Tiếng Vọng Mùa Hè - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 7
19
 
Về đến nhà, tôi mới phát hiện Hà Tự Hằng đã thu hồi một tin nhắn gửi cho tôi.
 
Sáng hôm sau, nghe ba mẹ nói, bố anh ta định tái hôn.
 
Tối qua, anh ngồi ở cầu thang rất lâu mới về.
 
Như thể vượt qua từng cửa ải, kỳ thi đầu năm học mới, tôi vậy mà đứng hạng 67 toàn khối.
 
Cô chủ nhiệm đặc biệt khen ngợi tôi.
 
Thầy Toán cũng tặc lưỡi khen lấy khen để, nhưng liền đổi giọng: “Đừng vội kiêu ngạo, cố gắng thêm chút nữa, tiến vào top 50 đi.”
 
Tôi vui đến mức cả ngày đều ngân nga bài 《Đừng kiêu ngạo thế》.
 
Tinh Tinh thì trêu tôi: “Thi cử đắc ý, tình trường cũng đắc ý, ghen tị ch** cái rùa nhỏ này rồi!”
 
“Tỉnh lại đi bà, tôi lấy đâu ra tình với ái?”
 
“Còn Kỷ Hiến thì sao?” Cô ấy lấm lét nhìn quanh, hạ giọng: “Cậu ta chẳng phải thích cậu à?”
 
Tôi chột dạ đến suýt nữa hét lên như con gà cao su.
 
Nhưng tôi vẫn kìm lại được.
 
Nghe nhầm mất, còn tưởng Tinh Tinh nói tôi thích cậu ấy.
 
Tinh Tinh lại tiếp: “Trước đây tin đồn đó sai rồi. Hôm nọ Tôn Tấn nói với tớ, thật ra người Kỷ Hiến thích… chính là cậu.”
 
Kỷ Hiến thích… tôi?
 
Trong khoảnh khắc, tai tôi như ù đi, chẳng nghe thấy gì nữa.
 
Bàn tay cầm bút cũng không kìm nổi run lên.
 
Cậu ấy… thích tôi ư?
 
Một cú chấn động thật lớn ập tới, khiến đầu óc tôi quay cuồng, choáng váng.
 
Vui mừng, nghi ngờ, hoang mang, căng thẳng… đủ thứ cảm xúc chen chúc trong tim.
 
Trải qua hai tiết học, tôi dần bình ổn lại, lần mò từng manh mối, bỗng nhiên ngộ ra.
 
Hình như tất cả… đều đã có lời giải.
 
Khi Kỷ Hiến đến tìm tôi, Tinh Tinh hỏi: “Nếu cậu ấy tỏ tình, cậu sẽ từ chối à?”
 
“Giờ thì cậu ấy chưa tỏ tình đâu.”
 
“Thế còn sau này?”
 
“Chuyện sau này thì để sau hẵng tính. Hiện tại tôi chỉ muốn lao vào top 50 thôi!”
 
Tinh Tinh nheo mắt, nhìn tôi từ trên xuống dưới, chắc nịch: “Ồ ~ cậu cũng thích cậu ta rồi!”
 
Mặt tôi nóng bừng, không phủ nhận.
 
Cô ấy lại nghiến răng nghiến lợi: “Tên nhóc đó số hưởng thật, thích thầm mà cũng biến thành sự thật được!”
 
20
 
Đã không nhớ rõ lần cuối cùng tôi nói chuyện với Hà Tự Hằng là khi nào nữa.
 
Thấy anh xách đồ đứng chờ ở cửa lớp, tôi hơi ngạc nhiên.
 
“Sáng nay ấn chuông nhà cậu không ai ra, nên tôi mang qua đây. Bánh quy này là mẹ tôi làm tối qua, dặn tôi đưa cho cậu.”
 
Trong túi ngoài bánh quy còn có cả kẹo cưới.
 
Tôi nhận lấy: “Cảm ơn nhé, nhưng cậu có thể để trước cửa nhà tôi, hoặc buổi tối đưa cũng được.”
 
Anh không tiếp lời này, mà đổi chủ đề: “Chúc mừng, lần này cậu thi tốt lắm.”
 
“Cảm ơn.”
 
