"Hướng di cư của người tộc Phượng Hoàng không phải ở bên này." Mãng Cửu nói: "Bộ lạc chúng ta nhiều người tộc cự thú, rất ít khi có thú nhân tộc khác đến gần, người tộc Phượng Hoàng khi di cư cũng sẽ tránh đường."
Trương Thự Quang nhíu mày, đang cúi xuống vén cỏ tìm trứng vịt, nghe thấy lời này, quay mặt hỏi hắn: "Vậy Đường Đậu đã đến đây bằng cách nào? Ưng Thảo nói con bé rơi từ trên cao xuống."
Ánh mắt Mãng Cửu dừng lại trên chiếc quần da bó sát lộ rõ đường cong của cậu, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói không hiểu sao mang theo chút khàn khàn "Có lẽ bị kẻ săn mồi khác bắt được."
Trương Thự Quang mím môi, đứng thẳng người "Có chim săn bắt con non?"
"Ừ, con non thú nhân trước khi biến hình, về cơ bản sẽ không rời khỏi phạm vi an toàn của bộ lạc, chúng sẽ trở thành đối tượng săn bắt của kẻ săn mồi, dù là con non mười mấy tuổi trong bộ lạc, cũng không được phép ra ngoài một mình, nếu cần liên hệ săn bắt cần có thú nhân trưởng thành đi cùng." Mãng Cửu bất ngờ phát hiện mình nói nhiều như vậy cũng không cảm thấy khó chịu.
Trương Thự Quang cũng phát hiện ra, Mãng Cửu vừa nãy đã nói rất nhiều chữ!
Cậu mừng rỡ tiến lên một chút, ngửa mặt hỏi: "Mệt không?"
"?" Mãng Cửu vẻ mặt khó hiểu, cái gì mà mệt không?
Trương Thự Quang cười hì hì: "Nói nhiều như vậy, có mệt không?"
Mãng Cửu: "..." Tự kỷ!
Hắn phát hiện Trương Thự Quang hôm nay rất thích trêu chọc mình, hình như đột nhiên trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Trương Thự Quang vỗ vai hắn "Đi bên kia tìm xem."
Mãng Cửu im lặng đi theo.
"Nếu Đường Đậu bị bắt đi, người tộc Phượng Hoàng có đến tìm con bé không?" Trương Thự Quang xua tay, chỉ vào cái ổ cỏ không xa "Cậu xem, ở đó có trứng!"
"Ừ." Mãng Cửu đưa tay lấy, "Không đâu, người tộc Phượng Hoàng nếu lúc đó không đuổi theo thì đã bỏ rơi nó rồi, tộc họ rất nhát gan."
Trương Thự Quang thở dài, cầm mấy quả trứng vịt Mãng Cửu đưa qua soi dưới ánh mặt trời, không nhìn ra cái gì sất, cậu lót một lớp cỏ lên trên con tôm càng xanh nhỏ trong thùng, bỏ trứng vào "Bên này chắc còn nhiều trứng lắm, nhặt nhiều một chút mang về, một nửa để ấp vịt con, nửa còn lại ăn."
"Cậu muốn nuôi vịt ở sau núi?" Mãng Cửu đi tìm trứng vịt ở bên cạnh.
Trương Thự Quang cười nói: "Tôi cũng không biết có ấp ra được không, nếu trứng gà và trứng vịt này đều ấp ra được, nuôi lớn mỗi ngày có thể ăn trứng rồi."
"Tại sao không trực tiếp bắt vịt trưởng thành về nuôi luôn?" Mãng Cửu hỏi một câu chí mạng.
Trương Thự Quang: "..." Nếu tôi bắt được con sống, tôi cần gì phải tốn công sức thế này!
Mãng Cửu cười véo má cậu "Lát nữa tôi đi bắt cho anh mấy con sống, anh muốn nuôi ở đâu?"
Trương Thự Quang trừng mắt hắn: "Gà ác chỉ cần không biết bay, tôi có thể rào một cái ở ruộng thí nghiệm sau núi thả rông, mỗi ngày nhặt trứng là xong, vịt thì phải thả ra bơi lội hàng ngày." cậu nói xong, vỗ vỗ trán "Ngốc rồi, tôi có thể mỗi ngày qua nhặt trứng vịt, dù sao cũng không xa."
Mãng Cửu: "Để con non trong bộ lạc đến."
"Không được, tôi không có nhiều đồ ăn vặt để chia cho lũ trẻ." Trước đây lúc nấu dầu, bọn trẻ ăn tóp mỡ rất ngon, nhớ kỹ rồi, Nãi Đậu không có việc gì lại đi quanh cái chậu gỗ lớn đựng dầu, rồi thò đầu vào ngửi ngửi, rõ ràng là muốn ăn tóp mỡ.
"Đợi về nhà rán hết mỡ dã trư, bây giờ có ống trúc đựng dầu, thích hợp hơn chậu gỗ. Tóp mỡ còn có thể cho bọn trẻ ăn vặt, lần trước cậu không ăn, lát nữa cũng nếm thử xem, khác với vị thịt." Trương Thự Quang lại tìm thấy một ổ trứng vịt, cậu không để lại quả nào, toàn bộ bỏ vào thùng đá.
Hai người lại bận rộn khoảng một tiếng đồng hồ, đến khi thùng đá đầy mới thôi.
"Về thôi, đói rồi." Trương Thự Quang nhìn những quả trứng vịt trong thùng đá "Lát nữa chiên trứng vịt, nếu có hành thì tốt, dùng sả thử xem sao."
Mãng Cửu gật đầu, được thôi, dù sao làm gì hắn cũng ăn, hơn nữa hắn tin vào tay nghề của Trương Thự Quang.
Hai người đến chỗ bùn vừa phơi xem xét, phát hiện bùn tuy có dấu hiệu khô, nhưng không nứt.
Trương Thự Quang dùng tay xoa xoa, ngẩng đầu nhìn Mãng Cửu "Tôi nghĩ chắc không vấn đề gì đâu, hay là mang về thử xem?"
Mãng Cửu không có gì không đồng ý, nhưng có một vấn đề, hai người họ đã chiếm mất cái thùng đá vốn định dùng để đựng bùn, chỉ còn lại cái túi da rỗng Trương Thự Quang đeo trên lưng có thể dùng được.
Trương Thự Quang ảo não vì thấy đồ ngon là không đi nổi, không tình nguyện mở túi da ra, "Thôi được, tôi hiến dâng vậy."
Mãng Cửu bật cười: "Về rửa sạch là được."
Trương Thự Quang bĩu môi, tuy vẻ mặt không tình nguyện nhưng động tác đựng bùn thì không ngừng.
Bùn rất nặng, đựng một bao lớn cậu căn bản không vác nổi.
Đến cuối cùng, Mãng Cửu tay trái tay phải mỗi tay xách một thùng đá, lưng cõng túi da đầy bùn.
Ngược lại Trương Thự Quang, cậu không hề tay không, mà nhặt không ít cành cây khô ôm trong tay, hì hục đi theo sau Mãng Cửu.
Hai người trở về hang động, dọc đường thu hút nhiều người vây xem.
Vì tộc nhân được chia rất nhiều thịt, nên đội hái lượm hai ngày nay không tổ chức người ra ngoài, ai nấy ăn xong thịt đều ngồi trước hang tán gẫu.
"Đi sau núi à!"
"Thự Quang, cậu lại định làm món ngon gì đấy?"
"Nhặt được nhiều trứng thế à, may mắn thật!"
"Thự Quang cậu có thể dạy chúng tôi làm thịt hầm không, lúc cậu nấu cơm mùi thơm quá!"
"Đúng đấy, con tôi ngày nào cũng nói thịt tôi làm không ngon, muốn ăn của cậu làm!"
Trương Thự Quang mỉm cười, nói với những á thú nhân này: "Mấy ngày nay tôi hơi bận, hay là các anh tìm A Tư, bảo anh ấy dạy cho, anh ấy học được của tôi đấy."
"Tốt quá tốt quá, chúng ta đi tìm A Tư thôi!"
Một đám người lững thững đi tìm A Tư.
Trương Thự Quang thở phào nhẹ nhõm, quay mặt cười với Mãng Cửu: "Sao cậu không có ai gọi thế!"
"Họ sợ tôi." Mãng Cửu giọng bình thản nói.
Hai người đến trước hang đặt đồ xuống, Trương Thự Quang trước tiên lấy hết trứng vịt ra bỏ vào chậu gỗ đã lót một lớp cỏ, rồi đổ đầy nước vào thùng đá đựng tôm càng xanh.
"Thự Quang, tôi về rồi, mang cá về cho cậu này!" Giọng Mãng Nhị từ trên đường núi vọng xuống, Trương Thự Quang và Mãng Cửu đồng thời quay người, liền thấy Mãng Nhị xách mấy con cá lớn xuất hiện ở sân thượng tầng bốn.
Mãng Cửu mặt trầm xuống, Trương Thự Quang thì mày mắt hớn hở.
Cá!
Cá tươi!
Cậu có thể làm món cá phi lê tê cay, tôm càng xanh tê cay, trứng vịt chiên sả, thêm một bát canh trứng khoai tây sợi rau địa bì, hoàn hảo!
Mãng Nhị liếc mắt thấy em trai mình, ném cá trong tay xuống, nhào tới ôm "Em trai của anh, thực sự lâu lắm không gặp!"
Mãng Cửu đưa tay đẩy anh ta ra "Cút.”