Chương 5
13
Sáng hôm đó, tôi dậy muộn, lười biếng trên giường thêm một lúc.
Vừa bước vào cổng trường thì chạm ngay hai bạn kỷ luật viên.
Một trong số đó là Kỷ Hiến.
Cậu ấy thúc giục: “Chậm thêm vài giây nữa là muộn rồi đó, mau về lớp đi.”
Tôi chạy vội vài bước, rồi nhớ ra, quay đầu lục trong cặp lấy ra chiếc tai nghe đưa cho cậu: “À đúng rồi, tai nghe sửa xong rồi này!”
“Cũng nhanh ghê.”
“Tôi đã thử rồi, lần này không còn tiếng rè rè nữa đâu. Tôi về lớp trước đây nha!”
Nói xong liền chuẩn bị phóng đi.
Đúng lúc ấy, có người chạy vội vào cổng, loạng choạng đ/â//m sầm vào lưng tôi.
Tôi bất ngờ n/g//ã nhào về phía trước.
Kỷ Hiến nhanh mắt lẹ tay đỡ lấy cánh tay tôi, nhíu mày nhìn về phía người vừa va vào.
Người kia vội vàng lên tiếng trước khi cậu ấy kịp nói: “Bọn mình chỉ muộn có xíu thôi, bạn rộng lượng tí, đừng trừ điểm lớp mình mà.”
Là Trang Nam Tích.
Đi cùng cô ấy… lại chính là Hà Tự Hằng.
Kỷ Hiến khẽ bảo tôi đi trước, rồi mới quay sang họ: “Không được, muộn là muộn.”
Cậu ấy không nói nhiều, lập tức trừ điểm của lớp 1.
Kỷ Hiến thường ngày vốn trông sáng sủa, thân thiện, không ngờ cũng có một mặt nghiêm khắc như vậy.
Tôi chẳng còn tâm trí xem náo nhiệt, cúi đầu chạy thẳng về lớp.
Sau lưng còn nghe tiếng Trang Nam Tích bất mãn: “Tuế Cẩm lớp 3 cũng đi muộn đó thôi, sao cậu không trừ điểm lớp 3? Đúng là thiên vị!”
…
Sau đó, Kỷ Hiến nhắn cho tôi trên WeChat, bảo tôi yên tâm, lớp chúng tôi không bị trừ điểm.
Tôi: 【Tôi vốn đâu có đi muộn, trừ điểm mới lạ đó.】
Rồi lại gửi thêm: 【Nhưng mà, vẫn cảm ơn cậu.】
Kỷ Hiến: 【Cảm ơn vì chuyện gì?】
Tôi: 【Cảm ơn cậu đã đỡ tôi không n//g/ã.】
Tôi: 【(mèo nghiến răng nghiến lợi.jpg)】
Kỷ Hiến: 【Hahahahaha, tiết thể dục kiểm tra hôm nay, tôi đã đặc biệt canh lớp 1, coi như thay mèo đại nhân báo thù.】
Tôi: 【Không cần quá nghiêm đâu, cứ theo tiêu chuẩn bình thường của cậu thôi.】
Kỷ Hiến: 【Ồ, thế thì lớp họ toi rồi.】
Tôi: 【Cậu là bạo quân à?】
Kỷ Hiến: 【Bạo quân phải đi học từ mới đây, nói chuyện sau nhé~】
Đùa thì đùa vậy, nhưng cuối cùng Kỷ Hiến vẫn làm theo đúng quy định, không cố ý chèn ép lớp 1.
Khi tan hàng sau tiết thể dục giữa giờ, cậu ấy đi ngang qua đội hình lớp tôi, lặng lẽ đưa cho tôi một miếng băng cá nhân, còn chỉ chỉ vào bắp chân tôi.
Lúc này tôi mới phát hiện mắt cá chân bên phải có một vết xước dài rớm m//á/u, chẳng biết bị quệt phải từ lúc nào.
“Tks nha.”
Không xa có một nam sinh chạy tới, bất ngờ đ//ậ/p mạnh lên vai Kỷ Hiến: “Tìm cậu nãy giờ, sao đi nhanh thế?”
Kỷ Hiến bị giật mình, còn chưa kịp mở miệng thì thấy ánh mắt cậu bạn kia đảo sang nhìn tôi, lại còn mang chút ý tứ mập mờ.
“Ồ ồ ồ~”
Kỷ Hiến lập tức quàng tay qua cổ cậu ta, kéo sang một bên: “Ồ cái đầu cậu á, tưởng mình là Đường Tăng chắc?”
Hai đứa vừa giằng co vừa cười đùa, dần đi xa.
14
Giờ thể dục, tôi và Tinh Tinh trốn ra chỗ góc ch** của camera, lén ăn bánh cuộn gà.
Cô ấy mới ăn được nửa cái đã vội chạy đi WC, bỏ tôi lại một mình.
Tôi đang ăn ngon lành, trên đầu bỗng vang lên một giọng nói: “Xin lỗi, chỗ này có ai ngồi không?”
Ngẩng đầu lên.
Kỷ Hiến đang cầm chiếc bánh cuộn giống hệt, má phồng căng, y như một chú ong vụng về.
“Có người rồi.”
Cậu ấy liền ngồi thụp xuống chiếm chỗ của Tinh Tinh, tự nhiên như ở nhà: “Trùng hợp ghê, cậu cũng ra đây ăn bánh hả.”
Tôi cảm giác có gì đó sai sai.
“Kỷ Hiến, cậu theo dõi tôi đúng không?”
Cậu ấy sặc liền mấy cái, ho khù khụ, lỗ tai cũng đỏ bừng.
“Bị cậu phát hiện rồi, thật ra tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
Miệng tôi còn đầy đồ ăn, chỉ liếc mắt ra hiệu cho cậu ấy nói tiếp.
“Hôm đó thầy già nói cũng đúng, hay là… cậu dạy kèm Hóa cho tôi đi?”
Lần này đến lượt tôi bị sặc.
Ớt cay xộc thẳng lên mũi, ho sặc sụa không ngừng.
Kỷ Hiến hoảng hốt, luống cuống vặn chai nước đưa cho tôi.
Tôi lắc đầu không chịu uống.
Cậu ấy vội nói thêm: “Mới mở, tôi chưa uống đâu.”
Sau khi bình tĩnh lại, tôi chỉ vào mình, nghi ngờ: “Đại ca, cậu chắc chứ? Thật sự muốn tôi dạy kèm hả?”
Kỷ Hiến nghiêm túc gật đầu.
“Tuy lần này tôi đứng nhất, nhưng thật ra thành tích Hóa của tôi rất bất ổn.”
Nói chuyện như thể thật lắm vậy.
Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy, ánh mắt dò xét.
Rõ ràng thấy lỗ tai đỏ bừng dần lan xuống tận cổ.
Tôi quay đầu đi: “Được thôi, nhưng cậu cũng phải dạy Toán cho tôi. Có điều phải hứa một chuyện, sau này dù thế nào cũng không được gọi tôi là ngốc.”
“Một lời đã định!”
Chưa kịp nói thêm gì, xa xa đã có hai vị khách không mời mà đến.
Hà Tự Hằng và Trang Nam Tích, một trước một sau đi tới.
“Lớp trưởng, cậu có thích cô gái nào không? Là tiểu thanh mai của cậu? Hay là—”
Chưa để cô ta nói xong, anh đã dứt khoát đáp:
“Không thích.”
Giọng điệu quả quyết, dứt khoát.
“Không thích ai? Tuế Cẩm? Hay là tôi?”
Nói xong, Trang Nam Tích rạng rỡ nở nụ cười: “Thôi kệ, để tôi tự xác nhận vậy.”
Cô ấy kiễng chân, nhanh chóng áp sát anh, nhưng lại dừng giữa chừng.
Hà Tự Hằng im lặng dựa vào thân cây.
Vài giây sau, anh đưa tay ra sau đầu cô gái, ấn nhẹ để kéo cô về phía mình.
Chỉ vừa chạm môi, anh đã buông ra ngay.
Trang Nam Tích cười càng rạng rỡ: “Xác nhận rồi, cậu thích tôi.”
Động tác tôi đang ăn bánh cuộn chợt khựng lại.
Nhìn người mình từng thích hôn một cô gái khác, lẽ ra tôi phải thấy đau lòng.
Nhưng không, trong lòng ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí tôi còn hoài nghi, chẳng lẽ trước đây đầu óc tôi bị lừa đá vào rồi sao?
Rõ ràng tình cảm của Hà Tự Hằng luôn thể hiện quá rõ ràng, vậy mà tôi lại cứ tự ảo tưởng.
Giờ nhìn lại Hà Tự Hằng, chỉ thấy… chẳng thơm bằng cái bánh cuộn trong tay tôi.
Tôi nhai nhồm nhoàm.
Quay đầu thì thấy Kỷ Hiến đang lôi điện thoại ra.
“Tính làm gì đó?”
“Tôi muốn báo cáo hai người kia yêu sớm.”
“…Không hay lắm đâu?”
Kỷ Hiến lại cất điện thoại đi: “Ừ nhỉ, hôm nay tôi không phải kỷ luật viên.”
“…”
15
Học bá đúng là học bá, Kỷ Hiến nhanh chóng lập ra hẳn một kế hoạch học tập.
Cậu ấy gần như chiếm trọn hết tất cả thời gian rảnh của tôi.
Ban đầu, mỗi lần tìm cậu ấy hỏi bài tôi đều thấy lo lo, sợ đề mình đưa ra quá dễ, bị chê là gỗ mục không thể khắc.
Nào ngờ học bá cũng có dăm bảy loại khác nhau.
Kỷ Hiến cực kỳ kiên nhẫn, một dạng bài có thể giảng cho tôi đi giảng lại nhiều lần.
Khi tôi làm đúng, cậu ấy chẳng tiếc lời khen: “Tuế Cẩm, cậu giỏi thật đấy. Sau này dạng này có biến thế nào cũng khó mà làm khó được cậu.”
Tôi lâng lâng, còn vênh váo chống nạnh: “Tất nhiên rồi, tôi thông minh lắm mà!”
Mà nói đến thông minh, thật ra Kỷ Hiến mới là người thông minh đích thực, học gì cũng sáng tỏ ngay.
Nếu không tận mắt thấy điểm kiểm tra Hóa của cậu ấy, tôi còn tưởng việc cậu ấy nhờ tôi dạy kèm chỉ là viện cớ để lừa.
Dần dà, tôi bắt đầu có chút hứng thú với việc làm bài tập.
Cảm giác như mạch m/á//u học hành của mình đã được khai thông.
Trong kỳ thi tháng lần nữa, tôi thậm chí còn lọt được vào top 150.
Tinh Tinh cảm thán: “Quả nhiên trong lòng không có đàn ông, vung kiếm mới tự nhiên thần sầu!”
“Hehe, đạo hữu, đến lúc chuyển sang tu ‘Vô Tình Đạo’ rồi.”
Tinh Tinh có hơi ngập ngừng: “Tuế Tuế, cậu nói thật đi, có phải cậu thật sự không còn thích Hà Tự Hằng nữa không?”
Dạo gần đây, chuyện Hà Tự Hằng và Trang Nam Tích, ai ai cũng thấy rõ.
Tôi đáp: “Thật sự không thích nữa rồi.”
“Quá tốt rồi! Trước đây vì cậu, nhiều khi tớ còn ngại không dám chửi Hà Tự Hằng. Thật ra tớ thấy cậu ta đúng là kiểu người thích làm màu, còn hay thay lòng đổi dạ nữa! Trước thì thích cậu, giờ quay sang dính lấy Trang Nam Tích rồi!”
Trong mắt người khác, hành động trước đây của anh… thật sự được coi là thích tôi sao?
Thôi, không quan trọng nữa.
Tôi phụ họa với Tinh Tinh: “Chuẩn, quan trọng nhất là, anh ta còn khắc tôi nữa chứ!”
Lần này thành tích của Hà Tự Hằng tụt khỏi top 5 toàn khối, nhưng vẫn còn nằm trong top 10.
Hôm sau tình cờ gặp dì Lý, bà hỏi: “Dạo này sao con không qua tìm A Hằng nữa thế?”
Mẹ tôi vội đỡ lời: “Giờ tụi nhỏ cũng lớn cả rồi, biết giữ khoảng cách rồi chứ.”
Dì Lý cười xòa: “Gì mà khoảng cách, trong mắt dì thì Tuế Tuế vẫn là một đứa trẻ thôi.”
Bà khẽ đổi giọng, hỏi thản nhiên: “Tuế Tuế này, dạo này A Hằng có quen thêm bạn mới à?”
Tôi biết, chắc hẳn vì lần này anh chỉ xếp hạng 7 toàn trường, nên dì đã cảm thấy có gì khác lạ.
Bình thường Hà Tự Hằng chưa bao giờ rớt khỏi top 3.
Tôi không tiện nói nhiều, đành giả vờ ngơ ngác: “Con cũng không rõ nữa ạ. Giờ ngày nào con cũng bị thầy Toán gọi lên văn phòng uống trà mà.”
Dì Lý xoa đầu tôi, không hỏi thêm gì nữa.