Chúng tôi nói chuyện như hai người xa lạ, khách sáo mà gượng gạo.
 
Ngoài khách sáo ra, chẳng còn gì để nói nữa.
 
Đang định rời đi, chợt nghe anh cất giọng, thấp và dồn dập hơn thường ngày:
 
“Tuế Cẩm, chúng ta… không thể giống như trước, làm bạn lại được sao?”
 
Tôi quay đầu, nghiêm túc nhìn anh, dứt khoát: “Không thể.”
 
Đôi mắt anh chùng xuống.
 
Rõ ràng nhà chúng tôi gần nhau nhất, vậy mà tôi đã lâu lắm không gặp anh rồi.
 
Dáng vẻ anh bây giờ dường như đã không còn trùng khớp với ký ức trong tôi nữa.
 
Có lẽ là do đổi kiểu tóc, cũng có thể là vì anh gầy đi.
 
Trang Nam Tích cùng vài bạn nữ cười nói đi tới từ khúc rẽ, gương mặt anh thoáng sa sầm.
 
Tôi lùi lại, tốt bụng nhắc nhở: “Bạn gái cậu giận rồi đấy, tự đi mà giải thích, đừng kéo tôi vào cuộc.”
 
Hà Tự Hằng trầm mặc một lát.
 
“Thật ra, cậu không hề ngốc đâu.”
 
“Tôi biết mà.”
 
Ánh mắt anh khẽ lay động vài lần, rồi lại trở về bình lặng.
 
“Lớp trưởng! Thầy chủ nhiệm gọi!”
 
“Tuế Tuế, thầy giáo tiểu hổ răng khểnh nhà cậu tìm kìa!”
 
Tôi và Hà Tự Hằng đồng thanh:
 
“Biết rồi.”
 
“Đến ngay đây!”
 
Anh quay đầu, tôi xoay người.
 
Giống như hai đường thẳng giao nhau trong chốc lát, rồi lại tiếp tục đi, mỗi bên hướng về điểm cuối riêng của mình.
 
21
 
Ngày tôi phá vỡ kỷ lục, lần đầu tiên lọt vào top 50 toàn khối, tôi lại bình thản đến lạ, như thể trong lòng sớm đã biết ngày này sẽ đến.
 
Khi vượt qua một cột mốc lớn, bầu trời dường như trong xanh hơn, mặt hồ dường như trong vắt hơn, vạn vật quanh tôi đều trở nên tươi đẹp.
 
Tôi bắt đầu yêu cái cảm giác này.
 
Nhưng sau đó, trong mấy kỳ thi tiếp theo, thành tích của tôi cứ quanh quẩn ở vị trí thứ 50.
 
Lo lắng đến mức trên trán tôi còn nổi mụn.
 
Các thầy cô lần lượt gọi tôi lên trò chuyện, kiên nhẫn an ủi.
 
Cuối cùng, trong một lần thi thử, tôi đã lọt vào top 20 toàn khối.
 
Mọi thứ bỗng chốc sáng tỏ.
 
Trên đường đến văn phòng cô chủ nhiệm, bước chân tôi nhẹ đến mức như sắp bay lên.
 
Còn chưa vào, đã nghe bên trong có người đang nói chuyện:
 
“Trang Nam Tích, dạo này em sao thế? Nhất là lần này, tụt xuống tận hạng 112! Có phải ở nhà xảy ra chuyện gì khiến em áp lực không?
 
Còn em nữa, Hà Tự Hằng, khá hơn một chút, ít ra vẫn còn trong top 10 của khối.
 
Có vài chuyện thầy không muốn nói thẳng, nhưng kỳ thi đại học sắp tới rồi, mong hai em hiểu rõ cái gì mới là quan trọng nhất lúc này.”
 
Tôi gõ cửa, chủ nhiệm lớp 1 ngừng lại, phẩy tay cho hai người họ ra ngoài.
 
Cô chủ nhiệm của tôi gọi tôi đến chỉ để phân tích điểm số và thứ hạng kỳ này.
 
Cô khen tôi giữ được tâm lý ổn định, dặn tôi tiếp tục phát huy, lần sau có khả năng lọt vào top 15.
 
Nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ nghi ngờ và phủ định bản thân.
 
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
 
Tôi đáp lại rõ to: “Được ạ, vậy thì con xin nhận lời chúc, lần sau thi con sẽ vào top 15 luôn!”
 
Cô chủ nhiệm cười vui vẻ.
 
Sau khi chủ nhiệm lớp 1 đi khỏi, cô hạ giọng hỏi tôi: “Tuế Cẩm, em không yêu sớm đấy chứ?”
 
Như thể gặp đại địch, tôi lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
 
“Tôi chỉ hỏi thế thôi, không phải để cấm em đâu.”
 
Tôi vẫn cứ liều mạng lắc đầu.
 
Thật ra tôi không hề yêu sớm, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút chột dạ.
 
Buổi tối tan học, tôi bất ngờ gặp Trang Nam Tích ở cổng khu chung cư.
 
Cô ta vừa nói chuyện điện thoại vừa tức giận khoa tay múa chân.
 
Tôi lặng lẽ định đi vòng qua.
 
Ai ngờ lại nghe cô ta cao giọng gọi: “Tuế Cẩm!”
 
Trang Nam Tích đúng là rất xinh đẹp, ngay cả lúc đang giận dữ, nét đẹp ấy vẫn sống động rực rỡ.
 
Chỉ là… những lời cô ta thốt ra lại chẳng đẹp chút nào.
 
Cô ta ném một chiếc móc khóa hình Doraemon về phía tôi.
 
“Đi tặng đồ đôi cho bạn trai người khác, cậu có ý gì hả?!”
 
?
 
“Ơ kìa chị hai, tôi tặng cho ai cơ?”
 
Đầu dây bên kia, giọng Hà Tự Hằng vang lên: “Tôi nói rồi, cái đó là tôi tự mua, em lại làm loạn cái gì thế?”
 
Trang Nam Tích lập tức xoay mũi giáo về phía anh: “Thế thì tại sao anh lại mua đồ giống hệt cô ta? Giờ anh ra đây nói rõ cho em!”
 
“Muộn rồi, mẹ tôi còn ở nhà. Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi.”
 
“Hà Tự Hằng, anh còn là đàn ông không vậy?”
 
“…”
 
Tôi nghe mà phát bực, bèn nhặt cái móc khóa lên, ném thẳng lại vào người Trang Nam Tích.
 
Cô ta liền chửi ầm: “Đồ thần kinh!”
 
“Tôi mới nói cô thần kinh đó! Hai người các người đều có vấn đề! Yêu đương thì lo mà yêu, đừng có lúc nào cũng như thể mắc chứng hoang tưởng, muốn lôi tôi vào làm người thứ ba bắt buộc!”
 
“Hôm nay tôi nói rõ luôn! Bây giờ và sau này, tôi đều không bao giờ có hứng thú với Hà Tự Hằng! Về sau tôi cũng sẽ không chủ động nói chuyện với anh ta nữa! Cô lo mà giữ bạn trai cho chặt, đừng lôi tôi vào nữa!”
 
Tôi rút điện thoại ra, ngay trước mặt cô ta xóa hết tất cả liên hệ với Hà Tự Hằng.
 
Xóa xong quay lưng bỏ đi.
 
Mới bước được vài bước, cơn giận vẫn chưa tan.
 
Tôi lại quay lại, hung hăng dằn mặt: “Còn nếu sau này cô dám lấy mấy chuyện vớ vẩn này ra làm phiền tôi nữa, tôi sẽ add lại số bạn trai cô! Tôi còn sẽ ngày nào cũng sang nhà ăn cơm mẹ anh ta nấu! Sau này hai người cưới nhau, tôi sẽ ngồi bàn chính luôn cho coi!”
 
Trang Nam Tích nhất thời cứng họng, mặt đỏ bừng, chỉ có thể gào lên: “Đồ điên!”
 
Lên lầu, đúng lúc tôi chạm mặt Hà Tự Hằng đang đi xuống.
 
Bước chân anh khựng lại một chút.
 
Tôi đi thẳng qua, không thèm để ý.
 
Nói thật, tâm trạng của Trang Nam Tích, tôi có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không chấp nhận.
 
Ngày trước tôi thích Hà Tự Hằng, cũng thường lo được lo mất, cũng từng lấy anh làm trung tâm.
 
