồi.
 
Hà Tự Hằng nhanh chóng rút lại tin nhắn “Chúc mừng năm mới.”
 
Sự nhếch nhác, chật vật, tràn lan khắp toàn thân anh, không cách nào che giấu.
 
10
 
Anh thật sự hối hận rồi.
 
Chuyện tình cảm với Trang Nam Tích cũng chẳng đâu vào đâu, khúc mắc chồng chất.
 
Mọi thứ dường như hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng ban đầu của anh.
 
Trang Nam Tích luôn lấy Tuế Cẩm làm cái cớ để cãi nhau, rồi lại dùng lời chia tay để uy hiếp anh.
 
Có lần, thậm chí cô ta còn chặn Tuế Cẩm ngay trước cổng khu chung cư.
 
Sau đó, anh mệt mỏi đến mức buông xuôi:
 
“Vậy thì chia tay đi.”
 
Trang Nam Tích sững lại, nhưng rồi lại không chịu buông tay.
 
Chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia, cuối cùng kết cục vẫn chỉ là chia tay.
 
Dù anh có vùng vẫy thế nào, ánh mắt của Tuế Cẩm cũng sẽ không bao giờ dừng lại nơi anh nữa.
 
Cô ngày càng trở nên tốt hơn, dường như cũng ngày càng xinh đẹp hơn.
 
Khi nghe từ bố mẹ cô rằng Tuế Cẩm đã đỗ vào S Đại, tim Hà Tự Hằng khẽ hẫng một nhịp.
 
Anh điên cuồng nhắn tin cho cô, cố gắng kết bạn lại trên WeChat.
 
S Đại, đó từng là lời hẹn ước giữa hai người.
 
Thế nhưng, cô không đồng ý.
 
Trong phần bạn bè của mẹ, anh nhìn thấy bức ảnh du lịch mà Tuế Cẩm đăng.
 
Biển xanh, hoàng hôn, năm bóng dáng trẻ tuổi đang giẫm lên từng con sóng.
 
Ở giữa bức ảnh, Tuế Cẩm mặc váy dây trắng, hai tay khẽ nhấc gấu váy.
 
Cô cười cong mắt, thân hình ngửa ra sau, bờ vai được Kỷ Hiến phía sau đỡ lấy.
 
Trên cổ hai người, cùng đeo một đôi dây chuyền sao biển.
 
Cô ghi chú thích:
 
【Mong rằng mùa hè của chúng ta, đều sẽ nghe thấy tiếng vọng từ biển cả ~】
 
11
 
Tuế Cẩm và Kỷ Hiến chính thức ở bên nhau rồi.
 
Ở S Đại, Hà Tự Hằng vô tình bắt gặp cả hai.
 
Họ cẩn thận đến mức, ngay cả tay cũng không dám nắm, chỉ lặng lẽ đi cạnh nhau, vạt áo khẽ chạm nhau.
 
Tựa như có những câu chuyện chẳng bao giờ kể hết, người này một câu, người kia một câu.
 
Buổi liên hoan đồng hương đại học, vốn dĩ Hà Tự Hằng không định tham dự, nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện.
 
Tuế Cẩm cũng đến, chỉ là Kỷ Hiến không đi cùng.
 
Tóc cô đã dài hơn, buộc thành búi nhỏ gọn gàng, gương mặt điểm chút trang điểm khiến đôi mắt càng thêm sáng.
 
Có một nam sinh chủ động muốn xin cách liên lạc của cô.
 
Tuế Cẩm mỉm cười, lắc đầu:
 
“Không được đâu, tớ có người yêu rồi.”
 
“Là cậu ta sao?”
 
Người kia liếc mắt nhìn về phía Hà Tự Hằng.
 
Tuế Cẩm khẽ xoay người, ánh mắt dừng lại nơi anh một thoáng, rồi nhanh chóng chuyển đi:
 
“Không phải, người yêu tớ tối nay bận, một lát nữa sẽ đến đón.”
 
Khi cô đi ngang qua, một nỗi mất mát xa lạ bỗng dâng trào trong lòng anh.
 
Bản năng thôi thúc anh muốn đưa tay níu lấy.
 
Nhưng dường như Tuế Cẩm đã đoán trước được, thân ảnh cô khẽ xoay như cánh bướm tung bay.
 
“Kỷ Hiến, cuối cùng cậu cũng tới rồi, tớ chờ cậu lâu lắm rồi đó!”
 
Cô lao thẳng về phía chàng trai khác.
 
(Toàn văn hoàn)
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo