Chương 3
7
Trên sân thể dục.
Mọi người đã vội vàng kéo hai nam sinh tách ra.
Giám thị cũng có mặt.
Nam sinh thể thao vẫn hùng hổ chửi: “Hà Tự Hằng, mày bị điên à? Tao nói chuyện với Trang Nam Tích thì liên quan gì tới mày? Muốn ăn đ/ấ//m hả?!”
Người vốn chẳng bao giờ thèm đôi co với ai như Hà Tự Hằng, lúc này gương mặt lại đầy sát khí: “Sau này còn thấy mày quấy rối cô ấy nữa, tao gặp một lần đ/á//nh một lần!”
“Có giỏi thì lại đây!”
Hà Tự Hằng giật tay khỏi đám bạn, xông lên.
Giám thị quát lớn: “Hai đứa bây coi tao ch** rồi à?! Lên văn phòng ngay!”
Cuối cùng, ông ta còn chỉ vào Trang Nam Tích đang đứng bên cạnh: “Cả em nữa, Trang Nam Tích, cũng theo lên luôn!”
Lời vừa dứt, đã nghe Hà Tự Hằng nói: “Thầy ơi, chuyện này không liên quan đến cô ấy, chỉ mình em đi là được.”
“Còn lắm lời thì gọi phụ huynh tới đây!”
Hà Tự Hằng lập tức cúi đầu.
Trang Nam Tích khẽ nói một câu: “Không sao đâu.”
Lúc họ rời đi, tôi không nhịn được gọi: “Hà Tự Hằng!”
Đúng lúc đó, Trang Nam Tích cũng cất tiếng: “Hà Tự Hằng, tay cậu không sao chứ?”
Anh cúi đầu nhìn bàn tay, rồi thẳng bước đi, lướt qua vai tôi.
Giọng nói dịu dàng mà tôi chưa từng nghe thấy: “Không sao, đừng lo.”
Nhịp tim tôi bỗng chốc khựng lại một nhịp.
Tôi vội vã quay đầu.
Ánh mắt tinh tường bắt được khoảnh khắc hầu như chẳng ai chú ý tới — Trang Nam Tích khẽ kéo cổ tay Hà Tự Hằng, rồi nhanh chóng rụt lại.
Anh nghiêng đầu, lắng nghe lời thì thầm của cô ấy.
Nắng chiều hắt xuống, làm dịu đi những đường nét lạnh lùng trên gương mặt thiếu niên.
Bất chợt, tôi nhận ra… dường như mình không còn quen thuộc với Hà Tự Hằng nữa.
Xung quanh, bạn bè bàn tán rôm rả:
“Trước giờ chưa từng thấy Hà Tự Hằng đ/á/n/h nhau với ai, mà tư thế vừa rồi còn ngầu thật sự.”
“Vì hồng nhan mà nổi giận thôi, không ngầu mới lạ.”
“Nói thật nhé, Hà Tự Hằng với Trang Nam Tích, từ ngoại hình đến thành tích, đúng là xứng đôi.”
“…”
Bên tai tôi ong ong.
Trái tim như bị một bàn tay vô hình b/ó/p chặt.
Mỗi lời bàn tán xung quanh đều hóa thành những thanh kiếm sắc bén, không chút nể tình, đ//â/m xuyên qua lớp kiêu ngạo tôi cố chấp dựng lên.
Trước khi nước mắt kịp rơi, tôi hoảng loạn chen khỏi đám đông.
8
Trong phòng nghỉ vắng người.
Nước mắt tôi chẳng biết vì sao lại không ngừng rơi, dẫu cố thế nào cũng chẳng kiềm được.
Chẳng bao lâu sau, có vài nhóm bạn lục đục đi vào.
Tôi hốt hoảng xoay lưng lại, luống cuống sắp xếp đống đạo cụ trước mặt.
Đúng lúc sắp không nén nổi tiếng nấc, một chiếc đầu Doraemon màu xanh bất ngờ từ trên thả xuống, trùm kín cả đầu tôi.
Ngay sau đó, là giọng nói trong trẻo, xa lạ của một nam sinh: “Bạn học, có thể phiền cậu trông giúp mình cái đầu thú này một lát không?”
Tôi gắng nén tiếng khóc.
Đối phương lại gọi thêm hai lần: “Bạn học?”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng: “Được.”
Nói xong, vẫn không nhịn được, trong cổ họng bật ra một tiếng nấc nghẹn, rồi vội vàng ngậm miệng lại.
Có lẽ cậu ấy không phát hiện tôi khóc, giọng nói mang theo nụ cười sảng khoái, đưa qua một ly trà sữa còn nguyên niêm phong.
“Cái này cho cậu, coi như cảm ơn.”