Nhưng từ lúc rời xa, tôi mới phát hiện, đâu đâu cũng là trời trong nắng đẹp.
 
22
 
Mấy ngày thi đại học, trời xanh không gợn mây.
 
Khi môn cuối cùng kết thúc, cả người tôi lập tức thấy nhẹ bẫng đi mấy cân.
 
Bước ra khỏi phòng thi, xung quanh toàn là tiếng reo hò, cười đùa của bạn bè.
 
Tuổi học trò ngây ngô mà trong sáng của tôi chính thức khép lại.
 
Tờ giấy thi này tôi đã điền kín, cũng làm xong trong sự hài lòng.
 
“Tuế Cẩm!”
 
Giọng gọi trong trẻo, đầy sức sống của một thiếu niên vang lên từ phía trên.
 
Ngẩng đầu, tôi thấy ở khúc cua hành lang tầng trên, Kỷ Hiến đang vẫy tay về phía tôi.
 
Chưa kịp đáp lại, Tôn Tấn đã bất ngờ nhảy phốc lên lưng cậu ấy.
 
Hai đứa đùa giỡn, vừa cười vừa chạy xuống cầu thang.
 
Xuống dưới, chẳng biết Tôn Tấn nói gì, chỉ thấy Kỷ Hiến thúc cùi chỏ vào cậu ta một cái.
 
Rồi cậu bước ra từ ánh chiều tà.
 
Nụ cười vẫn còn vương trên gương mặt, chiếc răng khểnh xinh xắn lộ rõ.
 
Gió chiều phất tung tà áo sơ mi trắng, cậu thiếu niên tràn đầy khí thế.
 
Kỷ Hiến tiến đến trước mặt tôi, dùng túi bút gõ nhẹ vào trán tôi.
 
“Tuế Cẩm, mùa hè đầu tiên của tuổi trưởng thành chúng ta đã đến rồi.
 
Có hứng thú đi xem biển cùng tôi không?”
 
Chuyến du lịch sau tốt nghiệp lần này có năm người.
 
Tinh Tinh, Tôn Tấn, thêm một người bạn nối khố của Kỷ Hiến ở Giang Thành — Thẩm Thu Trạch.
 
Lần đầu tiên được đi xa với bạn bè, ba mẹ tôi vừa lo lắng vừa vui mừng.
 
Lúc tiễn đi, hai người dặn đi dặn lại, hận không thể tự chui cả vào vali theo tôi.
 
Thành phố S là một thành phố ven biển, vừa nóng hầm hập vừa oi bức.
 
Tinh Tinh bảo với tôi, nghe nói Hà Tự Hằng và Trang Nam Tích hình như chia tay rồi.
 
Tinh Tinh cảm thán: “Tiếc ghê, hai người đó mà cũng chia à? Phải khóa ch** luôn mới đúng chứ!”
 
“Tớ cũng nghĩ vậy!”
 
Bảo sao dạo này tôi liên tục nhận được yêu cầu kết bạn từ Hà Tự Hằng.
 
Anh còn thỉnh thoảng mang đồ đến gửi ở nhà tôi.
 
Tinh Tinh nghe xong, ra chiều suy nghĩ: “Không lẽ anh ta định quay lại theo đuổi cậu?”
 
Tôi vội lắc đầu: “Không đời nào, tôi đâu phải kiểu rẻ rúng như thế?”
 
“Nói đúng hơn, đàn ông mới là loại rẻ rúng, thích nhất là cái gì không có được.” Cô ấy dừng một chút, lại bổ sung: “Ngoại lệ chính là Kỷ Hiến nhà cậu.”
 
Cô ấy đẩy vai tôi, ra hiệu tôi nhìn về phía trước.
 
Trước biển xanh mênh mông, Kỷ Hiến đeo kính râm đang chạy về phía tôi.
 
Trên tay cậu cầm cái gì đó, vừa chạy vừa gọi to tên tôi.
 
Chạy được nửa đường, kính râm rớt xuống, cậu còn quay lại cúi người nhặt, m/ô//n/g chổng ngộ nghĩnh.
 
Ngay sau đó, Tôn Tấn và Thẩm Thu Trạch từ phía sau lén đ/á cho cậu một cú n/g/ã dúi dụi.
 
Tôi và Tinh Tinh không nhịn được, bật cười thành tiếng.
 
Buổi tối, cả nhóm ngồi quanh đống lửa ở nhà hàng bên bờ biển.
 
Lần đầu tiên uống cocktail, tôi thấy vô cùng mới lạ.
 
Cả bọn cùng nhau trò chuyện về nguyện vọng đăng ký đại học.
 
Tôi đăng ký S Đại, ngôi trường từng là giấc mơ xa vời, cuối cùng cũng được tôi với tay nắm lấy.
 
Đăng ký S Đại, chẳng phải vì bất kỳ ai khác.
 
Chỉ vì tôi nghĩ, tôi muốn, và tôi có thể.
 
Khi hỏi đến Kỷ Hiến, cậu nghiêng đầu nhìn tôi: “Giống Tuế Cẩm.”
 
Mấy người khác đồng loạt “ồ ~ ôi” trêu ghẹo.
 
Đợi đến khi chỉ còn lại hai đứa, Kỷ Hiến mới nói nhỏ: “Thật ra tôi đăng ký S Đại không liên quan đến cậu.”
 
“Ừ, tôi biết mà, sức hút của tôi chưa lớn đến vậy đâu.”
 
Kỷ Hiến nghiêng đầu, khóe môi cong cong: “Cũng không hẳn, bởi sức hút của Mèo đại nhân thì không thể ngăn cản nổi.”
 
“Thế à?”
 
Tôi cũng nghiêng đầu, nhìn thẳng cậu.
 
Bốn mắt chạm nhau.
 
Ngọn lửa phản chiếu, nhảy nhót trong đáy mắt của cả hai.
 
Tôi vô thức thả nhẹ nhịp thở.
 
Còn gì mãnh liệt hơn sóng nước đang dâng tràn ngoài kia, chính là cảm xúc trong khoảnh khắc này.
 
Kỷ Hiến bất chợt đeo tai nghe lên cho tôi.
 
Âm nhạc lấn át hết mọi ồn ào, khơi gợi cảm xúc dâng trào.
 
Vẫn là bài 《Tiếng vọng mùa hè》 ấy.
 
Có lẽ là dư vị của ly cocktail vừa rồi ngấm vào.
 
Tôi bỗng thấy Kỷ Hiến của tối nay đặc biệt đáng yêu.
 
“Kỷ Hiến, tôi đang chờ đấy.”
 
“Hả? Chờ gì cơ?”
 
“Tôi đang chờ cậu tỏ tình với tôi đấy. Bầu không khí lúc này mà không dùng thì phí lắm.”
 
Cậu sững lại.
 
Tôi cũng sững lại.
 
Trong đầu tôi rối như tơ vò, cứ như đang mơ mơ màng màng nói nhảm gì đó.
 
Ánh lửa hồng hắt lên gương mặt thiếu niên, khiến cậu đỏ bừng cả má.
 
Kỷ Hiến luống cuống vươn tay tìm gì đó, lại làm đổ chiếc ly bên cạnh ghế.
 
Sau một hồi lúng túng, cuối cùng cậu cũng móc ra từ túi một sợi dây chuyền hình sao biển.
 
Cùng lúc đó, tôi cũng lấy ra một sợi dây chuyền sao biển.
 
Hai đứa nhìn nhau cười, tất cả ngại ngùng bỗng chốc tan biến.
 
Không biết từ đâu bay tới những chùm bong bóng lơ lửng.
 
Ngẩng đầu nhìn theo, tôi nghe thấy lời tỏ tình từ Kỷ Hiến:
 
“Tuế Cẩm, tớ thích cậu.”
 
Âm điệu rõ ràng, chậm rãi, nghiêm túc.
 
Tôi nhận lấy sợi dây chuyền trong tay cậu, rồi đặt sợi tôi làm đưa ngược lại.
 
“Chúc mừng.”
 
“Chúc mừng gì cơ?”
 
Tôi khẽ cong khóe mắt: “Chúc mừng cậu trong mùa hè này đã nghe được tiếng vọng của biển cả.”
 
Cũng chúc mừng chính tôi, đã có được một mùa hè rực rỡ.
 
(Hoàn chính văn)
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo