Thanh Thanh - Chương 9: Chua chát

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"Cô ấy nói, ngồi cùng bàn với tôi cô ấy không vui chút nào."  
 
— Nhật ký Tạ Trạch Dương  
 
Sáng hôm sau Tạ Trạch Dương bước vào lớp, thấy một nhóm học sinh vây kín chỗ ngồi của cậu.  
 
"Tạ Trạch Dương, chúng ta cùng thi vào trường Thực nghiệm nhé!"  
 
"Rồi chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng đậu Thanh Hoa!"  
 
Tề Huy giơ cao một tờ giấy, vừa đọc lớn với giọng điệu cảm xúc, vừa giả giọng the thé: "Ôi - hóa ra lớp trưởng muốn vào Thanh Hoa à?"  
 
"Sao Đan Nghệ Địch biết lớp trưởng muốn vào Thanh Hoa? Chúng ta đều không biết!"  
 
"Đúng vậy! Lớp trưởng chưa bao giờ nói muốn vào trường nào!" 
 
Mấy người khác hùa theo: "Sao Đan Nghệ Địch biết được?"  
 
"Tớ biết nè! Hồi tiểu học, lớp trưởng và Đan Nghệ Địch cùng tranh chức đội trưởng. Lớp trưởng vốn đã được nhiều phiếu hơn, nhưng Đan Nghệ Địch khóc lóc tìm đến, sau đó lớp trưởng chủ động rút lui!"  
 
"Ồ—" 
 
Lớp học ồn ào hẳn lên, tiếng trêu chọc khiến cậu đau đầu, trong lòng bực bội vô cùng.  
 
Cậu vô cớ liếc nhìn phản ứng của Thẩm Băng Thanh.  
 
Cô đang chăm chú nghe tin đồn cùng mọi người, mắt lấp lánh hào hứng, thậm chí còn vỗ tay nhiệt liệt dẫn đầu đám đông.  
 
Tạ Trạch Dương bỗng thấy ngực mình thắt lại, cảm xúc bực bội càng dâng cao không kiềm chế được.  
 
Cô càng hăng hái hơn, nhón chân giật tờ giấy từ tay Tề Huy: "Tề Huy! Cậu mau đưa tớ xem thư!" 
 
"Người ta là người được điểm tuyệt đối môn văn đấy!" 
 
Tề Huy liếc nhìn cô, giọng điệu phóng đại: "Cả khối chỉ có cậu ấy và lớp trưởng được điểm tuyệt đối!"  
 
"Cậu có hiểu không, Thẩm Băng Thanh? À không, nên nói là, cậu có hiểu hết chữ không? Học sinh tiểu học!"  
 
Cô quát Tề Huy: "Im đi!" 
 
Loa phát thanh trong lớp đột nhiên vang lên, Tạ Trạch Dương tức giận hét: "Tất cả im lặng! Nghe loa!"  
 
Lớp học ồn ào dần lắng xuống, giọng giáo viên trực tuần vang lên rõ ràng.  
 
"Bây giờ báo cáo tình hình tuần trước."  
 
"Học sinh Tạ Trạch Dương lớp 7/1, Đan Nghệ Địch lớp 7/2 là tình nguyện viên xuất sắc, đã hỗ trợ nhà trường hoàn thành nhiệm vụ trực tuần, xin được biểu dương."  
 
"Học sinh Thẩm Băng Thanh lớp 7/1 không mặc đồng phục, trừ 1 điểm."  
 
Tề Huy mặt dài: "Chị cả, đồng phục chị đâu?"  
 
Thẩm Băng Thanh đáp: "Mất rồi." 
 
"Cậu được lắm! Cậu ghét cờ lưu động à?"  
 
Mấy bạn nam khác đột nhiên hét lớn: "Lớp trưởng, tớ đề nghị trừ điểm nhóm 8! Trừ 100 điểm!"  
 
Cậu bạn cùng bàn với Tề Huy gào lên: "Tại sao?" 
 
