Chương 3
3
“Không phải em không muốn giúp, chỉ là anh cũng biết rồi đấy, dạo này trong nhà có người bệnh, em chẳng còn đồng nào.
Lần này em dọn đi cũng vì không kham nổi tiền thuê nhà nữa. Hay là Thanh Thanh cho em mượn chút tiền trước đi?”
Nghe tôi mở miệng vay tiền, Lưu Thanh Thanh theo bản năng buông ngay cánh tay đang níu lấy tôi.
Trong lòng tôi chỉ cười lạnh.
Thấy ở chỗ tôi thật sự không còn cách nào, Lưu Thanh Thanh đành dẫn gã đàn ông kia bỏ đi.
Chỉ là trước khi rời đi, gã đàn ông còn cố tình nhếch môi cười, ánh mắt nửa cợt nhả nửa âm u hướng về phía tôi.
Một thoáng rùng mình chạy dọc sống lưng, khiến tôi sởn cả gai ốc.
Vẫn là mạng sống quan trọng hơn.
Tiễn được Lưu Thanh Thanh đi, tôi lập tức gọi cho sếp báo mình sẽ nghỉ việc.
Sếp cũng chẳng làm khó, vốn dĩ ông ta đã sớm muốn tôi thôi việc, chỉ coi vị trí này có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Đêm đó, tôi thu dọn hành lý, bắt xe về quê.
Bố mẹ thấy tôi về thì bất ngờ, tôi vội lấy cớ do sức khỏe không tốt nên nghỉ việc.
Họ cũng không nghi ngờ gì thêm.
Mấy ngày sau, tôi sống an ổn, cho đến khi nhận được cuộc gọi từ bạn trai – Lâm Thần.
Tôi cố tình để chuông reo rất lâu mới bắt máy.
Giọng điệu ngông nghênh, hống hách của Lâm Thần truyền đến qua điện thoại.
“Trương Thi Thi, em đi đâu rồi? Thanh Thanh nói có việc gấp tìm em, mà chẳng thấy em quay lại!”
Tôi bật cười khẩy.
Người yêu thì gọi cả họ lẫn tên, còn gọi Lưu Thanh Thanh thì lại thân mật biết bao.
Nói về Lâm Thần, hồi mới quen nhau vẫn còn là sinh viên.
Để theo đuổi tôi, anh ta từng đội mưa mang ô cho tôi, những ngày tôi đến kỳ thì mang cơm tới, lúc tôi phát sốt không thể đi học, anh ta bỏ tiết của mình, thay tôi lên lớp chép bài.
Nếu không phải vì những màn theo đuổi rầm rộ ấy, có lẽ tôi cũng chẳng đồng ý ở bên anh ta.
Còn chuyện anh ta và Lưu Thanh Thanh bắt đầu qua lại từ khi nào, tôi thật sự không rõ.
“Ồ? Việc gấp gì thế?”
Giọng điệu hờ hững của tôi lập tức khiến Lâm Thần tức giận.
“Trương Thi Thi, em có ý gì vậy? Thanh Thanh làm việc tốt mà em không giúp thì thôi, còn bỏ trốn nữa? Em còn lương tâm không vậy?”
Kiếp trước tôi mù mắt hay sao mà không nhận ra hai kẻ này mới là một cặp?
Hèn chi tôi c/h/ế/t thảm như vậy, thật chẳng oan chút nào.
Không sao, kiếp này tôi đã mang não quay lại rồi.
Rốt cuộc trong mắt họ, tôi chỉ là con rối để mặc cho chà đạp?
Tôi bật cười lạnh hai tiếng.
“Việc tốt? Chứa chấp một tên tội phạm chưa thành sao?”
Câu nói của tôi khiến Lâm Thần nghẹn lại, không thốt nên lời.
Vì anh ta cũng biết rõ gã kia chính là kẻ nguy hiểm.
“Thanh Thanh là con gái, sống chung với loại người đó nguy hiểm biết chừng nào?”
Hừ, thế mà anh ta cũng biết nguy hiểm? Nên muốn tôi thay cô ta gánh chịu sao?
Tôi sinh ra là để làm bàn đạp cho hình tượng thánh mẫu của Lưu Thanh Thanh chắc?
Tôi chẳng buồn phí lời, dứt khoát cúp máy ngay.