Tôi lí nhí đáp: “Không cần khách sáo vậy đâu.”
Lén liếc mắt nhìn, mới phát hiện đó là ly Hồng trà kem của Yi Dian Dian, ít đá, ba phần đường — vừa khéo hợp đúng khẩu vị của tôi.
Như đoán được sự do dự, cậu ấy nói: “Không sao đâu, cứ uống đi. Lớp mình mua chung cả lố, tôi không thích loại này, để cũng lãng phí.”
“…Vậy cũng được.”
Một lúc lâu sau, tôi không còn nghe thấy giọng cậu ấy nữa.
Tôi len lén ngẩng mắt.
Trong gương phản chiếu bóng lưng một chàng trai đang bước ra ngoài, mái tóc rối bù.
Cậu ấy rất cao, trên người mặc bộ đồ thú Doraemon màu xanh, hai bàn tay tròn vo còn che lấy m/ô//n/g.
Bước chân vừa vội vừa vụng về, chạy lúp xúp mà trông buồn cười không tả nổi.
Rất nhanh sau đó, bạn cùng bàn gọi điện giục tôi.
Tôi vội vàng lau khô nước mắt rồi quay lại.
Trước khi đi, tôi đưa chiếc đầu thú cho một bạn nữ khác giữ hộ, ly trà sữa kia cũng tiện tay tặng luôn cho cô ấy.
Hôm nay bận đến mức không kịp thở.
Các tiết mục biểu diễn của từng lớp đều đặc sắc vô cùng.
Tôi chú ý thấy, trong danh sách tiết mục có bộ đồ thú Doraemon, là của lớp 12 ban Tự nhiên số 9.
Chiều tan học về nhà.
Vừa đến cổng khu nhà, tôi đã thấy Hà Tự Hằng đứng đợi dưới lầu.
Trên mặt anh hiếm hoi xuất hiện vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
Đây là lần đầu tiên, sau khi hai đứa giận dỗi, anh chủ động tìm tôi.
Tôi nuốt xuống cổ họng, khẽ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Chuyện hôm nay, đừng kể với mẹ tôi.”
Ý anh là chuyện vì Trang Nam Tích mà đ/á//n/h nhau.
Dì Lý vốn rất nghiêm khắc với anh, từ học tập cho đến sinh hoạt thường ngày.
Trái tim tôi nặng nề rơi xuống đáy.
Cùng rơi theo còn có ánh mắt của tôi.
Trên dây kéo balo màu đen, lắc lư treo một con thú nhồi bông nhỏ.
Chính là chú gấu Duffy hôm đó đã bị anh ném đi.
“Còn nữa,” Hà Tự Hằng thản nhiên nói, “ngày mai tôi hẹn bạn đi thư viện, sẽ không ở nhà mừng sinh nhật. Quà sinh nhật cậu đưa tôi trước đi.”
Ánh mắt tôi ngước lên, dừng lại trên gương mặt đầy vẻ đương nhiên của anh.
Trong phút chốc, chút mong chờ vừa rồi của tôi bỗng trở nên nực cười.
“Xin lỗi, lần này tôi quên chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu rồi.”
Đôi mắt vốn điềm tĩnh của Hà Tự Hằng khẽ lóe lên chút kinh ngạc.
Anh im lặng nhìn tôi, như muốn đọc ra điều gì đó từ gương mặt tôi.
Hai chúng tôi lặng lẽ đối diện thật lâu.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ sự căng thẳng.
Hà Tự Hằng liếc qua màn hình, rồi quay lưng rời đi: “Vậy thôi.”
Tôi đã nhìn thấy bóng lưng của anh không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng chỉ duy nhất lần này, trong lòng tôi chẳng còn chút ngọt ngào nào nữa.
9
Kỳ nghỉ này chúng tôi được nghỉ 3 ngày.
Tối qua ngủ muộn, sáng nay dậy đầu đau âm ỉ.
Đêm qua vừa về đến nhà, tôi liền đem chiếc tai nghe vốn định tặng cho Hà Tự Hằng đăng bán trên Xianyu.
Vận may khá tốt, chỉ vài phút sau đã có người mua cùng thành phố nhắn hẹn hôm nay giao dịch.
Nhưng đầu tôi đau quá, đành dời lịch hẹn sang ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Trong tủ lạnh có một miếng bánh kem, vị chocolate.
Mẹ đi ngang, nói: “Cái bánh đó là sáng nay A Hằng mang đến, hôm nay sinh nhật nó đấy.”
Tôi lại cất bánh vào, bình thản: “Con ghét chocolate nhất.”
Mẹ thấy lạ: “Trước đây nó tặng bánh chocolate, con vẫn ăn mà?”
“Giờ con không thích chocolate nữa.”
“Vậy được, sau này nhà mình sẽ không mua chocolate nữa.”
Chiều ngày thứ ba, tôi đến sớm ở tiệm KFC đã hẹn.
Vừa nhắn tin cho đối phương trên Xianyu, bên cạnh đã vang lên một giọng nói: “N/g//ự/c nở eo thon, thần thiếp làm không nổi?”
Tôi giật mình quay đầu, chạm ngay vào một đôi mắt trong trẻo, ngập tràn ý cười.
Là một chàng trai.
Mái tóc xoăn màu hạt dẻ, nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ.
Tôi bất ngờ đứng bật dậy.
Ảnh đại diện trên Xianyu của cậu ấy giống hệt tôi, đều là hình Doraemon, nên tôi còn tưởng đối phương cũng là con gái.
Nghe một nam sinh gọi ra nickname của mình, tôi có chút không giữ nổi bình tĩnh.
“Ừ, là tôi.”
Cậu ấy chẳng hề ngại ngùng, ngồi ngay xuống bên cạnh: “Tôi là ‘Mẹ nói ai đặt tên dài đều rất ngốc’.”
Trời nóng, chắc cậu ấy vừa chạy tới, gò má hơi ửng đỏ.
Tôi bật cười khẽ một tiếng.
Nam sinh xoa xoa mặt, đẩy về phía tôi một ly trà sữa trong hai ly trước mặt.
Sau đó thản nhiên lấy điện thoại ra: “Đưa tai nghe đây, tôi thanh toán trên app luôn.”
“Cậu không kiểm tra trước à?”
“Tôi lát nữa còn có việc, không kiểm tra nữa.”
Cậu ấy luôn dán mắt vào điện thoại, trông có vẻ bận rộn.
Tôi nói: “Hay là… chúng ta kết bạn WeChat đi? Sau này có gì trục trặc cậu tìm tôi cũng tiện hơn.”
Nam sinh lặng vài giây.
Tôi mới chợt nhận ra, có lẽ đề nghị này hơi đường đột.
Thế nhưng ngay sau đó, cậu ấy nhanh chóng giơ mã QR lên trước mặt tôi.
“Được thôi, cậu quét tôi đi.”
Có vẻ cậu ấy thật sự bận, vừa kết bạn xong đã vội vã rời đi.
Tôi hút một ngụm trà sữa, kỳ lạ thay, bên trong lại là nước gừng đường đỏ, hơn nữa còn là loại ấm nóng.
Hôm nay cũng hẹn Tinh Tinh đi xem phim, đúng lúc cô ấy tới kỳ, thế là tôi đưa luôn ly nước gừng đường đỏ cho cô ấy.
Tối đến, khi sắp đi ngủ, trên WeChat bỗng nhảy ra một tin nhắn:
【Tôi tên là Kỷ Hiến.】
Người có chiếc răng khểnh ấy gửi tới.
Cái tên nghe hơi quen.
Nhưng lúc đó tôi buồn ngủ quá, đầu óc như đặc sệt lại, nhất thời chẳng nhớ nổi đã nghe ở đâu.
Mắt nhắm hờ, tôi gửi lại tên mình cho cậu ấy.
Bên kia hiện trạng thái đang nhập…
Mãi vẫn chẳng thấy tin nhắn gửi tới.
Tôi chống mắt không nổi nữa, đành nhắn: 【Tôi ngủ trước đây, chúc ngủ ngon.】
Kỳ nghỉ vừa kết thúc đã đón ngay kỳ thi tháng.
Lần này phòng thi của tôi được sắp ở lớp 12 ban Tự nhiên số 9.
Bước vào lớp 9, vừa khéo có một bạn học đi ra.
Tôi vội nghiêng người nhường đường, cậu ấy cũng nghiêng theo.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Tôi sững sờ.
Đối phương cũng đầy vẻ bất ngờ: “Là cậu sao?”
“Kỷ Hiến?”
Tôi bỗng bừng tỉnh, khó trách lại thấy quen.
Tên Kỷ Hiến thường xuyên xuất hiện ở những vị trí đầu bảng vinh danh.
Lớp 3 của tôi và lớp 9 cùng học chung một thầy Toán, thầy cũng hay nhắc đến Kỷ Hiến, khen cậu ấy đầu óc nhạy bén.
“Trùng hợp ghê, hóa ra chúng ta là bạn cùng trường!”
Cậu ấy mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh: “Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp đến vậy.”
Còn định nói thêm gì đó thì ngoài cửa có một nam sinh thò đầu vào giục: “Kỷ Hiến, còn đứng đó làm gì, mau đi thôi?”
“Rồi rồi, tới liền!”