"Ai bảo thành viên nhóm không mặc đồng phục! Trừ điểm lớp!"  
 
"Cô ấy không phải người của nhóm chúng tớ!"  
 
"Đúng, không phải nhóm chúng tớ! Nhóm chúng tớ không nhận cậu ấy!"  
 
"Không được, phải trừ điểm! Với lại cậu ấy là người phá rối nhất! Phải trừ 100 điểm!"  
 
"Trừ 100!"  
 
"Trừ 100!"  
 
"Trừ 100!"  
 
Tạ Trạch Dương đặt bút xuống, đẩy mạnh bàn về phía trước. Cậu nam sinh phía trước đang lắc ghế chỉ trích Thẩm Băng Thanh bị đập lưng ghế mạnh vào người, phần trên cơ thể đập mạnh vào mép bàn.  
 
"Tạ Trạch Dương, cậu bị điên à..."  
 
"Chế độ trừ điểm nhóm là cậu đặt ra à?" 
 
Tạ Trạch Dương lạnh giọng hỏi: "Không biết mình là ai nữa hả?"  
 
"Không, tớ có nói gì đâu, giận cá chém thớt thế, rõ ràng là Thẩm Băng Thanh..." 
 
Cậu ta lẩm bẩm bất mãn, lập tức bị người khác ngăn lại.  
 
"Lớp trưởng bình tĩnh." 
 
Một cậu bạn khác nói: "Nhưng cô chủ nhiệm đã nói rồi, ai làm lớp bị trừ điểm thì nhóm đó cũng bị trừ, cậu không được thiên vị Thẩm Băng Thanh."  
 
Tiếng chuông vào lớp vang lên, đám đông cuối cùng cũng tan, mọi người về chỗ tự học.  
 
Tạ Trạch Dương mở sổ lớp, ánh mắt lướt qua mục "Biểu hiện học sinh", trong đầu hiện lên hình ảnh Thẩm Băng Thanh hào hứng khi thấy thư Đan Nghệ Địch viết cho cậu, và động tác hăm hở giật thư từ tay Tề Huy lại thấy tức giận.  
 
Thấy bạn nữ khác viết thư cho cậu, cô vui thế sao?  
 
Cô đang vui cái gì?  
 
Cậu cầm bút lên, không hiểu mình giận cái gì nhưng vẫn trừ cô rất nhiều điểm, xóa hết điểm cộng khi cô giúp cô giáo lau bảng, đi lấy nước cho lớp, trực nhật thay bạn ốm.  
 
Khi cậu viết tên cô vào sổ, cô đột nhiên giật bút từ tay cậu. Trong lúc giằng co, ngòi bút sắc đã cứa vào ngón tay cô, không chảy máu nhưng chắc chắn rất đau.  
 
Cậu thấy cô gục mặt xuống bàn khóc.  
 
Không biết vì giận cậu trừ điểm hay vì ngón tay bị đau.  
 
Trong lòng bực bội, cậu chỉ trừ điểm vì cô không mặc đồng phục, gạch tên cô trong mục vi phạm, thay bằng tên mình.  
 
Sau hôm đó, họ lạnh nhạt với nhau, cậu không chủ động nói chuyện, cô cũng im lặng khác thường. Cô không còn ồn ào bên tai cậu, thậm chí không còn ngủ gục trên bàn mà chăm chú nghe giảng, tập trung làm bài.  
 
Thỉnh thoảng cô hỏi cậu bài không hiểu, sau khi cậu giảng xong, cô chỉ lạnh nhạt nói cảm ơn.  
 
Một buổi trưa, cô bị giáo viên văn gọi vào phụ đạo làm lại bài kiểm tra sáng. Giáo viên cũng gọi cậu và Đan Nghệ Địch nhờ chấm bài thơ cổ đã giao hôm trước.  
 
Cậu vừa chấm được vài bài, hiệu trưởng đột nhiên bước vào.  
 
"Nhà trường cần gấp một bài luận, bản điện tử. Em tìm học sinh giỏi văn đến văn phòng viết, giúp tôi sửa rồi gửi email ngay."  
 
"Vâng." 
 
Giáo viên văn nói: "Tạ Trạch Dương, em đi với tôi."  
 
Cậu đặt bút đỏ xuống, đồng ý: "Vâng ạ." 
 
Giáo viên tiếp tục: "Đan Nghệ Địch, em ở lại phụ đạo, giúp Thẩm Băng Thanh làm lại bài kiểm tra sáng. Bảo đảm em ấy làm hết toàn bộ bài kiểm tra sáng."  
 
Đan Nghệ Địch chớp mắt nói: "Vâng ạ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" 
 
"Em không muốn!" 
 
Thẩm Băng Thanh lập tức lắc đầu từ chối: "Cô ơi, em không muốn bạn ấy dạy!"  
 
"Nếu em không sai nhiều thế, đã không cần phụ đạo!"  
 
"Đừng trì hoãn, trước tan học phải làm xong, không tôi gọi cho bố em!"  
 
"Tạ Trạch Dương, đi với tôi." 
 
Giáo viên văn nói xong, quay ra khỏi phòng. Tạ Trạch Dương đứng lên định đi theo, bất ngờ bị Thẩm Băng Thanh nắm chặt tay áo.  
 
"Tạ Dương Dương!"  
 
Cô nhìn cậu ấm ức, giọng nài nỉ: "Tớ không muốn cậu ấy dạy." 
 
Bước chân cậu dừng lại, cánh tay bị nắm chặt hơi cứng đờ, trong lòng bỗng khó chịu.  
 
Cậu định xin phép giáo viên để sau khi xong việc sẽ dạy cô, thì nghe thấy giáo viên quay lại nói: "Nếu không hoàn thành trước tan học, bố em sẽ phải đến gặp tôi!"  
 
Thẩm Băng Thanh không nói gì nữa, lặng lẽ buông tay cậu ra.  
 
Bài luận tốn gần cả tiết học, vừa sửa xong, giáo viên đoàn lại gọi cậu ra sân tập duyệt cho lễ mít tinh tuần sau.  
 
Trời dần tối, khi chuông tan học vang lên, buổi tập vẫn tiếp tục. Bạn trực nhật mang cặp sách của cậu ra sân.  
 
Về đến nhà, cậu làm bài tập một lúc, trong lúc nghỉ uống nước, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại im lìm trên bàn.  
 
Hình như từ lần cậu trừ điểm cô, cô không nhắn tin cho cậu nữa.  
 
Cậu cầm điện thoại lên, mở trang chat với cô, phát hiện tin nhắn cuối cùng đã từ nửa tháng trước.  
 
Tính cậu vốn vậy, khi mâu thuẫn hiếm khi nhún nhường, không bao giờ chủ động giảng hòa, giỏi nhất là đối đầu lạnh nhạt, chưa ai thắng được cậu, như thể chỉ cần vậy là chứng minh cậu thắng.  
 
Nhưng như cậu lúc này, bồn chồn khó chịu, cũng có thể coi là thắng sao?  
 
Cậu nhớ lại chiều nay vì vội đi viết luận, lo cô bị giáo viên ngữ văn gọi phụ huynh, bất chấp cô nài nỉ, để cô ở lại phòng học phụ đạo với Đan Nghệ Địch.  
 
Cô nói không muốn Đan Nghệ Địch dạy.  
 
Cô không muốn ở một mình với Đan Nghệ Địch, cô không thích Đan Nghệ Địch, muốn cậu giúp cô.  
 
Nhưng cậu đã không giúp.  
 
Suy đi tính lại, cậu quyết định mai dậy sớm mua kẹo cam cho cô, để cô vui và hàn gắn quan hệ giữa họ.  
 
"Đúng là chưa thấy ai vô tâm thế."  
 
Sáng hôm sau, Tạ Trạch Dương vừa đến trường, chưa kịp vào lớp đã bị giáo viên văn gọi lấy bài kiểm tra sáng. Trong văn phòng, hai giáo viên đang trò chuyện.  
 
"Thẩm Băng Thanh ngủ suốt đêm trong phòng phụ đạo à?"  
 
"Nghe nói còn đến kỳ kinh nữa, sáng bảo vệ mở cửa thấy mặt cô bé tái mét, môi không còn tí máu."  
 
"Em ấy đau bụng kinh rất nặng, lần nào cũng xin nghỉ giờ thể dục, hay ngủ gục trên bàn. Lúc đầu tôi tưởng giả vờ, sau mới biết thật."  
 
"Chắc do thể chất yếu, lại không ai chăm sóc, không biết đi bệnh viện."  
 
Tạ Trạch Dương vội bê tập giấy trên bàn, chạy như bay về lớp, vừa vào cửa đã thấy Thẩm Băng Thanh đang khoác áo đồng phục, gục mặt trên bàn.  
 
Bạn nam ngồi ở cửa ngạc nhiên hỏi: "Làm gì thế anh Dương? Gấp thế?" 
 
Cậu đưa tập giấy cho cậu ta, điều chỉnh hơi thở, nhẹ nhàng về chỗ.  
 
Quạt trần kêu vù vù, thổi vào lưng cô hơi co rúm. Cậu nghiêng người tắt quạt, mép áo vô tình chạm vào tay cô, cô nhíu mày cử động, từ từ mở mắt.  
 
Cô gọi tên cậu, giọng khàn khàn: "Tạ Dương Dương." 
 
"Hôm qua tớ... đã sửa hết lỗi bài kiểm tra sáng, làm lại cũng được điểm tuyệt đối."  
 
"Bài tập hôm qua tớ cũng làm xong hết."  
 
"Thơ cổ hôm nay kiểm tra tớ cũng thuộc rồi."  
 
Cô chớp mắt, cười hỏi cậu: "Tớ giỏi không?"  
 
Rõ ràng cô luôn cười, cậu chỉ thấy chói mắt. Trong lòng bực bội, cậu lật giấy làm bài, tiếp tục viết không ngừng, không thèm quan tâm cô.  
 
Bạn nam ở cửa hét: "Lớp trưởng! Đan Nghệ Địch lớp 2 tìm cậu!" 
 
Tạ Trạch Dương đập bút xuống, lập tức đứng phắt dậy ra cửa.  
 
Đan Nghệ Địch nói liến thoắng: "Chiều nay chúng ta tập duyệt mấy giờ? Tớ quên mất lời cô chủ nhiệm, bản thảo dẫn chương trình tối qua cậu sửa chưa? Tow sửa một bản, cậu có muốn xem cùng không..." 
 
Cậu không trả lời, im lặng một lúc rồi hỏi: “Chiều qua có chuyện gì?”
 
Đan Nghệ Địch ngẩn ra: “Gì cơ?” 
 
Cậu nói: “Thẩm Băng Thanh bị nhốt trong phòng học phụ đạo rồi.” 
 
Biểu cảm trên mặt Đan Nghệ Địch cứng lại, một lúc sau khóe miệng khẽ giật: “Không có cách nào, ai bảo cô ấy cứ khăng khăng làm xong bài mới chịu đi. Tớ bảo cô ấy đi cùng tớ, cô ấy không chịu.”
 
“Tớ nghe nói cô ấy bị kẹt trong đó, nhưng đó là do cô ấy không tìm hiểu trước nội quy trường, không biết giờ nào khóa cửa niêm phong tòa nhà, chẳng liên quan gì đến trường, càng chẳng liên quan gì đến tớ.”
 
“Tớ đã nhắc cô ấy rồi.”
 
“Biết rồi.” 
 
Tạ Trạch Dương quay người bước đi.
 
“Cậu còn chưa trả lời tớ! Chiều mấy giờ tập luyện!” 
 
“Tạ Trạch Dương!”
 
Cậu vẫn không nói gì, bước chân cũng không dừng lại.
 
