Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Khè~”
Tam Hoa vốn đang cuộn tròn trên ghế sô pha ngủ, không biết từ lúc nào đã chắn trước người tôi, hà hơi ra phía ngoài.
Nãi Đậu cũng chạy ra từ vệ sinh, dán vào cửa ngửi ngửi.
Ngay sau đó, Nãi Đậu vui vẻ nhảy lên chạy vòng tròn:
“Mèo, có mèo, còn có pate, Nãi Đậu muốn ăn pate.”
Để đề phòng, tôi vẫn lấy một chai nước ớt cay từ nhà bếp ra cầm trong tay.
Tôi nhẹ nhàng mở một khe cửa, Nãi Đậu soạt một cái đã chui ra ngoài.
Tôi cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy một con mèo cam đang ngồi ở cửa.
Chính là “Sầu riêng” đã kết nối vào buổi sáng:
“Con người, mèo đến tặng pate.”
Tôi mời Sầu riêng vào, mở ba hộp pate cho chúng ăn.
Lúc này tôi mới nhớ ra, trong phòng livestream còn có người tặng quà.
Mở ra xem, người tặng quà chính là chủ nhân của Sầu Riêng.
[May mà nghe lời chủ phòng livestream, tôi đến bệnh viện làm kiểm tra, mới biết mình bị ung thư hạch bạch huyết.]
[Nhưng may mà phát hiện sớm, cảm ơn chủ phòng nhé!]
[Tôi xin lỗi vì những lời đã nói trước đó, chủ phòng thực sự có thể giao tiếp với thú cưng.]
Tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm thay cho cô ấy.
Nhờ Sầu riêng và A Phúc, phòng livestream của tôi đã trở nên nổi tiếng.
Rất nhiều người đến kết nối, cố vấn về ý kiến của thú cưng.
Cũng có thú cưng đến phòng livestream để than về chủ nhân của mình.
Tôi kiếm được tiền, mỗi ngày bỏ tiền thay đổi món ăn cho Tam Hoa và Nãi Đậu.
Hôm nay, tôi ra ngoài mua thịt, chuẩn bị làm thịt khô cho hai sinh vật nhỏ.
Khi đi ngang qua tiệm bánh, tôi đã nhìn trúng một chiếc bánh kem trong tủ kính.
Tôi đưa ảnh của Tam Hoa và Nãi Đậu cho chủ tiệm xem, và đặt làm một chiếc bánh kem đầu tiên của chúng tôi theo hình dáng của chúng.
Tôi nghĩ, ước nguyện sinh nhật hôm đó không tốt.
Phải ước lại một cái mới đươc.
Lần này, tôi sẽ ước, mong Tam Hoa và Nãi Đậu phúc thọ an khang, cùng tôi hạnh phúc đến già.
Trong lúc chờ bánh, tôi gửi tin nhắn cho cô Triệu, cố vấn tâm lý ở trường tôi.
[Cô Triệu, em nghĩ em đã tìm thấy ý nghĩa sống sót, ngày mai khai giảng, cô có thể tư vấn cho em một lần và kê cho em ít thuốc không?]
Hai giây sau khi tin nhắn được gửi đi, cô Triệu đã gọi điện thoại:
“Bạn học Tô Nghiên Nghiên, đừng đợi đến ngày mai nữa, một lát nữa cô sẽ đến nhà em tư vấn.”
Nghe giọng nói là có thể cảm nhận được, cô ấy rất vui vẻ.
Nhưng tôi, lại thất hẹn.