Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 4
4
Tôi mở nhật ký trò chuyện với Lưu Thanh Thanh.
Quả nhiên, mấy ngày nay cô ta đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
【Thi Thi, tớ nghĩ kỹ rồi, thế này nhé, tớ cho cậu mượn trước ít tiền, cậu cầm lấy thuê chỗ cho cậu bé kia ở tạm.】
【Sau này cậu trả lại tớ cũng được, tớ không vội đâu.】
【Sao cậu không trả lời vậy? Thi Thi, chẳng lẽ cậu không muốn giúp à?】
【Cậu sao lại như thế chứ? Cậu không còn chút lòng trắc ẩn nào sao?】
【Nghe điện thoại đi, cậu đâu rồi?】
Nhìn những dòng này, tôi thật sự cảm thấy buồn cười đến nghẹn họng.
Tên bi/ế/n th/á/i kia là cha ruột tôi chắc? Đến mức phải vay tiền nuôi hắn cơ à?
Nhưng bây giờ tôi chưa thể vạch trần, bởi lỡ để hắn chú ý thì tôi lại rước họa vào thân.
“Xin lỗi nhé, Thanh Thanh, mấy hôm nay điện thoại tớ hết tiền rồi.”
Nghĩ một lát, tôi liền chủ động gọi lại cho cô ta.
“Alo?”
Lưu Thanh Thanh bắt máy như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.
Tôi còn nghe thấy giọng đàn ông bên cạnh, âm thanh quen thuộc đến mức khiến tim tôi lạnh buốt — chính là giọng của tên bi/ế/n th/á/i đó.
Xem ra Lưu Thanh Thanh đã bị hắn bám riết lấy rồi.
“Thi Thi, cậu đang ở đâu thế? Mau quay về đi, tớ vẫn còn tiền, có thể cho cậu mượn trước…”
Giọng nói của Lưu Thanh Thanh đã mang theo tiếng nức nở.
Tôi khẽ cười lạnh.
Mới đến bước này thôi sao?
Kiếp trước, tôi đã bị tên b/i/ế/n th/á/i ấy tra tấn suốt ba ngày ba đêm.
Hắn chặt từng khúc chân tay tôi ngay trước mặt, lại không để tôi được c/h/ế/t cho nhanh.
Mà tất cả đều do cái “lòng thánh mẫu” của Lưu Thanh Thanh ban tặng!
“Có lẽ tớ tạm thời chưa về được, tớ bị đau mắt đỏ rồi.”
“Tên kia, cậu sắp xếp hắn ở đâu vậy?”
Tôi nghe thấy tiếng loạt xoạt truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tôi dám chắc rằng tên b/i/ế/n th/á/i cũng đang nghe ngóng.
“Hắn ở nhà tớ, mãi không chịu đi, bảo đi làm thì không chịu, việc nhà…”
“Ôi chao! Thanh Thanh à, cậu vừa xinh đẹp vừa nhân hậu, ai cũng biết cậu là một thiên sứ.
Một cậu bé đến ở nhờ vài ngày thì đã sao? Lẽ nào cậu lại muốn đuổi hắn đi à?”
Tôi cố tình cắt ngang lời Lưu Thanh Thanh, không cho cô ta kịp nói hết.
Qua điện thoại thôi mà tôi cũng tưởng tượng ra được gương mặt cô ta chắc chắn khó coi như thể vừa nuốt phải thứ dơ bẩn.
Tôi hiểu tên b/i/ế/n th/á/i đó còn rõ hơn cô ta.
Hắn vốn là ác quỷ, thích nhất là nhìn con mồi hoảng loạn, sợ hãi, rồi từng chút từng chút bị hắn hủy diệt!
Lưu Thanh Thanh càng tỏ ra kháng cự, hắn sẽ càng hưng phấn!