Thú Thế Làm Ruộng Làm Xây Dựng - Chương 67

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trương Thự Quang nghĩ một lúc rồi nói: "Thôi vậy, sau này có cơ hội hãy nói, hang bây giờ trông khá rộng rãi, thực sự ngăn cách lại thì nhỏ đi, hoạt động cũng không tiện." Cậu đột nhiên nhớ đến chuyện Mãng Nhị biến thành hình thú ngủ đông, nếu cậu làm vách ngăn trong hang, vậy lỡ một ngày nào đó Mãng Cửu cũng muốn ngủ đông, hắn sẽ không có chỗ cuộn tròn.
 
Tuy rằng cậu chưa thấy thú hình của Mãng Cửu nhưng cái lớp da rắn cuộn tròn kia thì cậu khó quên.
 
Mãng Cửu không nói gì, quay người đi lấy nước.
 
Trương Thự Quang cuộn những dây leo còn lại thành bó, cũng đặt lên tầng trên cùng cùng với những miếng trúc.
 
Cậu định để tầng trên cùng đựng dụng cụ, tránh cho lũ trẻ con nghịch ngợm bị rơi trúng.
 
Tầng giữa để đồ khô thành phẩm như cá khô, thịt khô, với tay là lấy được, không ở trên không ở dưới cũng không dễ bị ẩm mốc.
 
Tầng dưới cùng để một số đồ đựng không dễ vỡ, hiện tại chỉ có mấy cái chậu gỗ và mấy ống trúc to nhỏ. Bức tường đá cạnh bếp còn trống, cậu định căng mấy sợi dây ở đó, đến lúc đó có thể treo một số thứ.
 
Ăn sáng đơn giản xong, hai người xách thùng đá đi về phía mương nước sau núi.
 
Trương Thự Quang cực kỳ ngạc nhiên không biết hai cái thùng đá này của đối phương từ đâu ra, kết quả Mãng Cửu nói là lấy ở cửa hang của Tê Tam.
 
"Cửa hang anh Tê Tam? Cậu không chào chị Phi một tiếng à." Cứ tùy tiện lấy đồ của người ta hình như không hay lắm thì phải?
 
Mãng Cửu nói: "Đây là tôi đào, Phi lấy dùng không trả tôi."
 
Trương Thự Quang chớp chớp mắt "Đó là chị ấy không đúng, có vay có trả vay lại không khó, chị ấy kiểu chỉ mượn không trả thế này không được." Nói xong sao nhìn hai cái thùng càng thấy quen, đột nhiên ý thức được, những muối biển của cậu chẳng phải là nấu từ hai cái thùng này ra hay sao!
 
"Sao có thể dùng công thần để đựng bùn được!"
 
Mãng Cửu khó hiểu nhìn cậu đột nhiên nổi cơn "Công thần gì?"
 
Trương Thự Quang cười hì hì "Hai cái thùng này trước đây dùng để nấu nước biển." Cậu chỉ là đột nhiên nghịch ngợm một chút.
 
Hai người họ đi đến chỗ ruộng thí nghiệm, Trương Thự Quang đưa tay sờ đất, hơi ẩm, không giống như đã để một ngày "Chắc là sáng nay A Tư qua tưới nước rồi."
 
"Ngày nào cũng phải tưới nước sao?" Mãng Cửu tò mò hỏi.
 
Trương Thự Quang lắc đầu "Thực ra tôi cũng không biết, tôi lần đầu tự trồng rau, trước đây đều xem mẹ tôi trồng, nhưng bà ấy chưa trồng sống được bao giờ." Cậu cười khổ một tiếng.
 
"Chúng ta đi thôi." Mãng Cửu cũng không biết khuyên người ta, chỉ có thể ra hiệu bảo cậu đi về phía mương nước.
 
Trương Thự Quang vừa đi vừa nói: "Cậu giúp tôi nhớ mấy việc, tôi sợ bận quá lại quên mất."
 
Mãng Cửu quay đầu nhìn cậu.
 
Trương Thự Quang giơ tay bắt đầu đếm "Hôm nay thế nào tôi cũng phải làm một cái gối mềm! Chiều tìm lúc treo thịt ướp lên bắt đầu phơi khô, nấu thạch bì lợn, còn phải đan giỏ tre nữa."
 
"Còn gì nữa không?" Mãng Cửu nhìn cậu "Tôi có thể làm gì?"
 
"Đến lúc đó hãy nói, tôi cũng không biết cậu có thể làm gì." Trương Thự Quang xòe tay "Đi nhanh đi nhanh, hai chúng ta đi đào chút bùn phơi khô trước, rồi đi ra bãi cỏ kia nhặt trứng vịt!"
 
"Tại sao phải phơi bùn?" Mãng Cửu bây giờ giống như mười vạn câu hỏi vì sao, tò mò về mọi thứ.

"Xem khô có nứt không, nếu nứt thì không dùng được, nếu nứt không nhiều thì có thể dùng tạm, nếu không nứt thì không vấn đề gì." Trương Thự Quang giải thích một câu, nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Thực ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, chúng ta thử xem."
 
Mương nước ở ngay trước mắt, Trương Thự Quang nhanh chân đi tới, không thấy đàn vịt đang bơi.
 
Cậu đoán lũ vịt hôm qua bị dọa sợ rồi, hôm nay không đến.
 
Vừa cởi dép cỏ ra đã muốn nhảy xuống mương nước, Mãng Cửu đưa tay giữ chặt cánh tay cậu "Có đá."
 
Trương Thự Quang cười gật đầu, men theo sườn dốc đi xuống.
 
Nước lạnh buốt làm cậu rùng mình theo phản xạ, chân đạp lên bùn, cậu động đậy ngón chân.
 
Lần trước xuống nước bắt vịt, toàn bộ sức lực đều dồn vào lũ vịt, cậu không để ý đến trạng thái bùn đáy mương như thế nào, bây giờ cảm nhận một chút, phát hiện rất mịn, có cảm giác dính chân.
 
"Đưa thìa đá cho tôi." cậu đưa tay, nói với Mãng Cửu "Cậu đừng xuống nữa."
 
Mãng Cửu rụt chân vừa bước ra về, lấy thìa đá từ trong thùng đá đưa cho cậu.
 
Trương Thự Quang cúi xuống múc một muỗng lớn, phát hiện lực cản rất lớn.
 
Bùn màu nâu đen, cát rất mịn, bên trong lẫn một ít hạt đá nhỏ, còn có một ít rêu tảo màu xanh đậm.
 
Cậu dùng hai ngón tay véo một chút xoa xoa, mừng rỡ nói: "Tôi nghĩ là dùng được!"
 
"Ừ, phơi chút thử xem." Mãng Cửu thấy mấy con cá to bằng bàn tay bơi bên chân cậu, hỏi: "Không bắt cá sao?"
 
"Không bắt nữa, cá trong mương nhỏ quá, không bằng đi ra vũng nước bắt, tôi thấy nhiều ốc vặn lắm, cái này thì có thể bắt một ít về." Trương Thự Quang cúi xuống nhặt hai con ốc vặn xem, con nào con nấy to tướng, ít nhất cũng to hơn những con cậu từng ăn, cậu vừa nhặt ốc vặn vừa phổ biến với Mãng Cửu cách ăn cái thứ nhỏ bé này, khóe mắt liếc thấy một thứ nhỏ xíu đang giơ vuốt múa may với cậu, "Tôm càng xanh?"
 
"Hả?" Mãng Cửu giật mình "Tôm càng xanh gì?"
 
Trương Thự Quang kích động rồi, cậu cũng không sợ bị kẹp, trực tiếp đưa tay véo lấy đầu con tôm càng xanh, nhấc nó lên cho Mãng Cửu xem "Cái này, tôm càng xanh, con nào con nấy to thật."
 
Trước đây con tôm càng xanh lớn nhất cậu từng ăn cũng chỉ dài khoảng nửa bàn tay, con này thì, bảo nó là tôm càng xanh còn thấy oan ức.

"Xuống đây xuống đây, giúp tôi bắt thêm nhiều mang về, lát nữa làm cho cậu ăn, ngon lắm!" Vừa nghĩ đến hương vị tươi ngon của tôm càng xanh cậu đã không nhịn được chảy nước miếng, vội vàng lau miệng "Thảo nào lũ vịt thích bơi lội trong cái mương nhỏ xíu này, ở đây sản vật phong phú thật."
 
Mãng Cửu nghe lời xuống nước, hắn nhìn con tôm càng xanh trong tay Trương Thự Quang, rồi quay đầu đảo mắt quanh mương "Bên kia nhiều." Hắn chỉ về phía thượng nguồn không xa.
 
"Cậu đi bên đó, tôi ở bên này, ốc vặn cũng bắt, bắt con to." Trương Thự Quang chẳng thèm đứng thẳng lưng, bắt được con nào ném lên bờ con đó, động tác rất nhanh, chiến tích của Mãng Cửu còn tốt hơn, quả thực có thể dùng từ quét sạch tôm để hình dung.
 
Trương Thự Quang mãi đến khi cảm thấy lưng đau nhức mới dừng tay, cậu lau mồ hôi trên trán, từ trong mương lên bờ.
 
Lúc này mới cảm thấy lạnh, cậu cúi xuống nhìn đôi chân trắng bệch vì ngâm nước của mình, dậm chân trên bãi cỏ "Lên đi, nhiêu đây đủ ăn rồi."
 
Mãng Cửu một bước lên bờ, cúi xuống nhặt đống tôm càng xanh đang bò loạn xạ bỏ vào thùng đá.
 
Trương Thự Quang cũng bỏ ốc vặn và tôm càng xanh vào thùng đá, rồi mừng rỡ phát hiện, hai người họ bận rộn nửa ngày trời, đã nhặt được đầy một thùng.
 
"Ôi chao, đúng là có phúc ăn uống rồi, lát nữa về nhà sẽ làm chúng."
 
"Thịt không nhiều." Giọng Mãng Cửu mang theo chút ghét bỏ.
 
Theo hắn, con mồi ít thịt không đáng tốn thời gian đi bắt, nếu không phải Trương Thự Quang rõ ràng cực kỳ thích con tôm càng xanh này, hắn chắc chắn sẽ không tốn sức đi bắt.
 
"Cậu trước đây ăn uống, đó là đơn thuần để no bụng, không cần biết mùi vị, nuốt vội vàng cho xong để đảm bảo mình không bị chết đói là được." Trương Thự Quang tặc lưỡi một tiếng, "Tôi nói có đúng không?"
 
Mãng Cửu gật đầu: "Đúng."
 
"Tôi muốn nói với cậu này, tận hưởng cuộc sống, bắt đầu từ ăn uống, trước đây cậu không biết làm đồ ngon, ăn thế nào cũng chẳng sao, bây giờ có tôi rồi, chắc chắn sẽ cho cậu ngày ba bữa ăn thoải mái, ăn ngon miệng." Trương Thự Quang hơi đắc ý ngẩng cằm, rất tự hào "Tuyệt đối khiến cậu thơm tho đầu lưỡi, nhớ mãi không quên."
 
Cậu cũng không biết từ đâu mà có sự tự tin như vậy, cho rằng tay nghề nấu ăn của mình có thể khiến Mãng Cửu mê mẩn.
 
Mãng Cửu bị lời cậu chọc cười, gật đầu "Được."
 
Trương Thự Quang đổ bùn trong thìa đá xuống đất, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, rồi trải bùn ra một lớp mỏng "Đi, tìm trứng vịt thôi."
 
"Những cái này để ở đây?" Mãng Cửu chỉ vào thùng đá đầy tôm càng xanh "Chúng sẽ bò ra."
 
Trương Thự Quang nghĩ một lúc, trực tiếp chia một thùng thành hai thùng, như vậy là hai thùng lưng lửng "Không bò ra được nữa đâu, nhưng vẫn phải xách, nếu không tìm được trứng vịt không có chỗ để." Cậu tuy đeo túi da rỗng, nhưng trứng vịt bỏ vào túi da dễ bị vỡ, không bằng bỏ vào thùng an toàn hơn.
 
Mãng Cửu hai tay xách thùng đá, nói với cậu: "Anh dẫn đường."
 
"Không cần dẫn đường đâu, ngay bãi cỏ phía trước này thôi, Đường Đậu chính là nhặt được ở đây, cũng không biết người tộc Phượng Hoàng gan to đến mức nào, con non bé tí tẹo như vậy cũng dám mang ra bay, rơi xuống đất cũng không ai tìm."
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo