Chương 4
10
Kỳ thi kết thúc.
Tôi đứng ngoài lớp 9 đợi bạn cùng bàn – Triệu Tinh Tinh.
Cô ấy đang thi ở lớp 10.
Có người lấy hộp bút gõ nhẹ lên vai tôi.
Ngoảnh lại thì ra là Kỷ Hiến.
Trên hộp bút của cậu ấy treo một móc khóa Doraemon, giống hệt cái tôi treo.
Tôi cười, lắc lắc hộp bút: “Trùng hợp ghê, tôi cũng có một cái.”
Khuôn mặt thiếu niên nhuộm ánh hoàng hôn, ánh mắt vô thức né tránh vài giây: “Cái này… tôi có thứ muốn đưa cho cậu, chờ một lát nhé!”
Nói xong liền chạy ào vào lớp.
Rất nhanh, Kỷ Hiến ôm một quyển sách đi ra.
Cậu nhìn quanh, hạ giọng: “Thứ đó ở trong sách.”
Dáng vẻ cẩn trọng ấy, chẳng hiểu sao khiến tôi cũng hồi hộp theo.
Cúi đầu lật thử vài trang, miệng lẩm bẩm: “Là cái gì thế…”
Động tác bỗng khựng lại.
Trong sách có kẹp một tấm thiệp quen thuộc.
Chính là bức thư tỏ tình tôi viết cho Hà Tự Hằng, vốn định kẹp chung với chiếc tai nghe để tặng anh.
Tôi giật mình, vội vàng gấp sập cuốn sách lại.
Hai má nóng bừng lên.
Không dám liếc Kỷ Hiến lấy một cái, tôi kéo luôn Tinh Tinh vừa mới ra khỏi phòng thi rồi bỏ chạy.
Quê ơi là quê!
Thư tỏ tình lại bị một nam sinh khác nhìn thấy!
Suốt một lúc lâu tôi cứ đứng ngồi không yên.
Kỷ Hiến chủ động nhắn tin cho tôi trước: 【Nhớ trả sách lại cho tôi nhé (cười nhăn răng)】
Tôi cảm thấy cái icon kia chính là đang trêu tôi.
Cắn răng nhắn lại: 【Tôi đã không định tỏ tình với cậu ấy nữa, lá thư đó cậu coi như chưa từng thấy qua!】
Còn gửi kèm thêm một cái sticker mèo ninja.
Kỷ Hiến: 【Xin tha cho tiểu nhân đi, mèo đại nhân! Tôi tuyệt đối sẽ kín miệng!】
Tôi bị câu nói này chọc cười.
Cảm giác x/ấ//u h/ổ cũng vơi đi đôi chút.
Tôi nhắn: 【Vậy tan học tối nay tôi trả sách cho cậu.】
Kỷ Hiến: 【Được~】
Ra chơi tiết tự học đầu tiên, tôi cùng Tinh Tinh khoác tay nhau từ nhà vệ sinh đi về, lại vô tình đụng ngay Kỷ Hiến vừa bước ra khỏi lớp.
Tinh Tinh phản ứng nhanh hơn não: “Ôi trời, lớp mình từ bao giờ có soái ca thế này?!”
Kỷ Hiến mỉm cười tự nhiên: “Quá khen, quá khen.”
Rồi ngay sau đó, ánh mắt cậu ấy dừng lại trên người tôi.
Tôi đi vào lấy sách, vừa đưa cho cậu ấy vừa hỏi: “Tiết sau cậu cần dùng cuốn này à? Gấp đến mức phải tự chạy sang lấy sao?”
Kỷ Hiến vẫn đứng chờ ngoài cửa: “Không phải, tôi qua đưa đồ cho thầy Toán, tiện thể xem cậu có ở đây không.”
“Cũng hay thật, nếu cậu đi sớm một chút thì chắc chẳng gặp nhau rồi.”
Tôi đưa sách cho cậu ấy.
“Không đâu, tôi đợi mà.”
“Hửm? Cậu nói gì cơ?”
Trong lớp hơi ồn, tôi nghe không rõ.
Kỷ Hiến nhanh chóng nở một nụ cười: “Không có gì, sắp vào học rồi, tôi về trước nhé.”
Cậu ấy chạy đi rất nhanh, xoay người suýt nữa va vào một bạn học.
Tay còn cầm cuốn sách cuộn lại khẽ gõ vào thái dương, miệng liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến chàng trai mặc bộ đồ Doraemon trong hội diễn Quốc khánh hôm nọ.
Càng nhìn, càng thấy giống cậu ấy.
Cuối cùng, tôi không nhịn được mà bật cười.
Không thể phủ nhận, tôi và Kỷ Hiến, đúng là rất có duyên.
Ánh mắt vô tình lại chạm phải Hà Tự Hằng đang đứng ở cửa lớp 1.
Tôi vội vàng thu lại nụ cười, quay đầu bước thẳng vào lớp.
11
Điểm thi tháng được công bố rất nhanh.
“Nghe nói Trang Nam Tích lớp 1 đúng là học bá, lần này đứng thứ 4 lớp, top 50 toàn khối luôn!”
“Ê ê, lần này hạng nhất khối có phải lại là Hà Tự Hằng lớp họ không?”
“Không phải, Hà Tự Hằng lần này đứng hạng 3 toàn khối.”
“Thế ai đứng nhất?”
“Kỷ Hiến lớp 9.”
“Ồ, cậu đó cũng ghê gớm lắm.”
“…”
Tôi nằm bẹp mặt xuống tờ đề Toán vừa đủ điểm qua môn, sống không còn gì luyến tiếc.
Ngoài cửa sổ, Trang Nam Tích cùng mấy bạn nữ lớp 1 cười nói đi ngang qua.
Tôi vội quay mặt đi.
Một cảm giác n/h//ụ/c n/h/ã khó hiểu bất chợt dâng lên.
Tinh Tinh bỗng thốt: “Tuế Tuế, cái bình giữ nhiệt trong tay Trang Nam Tích chẳng phải trước đây Hà Tự Hằng hay đựng sữa đậu nành cho cậu à? Sao giờ cô ta lại cầm uống?”
“Tớ không biết.”
“Hà Tự Hằng tặng lại cho cô ta rồi à? Cậu ta keo kiệt vậy sao, còn không mua cái mới mà đưa đi tặng?”
Tôi im lặng, không trả lời.
Tinh Tinh nghiến răng, hậm hực: “Trang Nam Tích cũng thật là, ngày nào cũng ôm khư khư cái bình cũ rích ấy chạy qua lớp mình khoe, y như chưa từng thấy đồ tốt bao giờ, tôi phục cô ta luôn.”
Tôi vội bịt miệng cô ấy lại: “Nói nhỏ thôi, người trước kia coi cái bình ấy như bảo bối chính là Tuế Tuế này đây.”
Không cần nói nhiều, mọi người đều nhìn ra được mối quan hệ giữa tôi và Hà Tự Hằng chẳng còn như trước.
Còn anh và Trang Nam Tích, giờ đây mới là cặp “kim đồng ngọc nữ” trong lời trêu ghẹo của mọi người.
Vì lần này điểm Toán không được lý tưởng, thầy Toán gọi tôi lên gặp vào giờ ra chơi lớn.
“Tiểu Tuế Cẩm à Tiểu Tuế Cẩm, bình thường trên lớp em chẳng thèm để ý lời thầy, giờ thì hay rồi, điểm số khiến em không với tới nổi nữa chứ gì.”
Thầy Toán là một ông chú đã ngoài năm mươi, đang ôm bài thi của tôi mà tặc lưỡi than thở.
“Thầy xem qua điểm các môn khác của em rồi, chủ nhiệm lớp nói mấy môn tự nhiên em thi cũng không tệ, đặc biệt là Hóa học, suýt đạt điểm tối đa. Sao lại cứ có thù với Toán thế hả?”
Tôi méo mặt: “Thầy ơi, Hóa học em học tốt là vì ba em là giáo viên Hóa cấp 2, từ nhỏ em đã bị bắt ‘yêu thích’ Hóa rồi. Mà ba em lại có một kẻ thù không đội trời chung, tình cờ chính là giáo viên Toán trong trường. Ngày nào ở nhà ông ấy cũng chê bai người ta, thành ra em chỉ cần nghe tới chữ ‘Toán’ là phản xạ nôn nao.”
Thầy Toán bật ra một tiếng “yo”: “Ồ, thù truyền kiếp ha.”
“…”
“Xì!”
Nghe tiếng cười, tôi ngẩng đầu, liền thấy có người đứng ngoài cửa.
“Thầy ơi, em tới lấy bài tập tối nay ạ.”
“À à, chờ chút.”
Kỷ Hiến bước vào, nụ cười trên mặt không thèm giấu giếm.
Cậu ấy cố tình tránh ánh mắt đầy oán trách của tôi.
Tôi cứ trừng cậu ấy, cho tới khi cậu ấy len lén giơ tay ra dấu “xin tha” dưới bàn, tôi mới chịu thôi.
Thầy Toán đẩy gọng kính: “Hai đứa quen nhau à?”
“Hả?”
“Quen ạ.” – cậu ấy trả lời.
Thầy Toán cười đùa: “Đúng lúc lắm, một đứa Hóa giỏi Toán dở, một đứa Toán giỏi Hóa thường thường, hay là hai đứa bổ trợ nhau đi, kèm cặp thêm cho nhau?”
Tôi thấy chuyện này hoang đường: “Em? Đi kèm cho hạng nhất khối á?”
Kỷ Hiến tiếp nhận nhanh hơn tôi: “Ý hay đó thầy.”
“…”
Thầy Toán lại nói: “Trùng hợp thật, ba của Kỷ Hiến đúng là giáo viên Toán. Tiểu Tuế Cẩm, không khéo cái người ba em ghét chính là ba của Kỷ Hiến đấy chứ?”
Tôi quay sang nhìn Kỷ Hiến: “Ba cậu dạy trường nào?”
“Đại học Giang.”
“Ồ, vậy thì ba tôi đúng là không với tới nổi.”
“…”
12
Kỷ Hiến đi rồi, tôi vẫn nấn ná thêm một lúc mới ra ngoài.
Không ngờ lại thấy cậu ấy còn đứng đó.
“Đợi tôi à?”
Kỷ Hiến chậm rãi bước bên cạnh: “Ừ, có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
“Chuyện gì thế?”
“Cái tai nghe ấy, hình như bên trái không hoạt động tốt lắm. Cậu mua ở đâu vậy? Xem còn hạn bảo hành không.”
“Tôi mua về cũng chưa thử, cậu thử nghe xem sao.”
Tôi đang ôm một chồng bài kiểm tra và vở bài tập thầy Toán nhờ mang về, không rảnh tay.
Kỷ Hiến cầm lấy tai nghe, từ từ nghiêng về phía tai trái của tôi, ánh mắt rũ xuống.
Không biết vì sao, giọng cậu ấy thấp hơn mấy phần: “Được chứ?”
Tôi chủ động nghiêng tai sang.
Động tác của cậu ấy rất nhẹ, đầu ngón tay ấm áp khẽ chạm qua vành tai tôi rồi lập tức rời đi.
Kỷ Hiến bật một bản nhạc.
Giai điệu vừa vang lên, tôi đã không kìm được mà ngẩng đầu nhìn cậu.
Một cơn gió thoảng qua, thổi bay mái tóc thiếu niên, lướt qua gò má nóng rực vì nắng của tôi.
Trong không khí lãng đãng mùi hương nhè nhẹ của hoa dành dành.
Tôi cong mắt cười: “Hay quá.”
Lúc này cậu ấy mới chịu rời mắt khỏi màn hình điện thoại: “Ừ, tôi rất thích bài này.”
“Tôi cũng thích ‘Tiếng vọng mùa hè’.”
“Thật trùng hợp.”
Đứng ngược nắng nên không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cậu ấy.
Tôi nghiêng đầu, Kỷ Hiến giúp tháo tai nghe xuống.
“Âm hơi rè chút, điện thoại tôi hết pin rồi, tối về tôi nhắn shop. Tai nghe mới mua chưa lâu, vẫn còn trong hạn bảo hành.”
Lời vừa dứt, tôi mới thấy Hà Tự Hằng đang đi tới.
Kỷ Hiến nói: “Vậy làm phiền cậu nhé.”
“Khách sáo gì, đây là việc tôi nên làm mà.”
Thật ra, ban đầu tôi mua chiếc tai nghe này chỉ vì Hà Tự Hằng từng vô tình nhắc đến.
Tôi vốn không mấy quan tâm mấy thứ này, cũng chẳng hiểu rõ, chỉ nghĩ anh thích thì tôi cố dành tiền mua.
Hôm treo bán trên Xianyu vì giảm giá, lòng tôi còn hơi xót.
May mà Kỷ Hiến chẳng mặc cả một xu, mua ngay.
Lúc lướt qua Hà Tự Hằng, anh bỗng gọi tôi: “Tuế Cẩm, cậu không thấy tin nhắn tôi gửi à?”
Ngữ khí vẫn y hệt dáng vẻ bề trên đó.
Tôi giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Kỷ Hiến đúng là người thú vị, cậu ấy chỉ tay về phía bầu trời xa: “Cậu nhìn kìa, đám mây kia trông giống con chó không?”
“Từ lúc cậu nói, thì đúng là giống thật.”
Hai đứa bất giác nhìn nhau cười.
Nụ cười còn chưa kịp tắt, Hà Tự Hằng đã quay người lại, chắn ngay trước mặt.
Lần này, anh nói ngắn gọn: “Mẹ tôi bảo tối nay cậu sang nhà tôi, bà nấu sẵn bữa khuya cho cậu rồi.”
Tôi chẳng muốn dây dưa thêm, chỉ đáp một tiếng: “Ừ.”
Trên đường về, tôi thấp thỏm sợ Kỷ Hiến sẽ hỏi gì đó, bởi cậu ấy biết rõ tôi từng thích Hà Tự Hằng.
Tới khúc ngoặt tầng 3, cuối cùng tôi mới nghe thấy tiếng người phía sau:
“Tuế Cẩm, tạm biệt nhé.”
Nụ cười của thiếu niên trong sáng, chẳng cần chờ tôi đáp lại, đã vẫy tay rồi chạy lon ton về lớp.
Buổi tối, tôi không sang nhà họ Hà, mẹ đi thay tôi, còn tiện giúp tìm lý do thoái thác.
Mở điện thoại ra, thấy hai tin nhắn Hà Tự Hằng gửi ban ngày:
【Sao lại cắt tóc ngắn rồi?】
【Tối nay sang nhà tôi, là mẹ tôi bảo.】
Tôi không trả lời.
Thật kỳ lạ, hồi mới chiến tranh lạnh, tôi vẫn âm thầm mong ngóng một tin nhắn từ anh.
Nhưng không biết từ khi nào, tôi đã chẳng còn muốn bấm vào ảnh đại diện của anh nữa.
Giờ đây, nhìn thấy anh chủ động nhắn tới, lòng tôi cũng chẳng còn chút vui sướng hay rộn ràng như trước.