Ta không phải Thần Kịch - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6: “Luật biên đạo Trần thị”

Điều 9 trong “Luật biên đạo Trần thị”—

Cốt lõi của việc sáng tạo và phát triển một tình tiết nằm ở chỗ xây dựng xung đột, nếu bản thân câu chuyện không có xung đột mạnh mẽ hoặc không đủ hấp dẫn, vậy thì phải tạo ra “hiểu lầm” để thúc đẩy tình tiết phát triển.

Trần Linh nhớ lại vài quy tắc mà hắn đã âm thầm đúc kết được khi còn làm biên đạo ở kiếp trước, trong mắt ánh lên ý cười.

[Chỉ số kỳ vọng của khán giả +3]

[Chỉ số kỳ vọng hiện tại: 32%]

Vào giây phút nhìn thấy hai dòng chữ này lóe lên trong ly sữa đậu nành, Trần Linh liền biết mình đã đoán đúng.

Vẻ mặt chú Triệu cứng đờ thấy rõ.

Ông ta kinh ngạc nhìn Trần Linh, lúc đầu ông ta cảm thấy bối rối, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng rơi vào sự im lặng đáng sợ…

“Chú Triệu, cháu đã hứa với Tiểu Ất rằng sẽ giữ bí mật giúp em ấy... Nhưng chú chỉ có mỗi Tiểu Ất là con trai, vậy nên chắc hẳn chú cũng muốn em ấy nối dõi tông đường... Hơn nữa, việc em ấy luôn quấn quýt với đứa con trai khác thật sự sẽ làm ảnh hưởng đến việc học.”

Trần Linh thở dài: “Hôm nay cháu còn thấy em ấy ngồi sau xe của cậu con trai đó, cười nói vô cùng vui vẻ...”

Cơ thể chú Triệu khẽ run rẩy, hai tay không khỏi siết chặt thành nắm đấm, hô hấp càng ngày càng nặng nề.

“Được... Chú biết rồi.” Chú Triệu cố gắng nặn ra một nụ cười, trông có vẻ hơi đáng sợ: “Cảm ơn cháu, A Linh.”

“Đúng rồi chú, cháu đã hứa với Tiểu Ất là sẽ giữ bí mật chuyện này, cho nên chú tuyệt đối đừng nói với em ấy là cháu nói cho chú biết…”

“Yên tâm, chú biết.”

Trần Linh uống hết ngụm sữa đậu nành cuối cùng rồi chào tạm biệt chú Triệu và rời khỏi cửa hàng.

Nhưng dường như chú Triệu không nghe thấy, ông ta buồn bực tìm kiếm thứ gì đó trong phòng. Vài phút sau, ông ta lôi ra một cây gậy to bằng nắm tay từ trong góc, sau đó chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa hàng.

Một cơn gió lạnh lướt ngang qua con phố, thổi bay vài sợi tóc lưa thưa trên đầu chú Triệu cùng với chiếc khăn lông thấm mồ hôi quấn trên trán ông ta.

Ông ta yên lặng ngồi ở đó, một tay cầm gậy chống xuống đất, đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm về phía cuối đường, dáng vẻ cực kỳ giống một vị đại tướng quân hung thần ác sát!

Trần Linh nhìn thì như đã rời khỏi khu phố, nhưng thực ra là đang len lén vòng qua hẻm nhỏ quay trở lại. Hắn đứng dưới bóng cây trong góc khuất, vừa khéo có thể quan sát toàn cảnh cửa hàng.

Vài phút sau, một chiếc xe ba bánh loạng choạng chạy tới từ cuối đường.

Triệu Ất bắt chéo chân ngồi bên cạnh xe, hai thùng muối sau lưng cậu ta đều đã được rắc hết. Cậu ta chơi đùa vài đồng bạc vừa kiếm được trong lòng bàn tay, miệng cười toe toét đến tận mang tai.

“Hê, kiếm tiền cũng chẳng có gì khó khăn.”

“Anh Ất, đương nhiên là anh không cảm thấy khó khăn rồi, người đạp xe cả ngày là em mà!” Thiếu niên phía trước đứng lên vừa cố hết sức đạp xe ba bánh, vừa thở hổn hển nói.

“Chúng ta là anh em trong nhà, cần gì phải phân biệt với nhau chứ.”

Triệu Ất lấy ra hai đồng bạc nhét vào túi áo thiếu niên: “Đây, cho cậu.”

Chú Triệu ở cách đó không xa thấy Triệu Ất chủ động chạm vào eo thiếu niên, mí mắt không khỏi giật giật.

“Anh Ất, em đạp xe cho anh cả ngày mà chỉ được có hai đồng thôi sao?” Thiếu niên trợn to hai mắt: “Không phải anh nhận được hai mươi đồng từ Cục Quản lý đường bộ sao?”

“Đạp xe là công việc đòi hỏi sức lực, còn rắc muối là công việc đòi hỏi kỹ thuật, nên tất nhiên tôi phải được phần nhiều hơn.”

Triệu Ất lười biếng đáp lại, sau đó nhún người nhảy xuống xe ba bánh, vừa nheo mắt cười vừa vẫy tay với thiếu niên: “Ngày mai tôi chờ cậu ở chỗ cũ… Nếu cậu dám không đến, sau này tôi thấy cậu lần nào là sẽ đánh cậu lần đó, hiểu chưa?”

Nói xong, cậu ta nắm chặt mười tám đồng còn lại trong tay, ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía cửa hàng nhà mình.

Thiếu niên đạp xe tức giận nhìn Triệu Ất, nhưng khi bị Triệu Ất hung dữ trừng lại, cậu ấy lập tức sợ hãi, đành cúi đầu ủ rũ tiếp tục đạp bàn đạp, một mình trở về nhà.

Thiếu niên côn đồ phố Hàn Sương – Triệu Ất – là người mà trong đám trẻ đồng trang lứa gần như không có ai dám động vào. Thiếu niên đạp xe bị cậu ta lợi dụng bóc lột sức lao động cả một ngày, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt cơn giận xuống bụng.

“Ba, con về rồi!”

Triệu Ất sải bước đi tới, tay nắm chặt mười tám đồng tiền, cậu ta chưa bao giờ về nhà với phong thái tự tin như vậy.

Nhưng không biết vì sao, ngay khi cậu ta mới vừa bước tới trước cửa hàng thì đã lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào mặt.

Bóng người cầm gậy gỗ chậm rãi đứng dậy, bầu không khí chợt giảm xuống âm độ. Chú Triệu tức giận nhìn chằm chằm Triệu Ất, ông ta trông giống hệt một vị tướng quân cầm trường thương trong tay hung hăng tiến về phía cậu ta.

“Ba… Ba?” Triệu Ất vừa nhìn thấy cây gậy liền vô thức lùi lại một bước.

“Là nó, đúng không?” Chú Triệu giơ tay chỉ về phía thiếu niên đang hì hục đạp xe rời đi, tức giận đến mức tay run rẩy: “Thằng khốn nạn! Mày không lo học hành chăm chỉ, lại dám lén lút làm mấy trò này sau lưng tao hả?”

“Thà mày nói mày muốn nghiêm túc yêu đương với con gái còn đỡ, đằng này mày lại quen một thằng con trai?”

“Con trai có thể sinh con cho mày sao? Có thể giúp nhà họ Triệu chúng ta nối dõi tông đường sao!”

“Mày muốn cha mày tuyệt hậu đúng không!”

Chú Triệu vừa chửi ầm lên vừa xách gậy đuổi đánh Triệu Ất, Triệu Ất bị đánh đau không ngừng gào khóc.

Nghe thấy tiếng mắng chửi của chú Triệu, một nửa hàng xóm trên phố đều dỏng tai lên hóng chuyện.

Bọn họ tò mò tụ tập lại gần, bắt đầu chỉ trỏ Triệu Ất đang bị đuổi đánh. Không biết họ thì thầm gì với nhau mà trên mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ khiếp sợ.

[Chỉ số kỳ vọng của khán giả +1... +1... +1...]

Theo từng tiếng kêu gào đau đớn của Triệu Ất, con số trước mắt Trần Linh không ngừng tăng lên.

Nếu hắn có thể tiến vào nhà hát trong tâm trí mình một lần nữa thì sẽ nhìn thấy vô số bóng đen “khán giả” đang chen chúc lại thích thú theo dõi cảnh tượng này, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.

“Mâu thuẫn này đúng rồi... Nhưng nhân vật ra sân vẫn chưa đủ.” Ánh mắt Trần Linh dừng lại ở chiếc xe ba bánh phía xa.

“Tiểu Lục.”

Nghe thấy Trần Linh gọi mình, thiếu niên đạp xe đang ngơ ngác hóng chuyện bèn quay đầu lại.

“Anh A Linh, anh cũng ở đây à?”

“Hôm nay các cậu đi làm tuyết tan, Tiểu Ất đã cho cậu bao nhiêu tiền?”

“… Hai đồng.” Nhắc tới chuyện này, trên mặt thiếu niên lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ: “Anh ta lật lọng. Ban đầu anh ta bảo em đạp xe rồi khi kiếm được tiền sẽ chia cho em phần nhiều hơn, kết quả anh ta chỉ đưa có bấy nhiêu, hơn nữa còn đe dọa em ngày mai phải tiếp tục làm cu li cho anh ta…”

“Cậu muốn trả thù Triệu Ất không?” Trần Linh nhìn thẳng vào mắt thiếu niên: “Nói cách khác, cậu có muốn khiến sau này Triệu Ất không dám bắt nạt cậu nữa, thậm chí khi thấy cậu còn phải đi đường vòng không?”

“Muốn!”

“Vậy tôi sẽ dạy cậu…”

Trong lúc hai người đang thì thầm với nhau, Triệu Ất đã bị đuổi đánh đến mức kiệt sức.

“Ba, ba đừng đánh nữa! Con thật sự không phải người đồng tính!” Cuối cùng Triệu Ất cũng tỉnh táo lại, cố gắng giải thích: “Con thề, từ trước đến nay Triệu Ất con chỉ thích phụ nữ! Nhất là kiểu phụ nữ đầy đặn quyến rũ…”

Miệng đám người vây xem hơi há to, bọn họ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Chú Triệu sững sờ, bước chân nhất thời chậm lại.

“Vậy mày và thằng nhóc đạp xe kia có quan hệ gì?”

“Chúng con chỉ là bạn bè bình thường thôi!”

“Mày nói thật chứ?”

“Đương nhiên là thật…”

“Anh Tiểu Ất!” Một thiếu niên chen qua đám đông rồi điên cuồng lao về phía Triệu Ất, dang rộng hai tay ôm chặt lấy Triệu Ất, dùng lưng mình đỡ gậy giúp cậu ta.

Triệu Ất sững sờ.

Chú Triệu cũng sững sờ.

“Cậu…” Triệu Ất cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Không đợi Triệu Ất mở miệng, thiếu niên kia đã ngước hai mắt đỏ hoe lên hét lớn với chú Triệu: “Muốn đánh thì cứ đánh cháu! Đừng đánh anh Tiểu Ất của cháu!”

Bầu không khí bỗng nhiên lặng ngắt như tờ!

[Chỉ số kỳ vọng của khán giả +2... +2... +2... +2...]

Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo