"Thẩm Thanh Thanh, tớ muốn cùng cậu đến Thực nghiệm thành phố. Tớ thực sự rất muốn, có thể mãi mãi ở bên cậu."
— Nhật ký Tạ Trạch Dương
Gió tháng năm thổi bay cái ẩm lạnh của mùa xuân, bóng cây hai bên đường ngày càng rậm, tiếng ve ngân vang, tháng sáu của mùa hạ bỗng chốc đã tới. Vì trường được dùng làm điểm thi đại học nên học sinh được nghỉ ba ngày.
Làm xong bài tập về nhà, Tạ Trạch Dương đến cửa hàng giày của mẹ phụ giúp, vừa bước vào đã thấy một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc. Thẩm Băng Thanh đang kiễng chân đứng trước quầy thu ngân, một tay chống cằm, tay kia nhấp chuột giúp mẹ cậu tra hàng.
Cậu hỏi: "Sao cậu đến đây?"
Mẹ cậu đang ở kho lấy hàng, nghe thấy liền đi ra nói: "Thanh Thanh đi chơi, tình cờ đi ngang qua nên nhất định vào giúp mẹ một lát!"
Mẹ cậu quay lại bảo cô: "Thanh Thanh, đừng làm nữa! Ngồi nghỉ một lát!"
Thẩm Băng Thanh cười nhẹ: "Không sao ạ! Cô, con không mệt!"
Tạ Trạch Dương bước đến quầy, định bảo để cậu tra hàng thì nghe mẹ nói: "Hai đứa đừng làm nữa! Không vội đâu!"
Mẹ đẩy cậu ra khỏi quầy: "Dương Dương, dẫn Thanh Thanh đi ăn chút gì đi! Con mời khách!"
Cô vội vàng từ chối: "Không cần đâu cô! Con ăn cơm rồi!"
Mẹ rút tờ một trăm tệ từ túi đưa cho cậu: "Mau đi đi! Đừng khách sáo!"
Thẩm Băng Thanh đành cười nhận lời: "Cảm ơn cô ạ!"
Ra khỏi cửa hàng, Tạ Trạch Dương hỏi cô: "Cậu muốn đi đâu ăn?"
Thẩm Băng Thanh suy nghĩ một lát, nói: "Tớ muốn đến... 'Gặp Gỡ'."
"Tớ muốn uống trà sữa thảo mộc của quán ấy! Còn muốn ăn bánh Black Forest nữa!"
Đôi mắt cô sáng lên rồi lại nói: "Nhưng hơi xa, ngoài trời nắng quá..."
"Đi thôi."
Cậu nói: "Mình bắt taxi."
"Ừ!"
Thẩm Băng Thanh vui vẻ đáp, nhảy cẫng bên cạnh cậu.
Trong quán trà sữa "Gặp Gỡ", Thẩm Băng Thanh cắn ống hút hỏi: "Tạ Dương Dương, sau này cậu muốn vào trường cấp ba nào? Số 1 hay số 2?"
Cậu buột miệng nói ra: "Tớ muốn vào Thực nghiệm."
Ai mà chẳng muốn vào Thực nghiệm thành phố chứ?
Cậu nghĩ.
Cô hỏi: "Thực nghiệm? Là trường cấp ba Thực nghiệm trong thành phố à?"
"Ừ."
Tạ Trạch Dương ngẩng đầu: "Sao thế?"
"À, không có gì."
Thẩm Băng Thanh dừng lại, dùng ống hút chọc mấy cái đáy ly, khẽ nói: "Tớ chỉ định nói, có lẽ sau này chúng mình có thể vào cùng một trường."
Cô nhún vai: "Kết quả là một trường tớ không với tới."
"Coi như tiws chưa hỏi."
"Làm phiền rồi."
Thấy phản ứng này của cô, Tạ Trạch Dương mới nhận ra câu trả lời của mình khiến cô không vui. Cổ họng cậu động đậy, đang định giải thích thì nghe thấy tiếng chủ quán.
"Bánh đến rồi!"
Chủ quán bưng bánh lên bàn, đặt kèm dao nhựa, nến và bật lửa.
"Black Forest to thế!"
Thẩm Băng Thanh tròn mắt kinh ngạc, lập tức rút điện thoại từ túi áo, vừa chụp ảnh vừa ngẩng đầu hỏi: "Cô ơi, Black Forest từ khi nào to thế này ạ?"
Cô dùng tay biểu diễn: "Cháu nhớ trước chỉ là một miếng nhỏ thôi."
Chủ quán cười đáp: "Bình thường là nhỏ, nhưng nếu khách yêu cầu thì có thể làm to!"
"Cháu không yêu cầu gì..."
Thẩm Băng Thanh nghi hoặc, nhận ra ánh mắt chủ quán đổ dồn về Tạ Trạch Dương.
Lời đến miệng cô nuốt lại, khẽ giật mình, thì thầm với cậu: "Cảm ơn."
Chủ quán đi khỏi, Thẩm Băng Thanh đặt điện thoại xuống, háo hức cầm dao nhựa: "Để tớ cắt! Cắt cho cậu miếng to trước!"
"Đợi đã."
Cậu ngăn cô lại, lấy cây nến trong túi ra, cắm từng cây lên bánh, rồi dùng bật lửa thắp lên: "Ước trước đi."
Cô ngơ ngác hỏi: "Không phải sinh nhật cũng được ước à?"
Cậu nhìn cô chăm chú: "Được."
Thẩm Băng Thanh vui lắm, đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn ngọn nến lung linh, nở nụ cười ngọt ngào. Cô chắp tay trước ngực, khẽ nhắm mắt rồi bất chợt mở ra, đầy mong đợi hỏi: "Vậy tớ có thể ước nhiều điều không?"
Cậu cười đáp: "Được."
"Vậy...tớ sẽ ước ba điều!"
"Chia cho cậu một điều, cảm ơn cậu đã mời tớ ăn bánh!"
"Điều ước thứ nhất."
"Tôi mong bệnh của dì Ngô mau khỏi, sau này không ốm nữa, Ngô Hạo không làm dì tức giận. Tôi mong dì có thể mãi bên tôi."
"Điều ước thứ hai."
"Tôi mong bản thân và bạn bè luôn khỏe mạnh, học hành tiến bộ, mỗi ngày đều vui vẻ, không phiền muộn."
"Điều ước thứ ba."
"Tôi mong—"
Cô dừng lại, dường như suy nghĩ rất lâu mới dám nói ra.
Giọng cô nhỏ dần, cúi đầu thì thầm: "Tôi mong—Tạ Dương Dương không đỗ vào Thực nghiệm."
Tạ Trạch Dương ngẩng lên nhìn: "Cậu nói gì?"
"Không có gì, tớ đùa thôi."
Thẩm Băng Thanh ngồi thẳng, nhìn ánh nến nhảy múa nói lại.
"Điều ước thứ ba, tôi mong Tạ Dương Dương đỗ vào Thực nghiệm."
Cô từ từ nhắm mắt, thần sắc vô cùng tập trung, giọng điệu thành khẩn: "Điều ước thứ ba của tôi—là mong mọi điều ước của Tạ Dương Dương đều thành hiện thực."
Lời cô vừa dứt, thế giới như bỗng tắt tiếng. Thời gian ngưng đọng, không khí xung quanh ngừng lưu thông.
Tạ Trạch Dương đờ đẫn nhìn cô gái trước mặt, khóe mắt hơi ửng đỏ.
Cậu không ngờ cô lại ước cho cậu một điều ước không chút toan tính.
Cậu càng không ngờ, nỗi buồn và điều ước của cô đều liên quan đến cậu.
"Ước xong rồi!"
Cô mở mắt, phùng má thổi tắt nến rồi cầm dao lên: "Ăn bánh thôi!"
Nói xong, cô đưa miếng bánh đầu tiên cho cậu.
Từ nhỏ cậu không thích đồ ngọt nhưng vẫn nhận lấy, dùng thìa nhựa xúc một miếng cho vào miệng.
"Ngon không!"
Cô hỏi: "Có phải cực ngon không!"
"Ừ."
Cậu không kiềm được đáp: "Rất ngon."
Cô cười đến nỗi mắt cong lại: "Vậy sinh nhật năm sau cậu tớ cũng mua Black Forest! Tớ sẽ mua cái to hơn thế này!"
Cậu cúi mắt nhìn chiếc bánh, khẽ mỉm cười: "Ừ."
Trong giờ tiếng Anh sau kỳ nghỉ, Tạ Trạch Dương đang cúi đầu ghi chép, bỗng thấy Thẩm Băng Thanh lôi từ cặp ra một cuốn sổ nhỏ, chống tay lật từng trang.
Giáo viên tiếng Anh phát hiện liền quát: "Thẩm Băng Thanh! Xem gì đấy! Mang lên đây cho tôi!"
Thẩm Băng Thanh giật mình, vội vàng giấu cuốn sổ thì bị Tề Huy quay lại giật mất, lao lên bục giảng.
Cô tức giận hét: "Tề Huy, cậu là đồ khốn!"
"Bí kíp thi đỗ Thực nghiệm - Tăng 100 điểm không phải giấc mơ."
Giáo viên tiếng Anh đọc to tên sách, bật cười, vẻ mặt hơi mỉa mai: "Thẩm Băng Thanh, muốn vào Thực nghiệm thì tăng 100 điểm chưa đủ. Với điểm số hiện tại của em, ít nhất phải tăng 300 điểm đấy!"
Tề Huy hét to: "Nên cậu ấy đã mua ba cuốn!"
Thẩm Băng Thanh nổi điên: "Tề Huy cậu muốn chết à!"
Cả lớp cười ồ lên, Tạ Trạch Dương không nhịn được cũng khẽ cong môi.
Có học sinh đột nhiên hô to: "Lớp trưởng cười kìa!"
Những người khác lập tức hùa theo: "Cô ơi, lớp trưởng cũng cười đấy!"
Tạ Trạch Dương kịp thời thu lại nụ cười, tiếp tục viết, liếc nhìn Thẩm Băng Thanh bên cạnh. Cô bĩu môi ấm ức, rũ rượi gục mặt xuống bàn, thu mình như một quả cam.
"Này, Thẩm Băng Thanh, bí kíp của cậu, không lấy nữa à?"
Lúc làm bài tập, giáo viên để cuốn sổ lên góc bàn cô, bị Tề Huy làm rơi. Tề Huy nhặt lên hỏi cô có cần không, cô im lặng không đáp.
"Được, không cần thì tớ tịch thu."
Tề Huy ném cuốn sổ cho cậu: "Lớp trưởng giữ hộ cậu ấy đi."
Cô vẫn gục mặt không thèm để ý, cậu mở sổ ra, thấy ngay bức vẽ nguệch ngoạc bằng bút dạ quang của cô ở trang đầu.
Trước cổng trường Thực nghiệm có một bé gái tóc búi cao. Xung quanh còn nhiều người khác, như thể cô bé là một thành viên trong đó. Ngàn quân vạn mã qua cầu độc mộc, cô và họ cùng đặt chân đến Thực nghiệm.
Trên ngực bé gái có tấm thẻ nhỏ ghi "SQQ".
Tạ Trạch Dương nhìn chằm chằm vào cậu bé bên cạnh. Cậu bé này không đeo thẻ, trông không khác gì những người xung quanh. Nhưng điểm khác biệt duy nhất là, cậu bé và bé gái đứng sát bên nhau, song hành trước cổng trường.
Cô vẽ rất nhiều người xung quanh, nhưng đều cách xa cô. Chỉ có cậu bé đứng bên cạnh, gần đến mức như thể họ sẽ mãi mãi bên nhau.
Mãi mãi bên nhau.
Cậu cầm bút lên, không nhịn được vẽ một tấm bảng tên nhỏ trên ngực cậu bé rồi nhìn quanh một lượt, không động tĩnh viết ba chữ cái lên tấm bảng—
"XYY".
Tạ Trạch Dương.
Cậu thu cuốn sổ nhỏ lại, ánh mắt trở về bài tập tiếng Anh trước mặt, trong lòng khẽ rung động.
Thẩm Thanh Thanh, cậu thầm hỏi cô trong lòng.
Tương lai, chúng ta có cùng nhau đi qua cây cầu độc mộc này không? Cùng đứng bên nhau trước cổng trường Thực Nghiệm chứ?
Bởi vì tớ thật sự không muốn rời xa cậu.
Bởi vì tớ thực sự rất muốn, rất muốn, có thể mãi mãi ở bên cậu.