Thanh Thanh - Chương 7: Món quà

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Cũng mong mỗi ngày cậu đều vui vẻ. Ngủ ngon, Thẩm Thanh Thanh.”  
 
— Nhật ký của Tạ Trạch Dương  
 
Sau khi đưa Thẩm Băng Thanh về nhà, Tạ Trạch Dương quay đầu đi về hướng nhà mình. Khi đi ngang qua cửa hàng trong khu phố, cậu thoáng thấy một bóng dáng đàn ông quen thuộc đang đứng trước quầy tính tiền. Một chiếc xe tải phóng vụt qua trước cửa hàng, cậu bước nhanh tới gần xem nhưng bóng người đã biến mất.
 
Cậu vội vã lên lầu về nhà, thấy mẹ đang ngồi trên sofa, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc xong.
 
Mẹ anh hỏi, giọng nghèn nghẹt: “Đưa Thanh Thanh về nhà rồi à?” 
 
“Vâng.” 
 
Cậu đáp, rồi hỏi: “Ông ta đến tìm mẹ à?”
 
“Mẹ khóc sao?”
 
“Không có.” 
 
Mẹ vội đứng dậy, bưng đồ ăn đã làm sẵn từ bếp ra: “Rửa tay rồi ăn cơm đi.”
 
Cậu nói: “Con thấy ông ta rồi.” 
 
Mẹ thoáng đổi sắc mặt.
 
Cậu hỏi: “Ông ta đến tìm mẹ làm gì?”
 
“Đừng nghĩ lung tung, ông ấy không đến tìm mẹ.” 
 
Mẹ nói xong, ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng bác cả: “Mở cửa! Tiểu Dung! Dương Dương! Mau mở cửa cho bác!”
 
Mẹ hất cằm, ra hiệu cậu đi mở cửa cho bác cả.
 
Bác cả vừa vào cửa đã thao thao bất tuyệt: 
 
“Tiểu Dung à, Tiểu Khôn về rồi, em biết chuyện này chưa?”
 
“Tiểu Khôn nói với bọn chị, nó muốn đến nói chuyện với em, muốn bàn đến chuyện dọn về đây ở.”
 
“Nó cam đoan với chị, lần này nó thật sự đàng hoàng rồi! Nghe nói gần đây nó tìm được công việc tử tế, bảo sau này nhất định sẽ đối tốt với hai mẹ con…” 
 
Mẹ vẫn im lặng, bác cả để ý thấy cậu đứng cạnh mẹ, nháy mắt với cậu: “Dương Dương, cháu về phòng làm bài tập trước đi! Mau lên!”
 
“Khoan đã.” 
 
Mẹ nói: “Con vẫn chưa ăn cơm!”
 
Mẹ bước đến bàn ăn, múc đầy một bát cơm đưa cho cậu: “Về phòng ăn đi.”
 
Tạ Trạch Dương ăn tối xong, nghe thấy phòng khách dần im ắng. Chẳng mấy chốc, điện thoại cậu hiện lên tin nhắn từ mẹ: “Nhà bác cả có chút việc.”
 
“Chồng bác đột nhiên phát bệnh nhập viện, mẹ qua giúp một tay.”
 
“Con tự khóa cửa cẩn thận, ngủ sớm đi. Đặt đồng hồ báo thức, mai thi đừng đi muộn.”
 
Tạ Trạch Dương lặng lẽ đặt điện thoại xuống, trả lời: “Dạ, con biết rồi.”
 
Cậu nhếch môi cười, nụ cười mang chút châm biếm, lại giống như sự bất đắc dĩ đắng cay.
 
Tại sao mẹ còn muốn lo chuyện nhà họ?
 
Chuyện nhà họ với mẹ, với cậu, rốt cuộc còn liên quan gì nữa?
 
Chỉ vì thiếu một tờ giấy ly hôn, mà mãi mãi phải làm “một nhà” không thể cắt đứt đúng không?
 
Mẹ có thể tha thứ cho những tổn thương từng xảy ra, nhưng cậu thì không.
 
Góc phòng khuya khoắt, cậu lặng lẽ lật sách, nhìn kim đồng hồ trên bàn chậm rãi trôi qua từng khắc.
 
“Mở cửa!”
 
“Tạ Trạch Dương! Mày mở cửa cho tao!” 
 
Bên tai cậu bất ngờ vang lên tiếng đập cửa thình thình, xen lẫn giọng quát tháo nồng nặc mùi rượu.
 
“Tao nói cho mày biết, Tạ Trạch Dương! Mày mang dòng máu nhà họ Tạ! Dù mày có cứng cáp thế nào, cũng chẳng bay xa đâu!”
 
“Mày bay đến đâu, tao đuổi theo đến đó!”
 
“Mày mở cửa cho tao!”
 
Cậu khép sách lại, cầm điện thoại trèo lên giường, tựa lưng vào đầu giường, đeo tai nghe rồi từ từ nhắm mắt.
 
Ký ức ngược về thời thơ ấu, cậu nhớ bố nợ tiền cờ bạc, người đòi nợ không tìm được bố, cầm gậy đuổi mẹ con cậu ra khỏi nhà.
 
Cậu nhớ mẹ dẫn cậu đến nhà bác cae vay tiền, nhưng bị cả nhà bác cả lạnh lùng từ chối, đóng sập cửa.
 
Cậu nhớ bố cùng nhà bác cả đến nhà bà ngoại gây gổ ầm ĩ, mềm cứng đều dùng, chỉ để ngăn mẹ ly hôn với bố…
 
Sau đó bố cam đoan với mẹ sẽ không cờ bạc nữa, bác cả cũng xách rau thịt đến nhà họ làm khách.
 
Rồi sau đó nữa, bố lại tái nghiện cờ bạc, thua sạch tiền, say rượu về nhà đánh đập mẹ con cậu. Mẹ quyết tâm ly hôn, bác cả lại cùng bố ra sức khuyên can, khóc lóc ầm ĩ, bố tiếp tục cam đoan sẽ không tái phạm…
 
Lặp đi lặp lại, đẩy mẹ con cậu vào vực sâu không lối thoát.
 
Giai điệu nhạc buồn réo rắt hòa lẫn tiếng đập cửa nặng nề, từng nhịp đập mạnh vào tim cậu, cho đến khi tiếng đập cửa dần tan biến, thế giới của cậu cuối cùng yên tĩnh trở lại.
 
Kim đồng hồ vượt quá nửa đêm, mẹ vẫn chưa về.
 
Sợi dây liên kết huyết thống chằng chịt, dù đã méo mó xấu xí, cũng mãi mãi không thể cắt đứt hoàn toàn.
 
Hai ngày thi giữa kỳ nhanh chóng kết thúc, chưa đầy một tuần sau đã có kết quả.
 
Tạ Trạch Dương vẫn đứng nhất lớp, nhưng xếp hạng tổng trong trường của cậu tụt từ nhất khối xuống thứ mười bốn.
 
Khi kết quả được công bố, mọi người vừa tan tiết thể dục, lớp học ồn ào náo nhiệt, đám con trai túm áo rũ mồ hôi trò chuyện, các bạn nữ mượn nhau quạt nhỏ thổi mặt. Giáo viên chủ nhiệm bước vào với vẻ mặt giận dữ, Tạ Trạch Dương lập tức hét lớn: “Cô đến rồi, tất cả trật tự!”
 
Cậu đã nghe nói kỳ thi này lớp họ thi rất tệ, tỷ lệ đạt và xuất sắc đều thấp nhất khối.
 
Lớp học nhanh chóng yên ắng.
 
“Nói chuyện vui lắm nhỉ.” 
 
Giáo viên chủ nhiệm lạnh mặt, giọng trầm: “Ngẩng hết đầu lên, xem mình thi ra sao!”
 
“Nhất lớp, Tạ Trạch Dương.” 
 
Cô mở máy tính đa phương tiện, bắt đầu đọc bảng xếp hạng trên màn hình lớn.
 
Một nam sinh đứng dậy trêu chọc, huýt sáo thật to: “Anh Dương đỉnh!” 
 
“Ai trêu đấy?” 
 
Cô trừng mắt, lớp học lập tức im phăng phắc.
 
“Tạ Trạch Dương, đứng dậy.”
 
“Bạn cùng bàn, Thẩm Băng Thanh, cũng đứng dậy.”
 
“Hai đứa hài lòng với kết quả của mình không?”
 
“Thẩm Băng Thanh nói trước.”
 
“Cũng được ạ.” 
 
Thẩm Băng Thanh sờ mũi cười: “Có tiến bộ.”
 
“Ừ, đúng là có tiến bộ.” 
 
Cô cười khẩy: “Tiến bộ này của em là nhờ mấy bạn trong lớp bị bệnh không thi được, đúng không?”
 
Thẩm Băng Thanh cúi đầu không dám nói.
 
Thầy tiếp tục hỏi Tạ Trạch Dương: “Lớp trưởng thì sao?” 
 
Cậu nói: “Không hài lòng ạ.” 
 
“Thi nhất mà còn không hài lòng…” 
 
Thẩm Băng Thanh lẩm bẩm, nhưng khi ngẩng lên thấy xếp hạng tổng của cậu trong trường, cô đột nhiên im bặt.
 
“Hai đứa hôm nay mỗi đứa viết một bản tự kiểm điểm, mai nộp lên văn phòng tôi.” 
 
Cô giáo dặn dò rồi tiếp tục công bố điểm của các bạn khác.
 
Tan học Tạ Trạch Dương đeo cặp đi về, Thẩm Băng Thanh chạy đuổi theo cậutừ phía sau.
 
Cậu đi rất nhanh, chắc cô phải tốn không ít sức mới đuổi kịp.
 
“Tạ Dương Dương! Có phải vì hôm nay cậu thi không tốt mà không vui không?”
 
“Tớ vừa mua hoa! Tặng cậu!”
 
Tạ Trạch Dương khựng bước, nghi hoặc nhìn bó cẩm chướng cô đưa tới, rồi nhìn cô.
 
“Hôm nay là ngày của mẹ mà, tớ thấy có người bán hoa. Mua hoa còn được tặng thú bông nhỏ! Để lấy con gấu dễ thương đó, tớ mua luôn một bó…”
 
Cậu hỏi: “Vậy nên cậu đem hoa mua cho ngày của mẹ tặng tớ?” 
 
“Ôi, cậu đừng để ý mấy chi tiết đó… À đúng rồi, cậu ăn xúc xích nướng không? Tớ vừa mua đấy! Còn nóng hổi!”
 
“Tớ mà thi không tốt là thích ăn xúc xích nướng, mỗi lần phải ăn năm cây, chỉ cần ăn xúc xích là tớ vui lắm!”
 
Tạ Trạch Dương nhận hoa, ngẩng lên nhàn nhạt hỏi: “Vậy chẳng phải ngày nào cậu cũng ăn xúc xích à?”
 
Thẩm Băng Thanh ngẩn ra, phản ứng lại rồi đưa tay đánh cậu, cậu nghiêng người tránh, khóe môi vô thức cong lên.
 
“Tạ Dương Dương, vừa nãy cậu cười đúng không?”
 
“Không có.” 
 
Cậu siết chặt bó cẩm chướng, bước nhanh hơn về phía trước.
 
“Tạ Dương Dương, đợi tớ với!” 
 
Cô đuổi theo: “Chia cậu một cây xúc xích! Cậu thật sự không ăn à?”
 
“Không ăn.”
 
“Vậy cậu muốn uống gì không? Tớ muốn uống hồng trà lạnh! Cậu uống không?”
 
“Tớ còn muốn ăn kem nữa… Cửa hàng nhỏ phía trước có ‘Magnum’, cậu muốn ăn ‘Magnum’ không?”
 
Tạ Trạch Dương dừng bước: “Thẩm Thanh Thanh… Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
 
Thẩm Băng Thanh chớp mắt, như bị phát hiện bí mật, không nhịn được cười: “Muốn cậu cho tớ thêm ít điểm…”
 
Cô tủi thân nói: “Hôm nay có kết quả, tớ thi không tốt, bị trừ nhiều điểm quá.” 
 
“Tớ biết ngay mà.” 
 
Cậu hỏi: “Muốn cộng bao nhiêu?”
 
“Hai mươi được không?”
 
“Từ mai tớ nhất định biểu hiện tốt, nếu cậu thấy nhiều thì…”
 
“Được.”
 
“Thật không? Đồng ý nhanh thế luôn! Vậy năm mươi được không?”
 
Tạ Trạch Dương không nói, ngẩng lên lặng lẽ nhìn cô.
 
Cô cẩn thận nói: “Hai mươi! Hai mươi thôi!” 
 
Mặt trời lặn, mây trôi trên bầu trời, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mặt đất. Ở ngã rẽ, Thẩm Băng Thanh đột nhiên gọi cậu: “Tạ Dương Dương!”
 
“Tớ vừa nói muốn thêm điểm là trêu cậu thôi. Thực ra tớ chỉ muốn cậu vui lên chút.”
 
“Dù tớ thấy cậu thi nhất lớp đã rất giỏi rồi, nhưng tớ biết, thành tích này chưa đạt được mục tiêu của cậu.”
 
“Mấy người học giỏi như các cậu đều siêu ‘cày cuốc’, tuy hôm nay cậu không cẩn thận bị họ ‘cuốc’ mất, nhưng tớ tin cậu chắc chắn sẽ nhanh chóng ‘cuốc’ lại thôi!”
 
“Trong lòng tớ, cậu mãi mãi là người giỏi nhất! Không ai ‘cày cuốc’ hơn cậu đâu.”
 
“Hơn nữa tớ biết, chỉ cần là chuyện cậu muốn làm, không có gì cậu không làm được.”
 
Cậu hỏi: “Cậu biết thế nào được?” 
 
“Tôi cứ biết thôi!” 
 
Thẩm Băng Thanh nghiêm túc nhìn vào mắt cậu.
 
Tạ Trạch Dương thoáng thất thần, rồi lại nghe cô nói: “Tớ còn một bí mật muốn nói với cậu, tối về nhà nhớ xem điện thoại nhé!”
 
“Tớ đi đây! Bye bye!”
 
Cô chạy qua đường, quay lại vẫy tay chào cậu, một chiếc xe máy lao vút qua sượt qua góc áo cô. Cậu lo lắng hét lên: “Nhìn đường!”
 
Cô cười đáp: “Biết rồi!”
 
“Bye bye! Về nhà đừng quên xem điện thoại!”
 
Tạ Trạch Dương cầm hoa về nhà, mở khóa cửa vào phòng, bật điện thoại, mấy tin nhắn thoại WeChat lập tức hiện lên.
 
“Pằng—Bất ngờ bắn biubiubiu!”
 
“Chúc mừng sinh nhật nha, bạn Tạ Dương Dương!”
 
“Trong vòng năm phút nữa, cậu sẽ nhận được một chiếc bánh siêu ngon và một món quà siêu đẹp!”
 
“Để chúc mừng sinh nhật cậu, tớ cũng tự đặt cho mình một chiếc bánh y hệt! Bánh của tớ đến rồi, tớ ăn trước đây! Quả thực hơi đói…”
 
Nghe xong mấy tin nhắn thoại, chuông cửa đột nhiên vang lên.
 
Cậu đẩy cửa ra, thấy anh giao hàng ôm hai hộp lớn nhỏ đứng ngoài: “Cho hỏi là Tạ Trạch Dương phải không? Ở đây có hai món hàng.”
 
Cậu ký nhận, vừa đặt hai hộp lên bàn trà, một tin nhắn thoại mới lại đến.
 
“Tạ Dương Dương, tớ tặng cậu thêm một món quà sinh nhật nữa nhé! Tớ hát ‘Chúc mừng sinh nhật’ cho cậu nghe!”
 
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ…”
 
Cô hắng giọng: “Khụ…” 
 
“Tiếp theo còn một bài hát nữa, tớ muốn tặng cậu.”
 
“Giấc mơ ban đầu, nắm chặt trong tay. Nơi muốn đến nhất, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng…”
 
“Tớ không hát lệch tông đâu nhỉ! Nếu lệch thì cậu chịu khó chút…”
 
Cậu hỏi: “Sao lại hát bài này?” 
 
“Vì cậu thích mà. Ở đài phát thanh, ngoài nhạc không lời, cậu chỉ phát bài này, lại còn phát thường xuyên, lặp đi lặp lại. Tớ nghe mỗi ngày, thuộc luôn lời bài hát.”
 
“Tạ Dương Dương, nhận được quà chưa?”
 
“Ừ, nhận rồi.”
 
“Cậu mở ra xem đi!”
 
Tạ Trạch Dương xé giấy gói hộp quà, thấy một bức tranh sơn dầu trong khung. Trên giấy vẽ, dưới bầu trời xanh thẳm, nét bút xám nhạt phác họa cổng trường Đại học Thanh Hoa. Một cậu bé trắng trẻo thanh tú đứng trên cổng trường, vươn tay chạm đến mặt trăng trên trời.
 
Lúc này, cậu thấy cô gửi thêm hai tin nhắn văn bản.
 
“Tặng nhà vật lý xuất sắc nhất tương lai, kỹ sư Tạ Dương Dương!”
 
“Giấc mơ ban đầu, nhất định sẽ đạt được.”
 
Cậu lặng lẽ nhìn hai tin nhắn này, lại thấy hàng loạt thanh thoại phía trên liên tục gửi đến, khóe mắt bất giác nóng lên. Cậu lấy một lọ thủy tinh, đổ nước cắm bó cẩm chướng vào, mở hộp bánh, cắt một miếng, cầm điện thoại chụp ảnh gửi cho cô.
 
Kèm theo tin nhắn: “Rất thích quà, cảm ơn.”
 
Cậu ngồi bên bàn ăn, lặng lẽ ăn bánh một mình, thỉnh thoảng lại bật sáng màn hình xem có tin nhắn mới không. Nhưng hình nền khóa màn vẫn trống rỗng, âm báo WeChat mãi không vang lên.
 
Cô ngủ rồi sao? Đi làm bài tập à?
 
Hay đang bận chuyện khác?
 
Hôm nay cô ngủ sớm vậy sao?
 
Hay bố cô về nhà, thấy cô thi không tốt, lại mắng cô rồi?
 
Tạ Trạch Dương đặt chiếc nĩa dính đầy kem xuống, ánh mắt lại rơi vào điện thoại, không nhịn được bấm gọi một cuộc thoại qua WeChat.
 
“Tạ Dương Dương…” 
 
Giọng cô mệt mỏi, chắc là ngủ thật rồi.
 
“Cậu ngủ sớm vậy sao?”
 
Cô giải thích: “Ăn xúc xích nhiều quá… hơi buồn ngủ.” 
 
Cậu hỏi: “Cậu… sao biết tớ muốn thi Thanh Hoa?” 
 
“Lần trước tớ truyền nước, cô nói với tớ… Cô bảo ngành vật lý của Thanh Hoa là giấc mơ của cậu. Tạ Dương Dương, cậu thật sự rất giỏi!”
 
“Cái này có gì giỏi đâu?” 
 
Cậu lẩm bẩm: “Cậu cũng nói là giấc mơ mà.”
 
“Sao cậu còn chưa ngủ?” 
 
Cô hỏi, rồi nói tiếp: “Hôm nay ngủ sớm đi, quên hết phiền muộn. Tục ngữ nói đúng, ngủ đủ thì mai mới có sức ‘cuốc’ người khác…”
 
“Tạ Dương Dương, cậu phải nhớ, cậu mãi là vua ‘cày cuốc’, con to nhất!”
 
Con to nhất.
 
Cái gì với cái gì vậy.
 
Tạ Trạch Dương không nhịn được mím môi, đáp: “Ừ.”
 
Cậu chậm rãi lặp lại, giọng mang theo ý cười: “Tớ là vua ‘cày cuốc’, con to nhất.” 
 
Cậu nói: “Cậu ngủ tiếp đi, ngủ ngon.” 
 
“Ngủ… Khoan đã!”
 
Cô bất ngờ gọi tên cậu: “Tạ Dương Dương.” 
 
“Hả?”
 
“Bây giờ cậu có vui hơn chút nào không?”
 
Cậu dừng lại rất lâu, nghiêm túc nói: “Bây giờ tớ rất vui.”
 
“Vậy thì tốt, mong mỗi ngày cậu đều vui… Ngủ ngon, Tạ Dương Dương.” 
 
Cô nói xong cúp cuộc gọi.
 
Tạ Trạch Dương lặng lẽ nhìn màn hình điện thoại, khóe môi cong lên vẫn chưa hạ xuống.
 
Cảm ơn cậu.
 
Cũng mong mỗi ngày cậu đều vui vẻ.
 
Ngủ ngon, Thẩm Thanh Thanh.
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo