Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi một tay xách bánh kem, một tay xách thịt, tưởng tượng cảnh mở cửa, Tam Hoa và Nãi Đậu sẽ chạy về phía tôi.
Nhất định phải hít hà cái bụng của chúng nó một cái thật mạnh mới được.
Trên cầu thang, đột nhiên xuất hiện một vũng máu.
Trong lòng tôi không biết làm sao lại bắt đầu lo lắng.
Theo vết máu đi lên, tôi nhìn thấy cửa nhà mở toang.
Mẹ kế ôm mặt bước từ trong nhà ra.
Đứa em trai tám tuổi đi theo sau bà ta, khóc đến nấc lên.
Thấy tôi, đứa em trai lập tức xông lên, đẩy tôi một cái thật mạnh:
“Con tiện nhân này, đồ xấu xa, ai cho mày nuôi mèo nuôi chó trong nhà?”
Tiện nhân, đồ xấu xa, đồ quái vật, đồ của nợ.
Những từ này đều là những từ Tô Tử Long thường dùng để gọi tôi, chỉ khi muốn tôi mua đồ chơi, nó mới gọi tôi một tiếng “chị”.
Tôi nhìn mẹ kế, trên mặt bà ấy có bốn năm vết cào dài, trông giống như bị mèo cào.
Nhưng Tam Hoa tuyệt đối sẽ không vô cớ cào người.
“Các người đã làm gì Tam Hoa?”
Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, tôi quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt với ba tôi.
Trên tay ông ấy dính máu, còn có cả lông mèo.
Một suy đoán nào đó trong lòng, tại thời điểm này dường như được chứng thực.
Tôi lao xuống dưới như phát điên, túm lấy vạt áo của ba: “Tam Hoa đâu? Ba mang Tam Hoa đi đâu rồi?”
Ba tôi giơ tay tát tôi một cái.
Tát đến tôi hoa mắt, trên mặt đau rát.
“Mày còn có mặt mũi hỏi à? Dì và em trai mày mà có mệnh hệ gì, mày cút ra khỏi cái nhà này cho tao.”
Có lẽ là vì trong túi có tiền, hoặc có lẽ là tình cảm với Tam Hoa và Nãi Đậu khiến tôi tại thời điểm này có dũng khí để chống lại ông ấy.
Tôi nắm chặt bàn tay đang giơ lên một lần nữa của ông ấy.
“Ba nghĩ con muốn ở đây à? Tô Chính Cường, con nói cho ba biết, con gái của ba vào ngày sinh nhật 18 tuổi của nó, vào cái ngày ba bỏ nó đi du lịch, đã nhảy lầu chết rồi.”
Ba tôi trợn mắt, nhìn tôi với vẻ không thể tin được: “Nếu Tam Hoa và Nãi Đậu mà có chuyện gì, chúng ta gặp nhau ở tòa án đi.”
Nói xong, tôi dùng sức hất tay ông ấy ra, quay đầu chạy vào nhà tìm kiếm bóng dáng của Tam Hoa và Nãi Đậu.
Tìm kiếm hồi lâu không có kết quả, tôi nhớ ra, để phòng ngừa chúng ăn vụng đồ ăn vặt khi tôi ra ngoài, tôi đã lắp camera trong nhà.