Tạ Trạch Dương về chỗ ngồi, phát hiện Thẩm Băng Thanh lại gục xuống bàn.
 
Chuông vào lớp vang lên, giáo viên chủ nhiệm bước lên bục, ánh mắt dừng trên người Thẩm Băng Thanh, nhíu mày hỏi: “Thẩm Băng Thanh, sao lại gục xuống bàn nữa rồi?”
 
Tề Huy giơ tay nói: “Cô ơi, vừa nãy cậu ấy bảo đau bụng.” 
 
“Có chịu được không? Có cần đến phòng y tế không?” 
 
Cô giáo tiếp tục hỏi, thấy cô không phản ứng, gọi to tên cô: “Thẩm Băng Thanh!”
 
“Sao vậy? Ngủ rồi à?” 
 
Cô giáo hất cằm: “Tạ Trạch Dương, gọi em ấy dậy.”
 
Tạ Trạch Dương vỗ nhẹ vai cô, nhận ra cô khẽ hít mũi một cái.
 
Cô khóc rồi.
 
Tay cậu đang đặt trên vai cô cứng lại, bỗng dưng có chút luống cuống.
 
Vì đau bụng sao?
 
Đau đến thế à?
 
Cậu rút tay về, lấy từ ngăn bàn mình hai tờ giấy ăn, lặng lẽ nhét vào tay cô.
 
Tề Huy quay lại thấy hành động của cậu, giơ tay hét to: “Cô ơi, Thẩm Băng Thanh khóc rồi!” 
 
Cô giáo hỏi: “Thẩm Băng Thanh, sao lại khóc?” 
 
“Không sao đâu cô.” 
 
Thẩm Băng Thanh nắm chặt giấy ăn lau vệt nước mắt trên mặt, giọng nghèn nghẹt: “Chỉ hơi đau bụng chút thôi.”
 
“Có cần đến phòng y tế xem không?”
 
Cô nói: “Không cần đâu cô, em gục một lát là ổn.” 
 
“Được, nếu không chịu nổi thì giơ tay. Các em khác lấy bài tập hôm qua cô giao ra.” 
 
Cô bắt đầu giảng bài, trong lúc ghi chép Tạ Trạch Dương liếc nhìn cô, thấy cô vẫn gục trên bàn không động đậy.
 
Cậu đặt bút xuống, định giơ tay xin thầy đưa cô đến phòng y tế thì thấy Tề Huy ngượng ngùng giơ tay.
 
“Sao vậy, Tề Huy?”
 
“Cô ơi.” 
 
Tề Huy cười hì hì chỉ ra cửa: “Em thấy Thẩm Băng Thanh vẫn khó chịu lắm, em có thể đến phòng y tế lấy thuốc giảm đau cho cậu ấy không!”
 
“Cô giáo, em cũng đi được!”
 
“Cô, em cũng đi được!” 
 
Mấy bạn nam hàng sau lập tức hùa theo ồn ào.
 
“Ai cũng không được đi!” 
 
Cô giáo liếc mắt nhìn thấu ý đồ của họ, giận dữ nói: “Tất cả ngẩng đầu lên, nghe giảng cho nghiêm túc!”
 
Cô giáo lập tức nói tiếp: “Tạ Trạch Dương, em đi.” 
 
Tạ Trạch Dương nhanh chóng đến phòng y tế lấy thuốc về, tiện thể rót đầy nước ấm vào cốc của cô.
 
Cậu khẽ gọi: “Dậy đi, uống thuốc trước đã.”
 
Thấy cô không phản ứng, cậu lại gọi: “Thẩm Thanh Thanh…”
 
“Tạ Trạch Dương có ở đây không? Ra ngoài chút!” 
 
Cô giảng xong bài, lúc này là thời gian thảo luận nhóm tự do, thư ký đoàn ủy xuất hiện ở cửa lớp gọi cậu ra ngoài.
 
Tạ Trạch Dương hơi do dự, đúng lúc thấy Giang Manh đi tới.
 
Giang Manh dùng tay ra dấu với cậu: “Đưa thuốc cho tớ.” 
 
Tạ Trạch Dương dừng lại, đưa thuốc cho cô, ra hiệu cô có thể ngồi vào chỗ cậu.
 
Thầy đoàn ủy bảo cậu đến văn phòng đối chiếu lại bản thảo dẫn chương trình đã chỉnh sửa. Trên đường từ văn phòng về lớp, cậu bất ngờ nhớ đến viên kẹo cam sáng nay mua cho cô, sờ túi đồng phục, lấy kẹo ra cầm trên tay.
 
Cậu nắm viên kẹo bước xuống cầu thang, mấy bạn nam phía sau đùa nghịch xô đẩy không nhìn đường, va mạnh vào lưng cậu. Một tay cậu bám chặt lan can cầu thang, tay kia cầm kẹo không may rơi xuống. Cậu nhanh tay cúi người đỡ lấy, khuỷu tay vô tình quệt phải góc nhọn của thanh sắt dưới lan can, rách da, để lại một vệt máu không nông.
 
Những giọt máu loang lổ trong tầm mắt cậu dần phóng đại, cậu cúi người nhìn chằm chằm xuống sàn, trước mắt mờ mịt chóng mặt. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, cậu cắn răng chịu đựng cơn đau ở tay và cảm giác buồn nôn dữ dội, cố gắng bám chặt lan can.
 
Bạn nam va vào cậu vội vàng chạy tới đỡ: “Bạn không sao chứ!” 
 
Cậu cắn môi trắng bệch lắc đầu, chậm rãi mở lòng bàn tay, nhìn viên kẹo cam vừa đỡ được.
 
May quá, kẹo không vỡ.
 
Ý thức dần trở lại, cậu không để ý vết xước trên tay, vội vã quay về lớp. Đến cửa lớp, cậu thấy Thẩm Băng Thanh đang ngồi nói chuyện với Giang Manh.
 
Thẩm Băng Thanh lắc tay Giang Manh nói: “Cậu cứ ngồi đây đi! Không sao mà, cậu ấy chưa về đâu.” 
 
Giang Manh bất đắc dĩ đồng ý, dùng tay ra dấu hỏi: “Còn đau bụng không?”
 
“Uống thuốc xong hết đau rồi!” 
 
Thẩm Băng Thanh cười nhìn cô, nghiêng đầu tựa lên vai cô, làm nũng: “Manh Manh, giá mà tớ được ngồi cùng bàn với cậu thì tốt.”
 
“Cậu học ngữ văn cũng tốt mà, không biết sao cô chủ nhiệm cứ bắt tớ ngồi với Cậu ấy.”
 
“Cậu không muốn ngồi cùng lớp trưởng à?”
 
Giang Manh dò hỏi: “Không vui sao?” 
 
“Lúc đầu cũng vui lắm, vì…” 
 
Thẩm Băng Thanh ngừng lại, cong khóe môi, cười nhạt nhẽo: “Vì tớ muốn cậu ấy giúp nhóm mình cộng điểm mà!”
 
“Nhưng sau đó tớ nhận ra, thực ra cũng chẳng cộng được bao nhiêu.”
 
“Giờ tớ mới phát hiện, hóa ra ngồi cùng bàn với cậu ấy, tớ chẳng vui chút nào.”
 
Tạ Trạch Dương đứng tại chỗ, ngón tay vô thức co lại, đầu ngón tay chạm vào viên kẹo cam cậu nắm chặt trong lòng bàn tay. Đột nhiên tim như bị bóp nghẹt, ngột ngạt đến mức cậu hơi khó thở.
 
“Lớp trưởng? Sao cậu đứng ở cửa vậy?” 
 
Bạn nam đi sau cậu ngạc nhiên hỏi: “Cậu không vào à?”
 
Tạ Trạch Dương lắc đầu, khóe môi lộ ra nụ cười chua chát, nghiêng người nhường chỗ cho cậu ta.
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo