Chương 6
16
Sau đó, qua từng kỳ thi tháng, thứ hạng của tôi cứ nhích dần lên.
Đến kỳ thi cuối kỳ, tôi thậm chí đã lọt vào top 100.
Trong lớp, kể cả Tinh Tinh cùng mấy bạn khác cũng nhao nhao bảo kỳ nghỉ đông này muốn tham gia “lớp học nhỏ” của tôi và Kỷ Hiến.
Tôi kể chuyện này cho cậu ấy nghe, cậu ấy vui vẻ đồng ý, còn gọi thêm mấy bạn trong lớp.
Địa điểm học được quyết định tổ chức tại nhà tôi.
Vì nhà tôi có một thư phòng khá lớn, vốn là của ba tôi.
Tôi vẫn đang ăn sáng thì chuông cửa reo.
Cửa vừa mở, từ căn hộ đối diện vang lên một tiếng động mạnh.
Ngay sau đó là giọng nam sinh gào to: “Mẹ thích Tuế Cẩm như vậy thì để cô ấy làm con gái mẹ luôn đi!”
Cửa đối diện mở ra.
Cả nhóm chúng tôi bất ngờ chạm mặt Hà Tự Hằng.
Ánh mắt anh lạnh lẽo lướt qua tôi, sau đó mạnh tay đóng sập cửa lại, bỏ đi.
Mọi người lặng lẽ bước vào nhà tôi, ai nấy đều ngầm hiểu mà không nhắc đến chuyện này nữa.
Buổi chiều khi chia tay, có người vô tình làm rơi chồng giấy khen mà tôi cất kỹ.
Có mấy tờ rơi đúng ngay chân Kỷ Hiến, tôi vội vàng nhào tới giật lại.
Chạm phải ánh mắt cong cong ý cười của cậu ấy, tôi x//ấ/u hổ đến mức lắp bắp: “Cười cái gì mà cười, mau đi đi, nhà tôi không giữ mấy người lại ăn cơm đâu!”
Biết thế tôi đã giấu đống giấy khen kia trong phòng mình rồi.
Thật ra, mấy tấm giấy khen đó đều do ba tôi tự in.
Từ nhỏ thành tích của tôi vốn bình thường, nhưng lại luôn thèm thuồng khi thấy Hà Tự Hằng lần nào cũng cầm giấy khen về.
Thế là ba tôi bèn tự bỏ tiền túi ra làm giấy khen cho tôi.
Bất kể tôi làm gì, dù chỉ là ăn thêm một bát cơm, ba cũng có thể in ngay cho tôi một tấm giấy khen.
Khi còn bé, tôi từng cảm thấy vô cùng vinh dự, còn mang giấy khen đi khoe khắp nơi.
Nhưng lớn lên rồi mới thấy x/ấ//u hổ.
Trước đây tôi từng nghĩ sẽ hủy hết chúng, nhưng lại bị ba bắt gặp.
Ông còn hù dọa sẽ phá hỏng cả đống merchandise tiểu thuyết mà tôi yêu thích, nên tôi mới thôi.
Tôi tiễn các bạn ra đến cổng khu.
Kỷ Hiến và một nam sinh lớp cậu ấy tên Tôn Tấn là hai người cuối cùng.
Tôn Tấn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cái tai nghe đó mạ vàng hả, sao mà không cho ai động vào thế?”
Kỷ Hiến ấn đầu cậu ta vào xe, rồi quay đầu lại vội vẫy tay chào tôi.
Tôn Tấn còn đang lục túi cậu ấy: “Cái tai nghe này là con gái nào tặng hả? Chẳng lẽ là…”
Cửa sổ khép lại, xe lăn bánh đi xa.
Tôi quay người lại.
Suýt nữa thì đụng phải Hà Tự Hằng chẳng biết đã đứng sau từ bao giờ.
Hai đứa một trước một sau trở về.
Anh bước vào thang máy, ấn giữ nút mở cửa chờ tôi.
Trong thang chỉ có hai người, không khí im lặng đến kỳ quái.
Tôi dán mắt vào dãy số đang nhảy, trong lòng hối hận vì xuống nhà mà không đem điện thoại theo.
Đột nhiên, người phía sau cất tiếng: “Khi nào thì cậu với Kỷ Hiến trở nên thân thiết như vậy?”
Làm tôi giật nảy mình.
Tôi cố nhịn, không đáp.
Ngó trái, ngó phải, ngó lên, ngó xuống, chỉ duy nhất không quay lại nhìn anh, cũng chẳng buồn trả lời.
Hà Tự Hằng không nói gì thêm.
Cho đến khi cửa thang máy mở, anh mới lại cất giọng: “Tuế Cẩm, có phải cậu đã đem tai nghe vốn định tặng tôi đưa cho cậu ta rồi không?”
Tôi khựng lại vài giây.
Sau đó bật cười.
Xem ra vừa nãy anh đã nhìn thấy tai nghe trong tay Kỷ Hiến.
Phải công nhận, Hà Tự Hằng hiểu tôi quá rõ, đến mức biết tôi sẽ tặng quà gì.
“Anh trai, anh đang nói gì thế? Bao giờ tôi nói sẽ tặng tai nghe cho anh?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh.
Hà Tự Hằng cau mày: “Đừng nói chuyện với tôi kiểu đó.”
Tôi bĩu môi, sải bước ra khỏi thang máy: “Ồ, vậy thì sau này anh cũng đừng tới làm phiền tôi nữa.”
17
Sau này, tôi nghe ba mẹ trò chuyện, nói dì Lý chẳng biết từ đâu mà biết chuyện Hà Tự Hằng yêu sớm.
Hai mẹ con vì thế mà cãi nhau ở nhà suốt mấy ngày liền.
Tôi nằm gối đầu lên đùi mẹ, lim dim buồn ngủ, mơ màng cảm giác bàn tay bà đang xoa đầu tôi.
“Xem ra Tuế Tuế thật sự không còn thích thằng bé đó nữa rồi. Nhìn con bé bây giờ đi, nghe chuyện của nó cũng bình thản như không.”
Trận tuyết đầu tiên năm nay đến sớm hơn năm ngoái.
Tôi bật dậy thật nhanh, chạy xuống tầng gom mấy chú vịt tuyết nhỏ.
Một đám trẻ con xúm quanh, ngọt ngào xin tôi chia phần, tôi liền phát cho từng đứa.
“Em gái, cho anh một con nữa.”
Ngẩng đầu lên.
Kỷ Hiến nở nụ cười rạng rỡ, chiếc răng khểnh tinh nghịch ló ra.
Lợi dụng tôi rồi.
Tức quá, tôi hốt một nắm tuyết bên cạnh ném thẳng vào người cậu ấy.
Kỷ Hiến không hề tránh, chỉ hơi nheo một mắt, nhận trọn cú ném.
Những hạt tuyết li ti tung bay lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nụ cười của thiếu niên càng thêm chói sáng, làm gương mặt cậu ấy nổi bật đến mức môi đỏ răng trắng.
Tôi bỗng nhận ra, Kỷ Hiến thật sự rất đẹp trai.
Mái tóc xoăn tự nhiên khiến cậu ấy mang theo vẻ ngoan ngoãn, khiến người khác vô thức muốn lại gần, đưa tay chạm thử.
Không hiểu sao, tôi chợt nhớ tới chuyện tám nhảm Tinh Tinh từng kể.
Hình như Kỷ Hiến có thích một cô gái, là học sinh lớp 11.
Tôi lỡ miệng, không nhịn được trêu: “Ê, cô em khóa dưới mà cậu thích là ai thế?”
Cậu ấy khom người: “Gì cơ?”
Tôi vội đứng dậy, cảm thấy không được lịch sự lắm.
Liền đổi đề tài: “Ý tôi là, cậu lớn hơn tôi sao? Sao lại biết tôi là em gái chứ không phải chị gái?”
“Tôi biết thôi.”
“Ghê nhỉ, tự tin thế cơ à.”
“…”
Kỷ Hiến bật cười, giọng xen chút bất lực: “Tuế Cẩm, cậu đúng là gan to thật.”
“Đang khen tôi hay chê tôi đấy?”
“Khen chứ.”
Tôi cười toe, đưa chú vịt tuyết cuối cùng cho cậu ấy: “Được rồi, cho cậu.”
Cậu ấy chìa cả hai tay ra một cách khoa trương: “Tạ ơn Mèo đại nhân ban thưởng.”
Đêm giao thừa, tôi và Tinh Tinh hẹn nhau ra trung tâm thành phố, cùng nhau đón năm mới và thả bóng bay.
Trước khi ra khỏi nhà, tôi thấy một người đàn ông trung niên đang bấm chuông cửa đối diện.
Ông ta quay đầu lại, mỉm cười với tôi.
Tôi cũng cười đáp: “Chú Hà, chúc mừng năm mới ạ!”
“Tuế Tuế, con ra ngoài chơi à?”
“Vâng ạ.”
Thang máy vừa đến, điện thoại của Kỷ Hiến cũng vang lên.
Đúng lúc đó, Hà Tự Hằng mở cửa bước ra.
Tôi lúng túng đội vội chiếc mũ len, chẳng để ý là mình đã bật loa ngoài.
Giọng nói phấn khởi của Kỷ Hiến vang rõ: “Mèo đại nhân, cậu đến đâu rồi?”
“Đến… mũ rồi!”
Cậu ấy bật cười: “Không vội, bọn tôi còn mấy phút nữa mới tới khu của cậu.”
“Rồi rồi, tôi vào thang máy đây, cúp máy trước nha.”
Hà Tự Hằng vẫn nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt ẩn trong vùng sáng tối, mang theo chút giận dữ khó đoán.
Cửa thang máy khép dần, c//ắ/t đứt tầm mắt của tôi và anh.
18
Hôm nay đông người, lại kẹt xe, nên cả nhóm rủ nhau đi bằng xe điện công cộng.
Thằng nhóc Kỷ Hiến đúng là biết nói dối, lúc tôi xuống dưới, bọn họ đã chờ được một lúc lâu rồi.
Tôn Tấn châm chọc: “Không phải vì đường trơn nên sợ cậu vội chạy ra ngã sao, có người lo cho cậu đó.”
Kỷ Hiến cười, đ/á cho cậu ta một cú.
Tinh Tinh lập tức đánh hơi thấy mùi tám, lăng xăng hỏi: “Có chuyện gì thế hả?”
Tôi dắt xe lại, bắt gặp ánh mắt Tinh Tinh nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Tuế Tuế, cái Doraemon treo trên cặp Kỷ Hiến giống hệt của cậu luôn đó, hai cậu dùng đồ đôi à?”
Tôi liếc cô ấy: “Nói bậy gì vậy, tôi với cậu ta mà dùng đồ đôi, thế còn cô em khóa dưới của cậu ta thì sao?”
Kỷ Hiến chống hai chân xuống đất, một tay chống cằm nhìn tôi: “Đồ đôi gì cơ?”
Ánh đèn xuyên qua tán cây, rơi vào đôi mắt cậu ấy, sáng lấp lánh.
Tim tôi bỗng nhiên khựng lại một nhịp, vội tránh ánh nhìn ấy.
“Không có gì, không có gì cả.”
Mấy đứa rồng rắn kéo nhau lên đường.
Ban đầu tôi và Tinh Tinh còn đi song song, nhưng chẳng mấy chốc lại biến thành tôi và Kỷ Hiến tụt lại phía sau.
Trung tâm thành phố đông nghẹt người.
Một tay tôi cầm bóng bay, một tay nắm lấy Tinh Tinh.
Giữa đường bị dòng người xô đẩy, chúng tôi bị tách ra.
Ngoảnh lại, trong đám đông chỉ còn mình Kỷ Hiến là người quen.
Đứng yên một chỗ, không xa đó, màn hình lớn bắt đầu đếm ngược.
Mọi người cùng nhau hô vang:
“3——”
“2——”
Có một đôi tay khẽ che lên tai tôi.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp Kỷ Hiến mỉm cười nhìn xuống, ánh đèn neon nhấp nháy trên gương mặt cậu.
Đúng lúc ấy, tiếng hô vang lên: “1——”
“Chúc mừng năm mới!”
Bàn tay buông ra, muôn vàn quả bóng bay lấp lánh tung lên bầu trời trên đầu cậu.
Ánh mắt cậu dịu dàng đến lạ.
Bốn phía rộn rã lời chúc, tiếng cầu nguyện vang dội.
Cậu mấp máy môi, không thành tiếng: “Tuế Cẩm, chúc mừng năm mới.”
“B/ố/p!”
Chẳng biết quả bóng nào đó bất ngờ nổ tung.
Tôi hoảng hốt dời ánh mắt đi, buông tay thả rơi quả bóng vốn quên chưa kịp thả.
Rồi hét to một điều ước: “Sang năm, tôi nhất định phải vào top 50 toàn khối!”
Loáng thoáng nghe thấy Tinh Tinh ở đâu đó không xa cũng đang hô: “Triệu Tinh Tinh nhất định sẽ đỗ vào trường đại học lý tưởng của mình!”
“Tôn Tuế Cẩm và Triệu Tinh Tinh, phải làm bạn tốt cả đời!”
“Được thôi! Vậy mai rùa con có mời ngôi sao nhỏ của mình đi uống trà sữa không?”
“…”
Giữa tiếng ồn ào, tôi lại vô thức nhìn về phía Kỷ Hiến.
Bốn mắt chạm nhau, ánh nhìn nóng bỏng làm tôi trở tay không kịp.
“Chúc mừng năm mới, Kỷ Hiến!”
“Chúc cậu ngày nào cũng vui vẻ, mọi điều… đều thành sự thật.”
Không hiểu sao, tôi bỗng thấy… có chút ghen tị với cô em khóa dưới kia.