Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 5: Thế giới Xám
“Giao thoa của Thế giới Xám?”
Từ này thực sự tồn tại trong trí nhớ của Trần Linh, nguyên chủ hẳn đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
“Đừng nói với tôi là ngay cả Thế giới Xám cậu cũng quên rồi nhé.” Bác sĩ Lâm đứng dậy, đổ máu trong tách trà vào lỗ thoát nước, chậm rãi nói:
“Trước Đại Thảm Biến, có người đưa ra giả thuyết rằng trong vũ trụ này có vô số thời gian và không gian cùng tồn tại song song. Những thời không này được hình thành từ sự ra đời của vũ trụ sơ khai, giống như ánh sáng phát ra sau khi thắp nến, lan tỏa theo mọi hướng. Nhưng vì ánh sáng là vô hạn, chúng mở rộng đến vô vàn khả năng và không bao giờ giao nhau.”
“Nhưng sau khi sao băng đỏ bay qua, mọi thứ trở nên hỗn loạn.”
“Toàn bộ thời gian và không gian bị xáo trộn, một thế giới xám xịt kỳ lạ và chưa từng được biết đến bắt đầu chồng lên thế giới thực.”
Sau khi rửa sạch tách trà, bác sĩ Lâm không đổ nước trong cốc đi mà đặt nó lên bàn. Bởi vì dùng lực hơi mạnh, mặt nước trong tách trà gợn sóng.
Bác sĩ Lâm xé một tờ giấy rồi dán lên trên mặt nước. Những gợn sóng bắt đầu thấm ướt tờ giấy, từ những vết nước nhỏ phân bố không đều, dần dần thấm đẫm toàn bộ bề mặt tờ giấy.
“Lúc đầu, chỉ có một phần nhỏ giao nhau, nhưng theo thời gian, ngày càng có nhiều khu vực giao thoa. Vật chất và sinh vật của thế giới đó bắt đầu xuất hiện trong thế giới của chúng ta. Tới nay, hầu hết môi trường sống ban đầu của con người đã bị thế giới đó chiếm giữ, chỉ còn lại chín vùng ‘lãnh địa’ để bảo vệ con người, kéo dài ngọn lửa văn minh.”
“Vì bầu trời của thế giới đó có màu xám nên chúng tôi gọi nó là ‘Thế giới Xám’.”
“Khi Thế giới Xám giao thoa với hiện thực, một loạt các hiện tượng kỳ lạ vượt quá nhận thức sẽ xảy ra, thậm chí cả quái vật từ Thế giới Xám cũng sẽ xuất hiện, đây chính là những gì chúng ta gọi là ‘tai ương’.”
“Thông thường, trong số những người sống sót gặp phải giao thoa của Thế giới Xám hoặc bị tai ương tấn công, 80% sẽ bị bệnh tâm thần và hầu hết là không thể hồi phục được…”
“Tôi nghi ngờ tình trạng hiện tại của cậu có liên quan đến ‘Thế giới Xám’.”
“Hãy suy nghĩ kỹ xem, cậu đã bao giờ gặp phải giao thoa của Thế giới Xám rồi bị cuốn vào đó chưa?”
Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ Lâm, Trần Linh cố gắng lục lọi trí nhớ của nguyên chủ, nhưng cuối cùng không tìm được gì cả... Dù cố gắng đến đâu, hắn cũng không thể nhớ ra những ký ức còn lại của đêm qua.
“Tôi không biết.” Hắn chua xót trả lời.
Bác sĩ Lâm suy nghĩ một lúc rồi lấy một tờ giấy viết thư từ ngăn kéo ra, nhanh chóng viết lên.
“Tình trạng của cậu không còn đơn giản là một bệnh tâm thần nữa... Tôi chỉ là một người bình thường, không thể chữa khỏi cho cậu. Tuy nhiên, tôi biết một người có thể giúp cậu điều trị di chứng ô nhiễm của Thế giới Xám. Dù sao thì ông ấy cũng là một [bác sĩ] thực thụ.”
Nghe vậy, mắt Trần Linh sáng lên: “Tôi phải đi đâu để gặp được ông ấy?”
“Ông ấy sống ở thành phố Cực Quang, nhưng bình thường thích du ngoạn, chữa bệnh từ thiện. Nghe nói bất cứ nơi nào có những căn bệnh hiểm nghèo là ông ấy lại tìm tới. Đấy chính là con đường thành thần của họ... Tóm lại, hãy đưa bức thư này cho những chấp pháp viên ở cổng thành phố Cực Quang, để lại tên và địa chỉ của cậu, bọn họ sẽ giúp cậu chuyển nó. Nhiều nhất là ba ngày, vị [bác sĩ] kia sẽ chủ động đến gặp cậu.”
“Cảm ơn!” Trần Linh nhận lấy phong thư, chân thành cảm ơn.
Thật ra, khi Trần Linh nhìn thấy những hạt muối tan chảy trên đường, hắn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Những gì đã xảy ra với hắn rõ ràng không thể giải thích được bằng bệnh tật. Việc hắn đến phòng khám nhỏ này, thứ nhất là vì hắn đã đi được nửa đường, thứ hai là vì ngoài nơi này ra, hắn thật sự không biết còn nơi nào khác có thể giúp được mình.
Theo lời bác sĩ Lâm nói thì vị [bác sĩ] này có vẻ rất đặc biệt, còn nhắc đến con đường trở thành thần...
Chẳng lẽ thế giới này thật sự có hệ thống tu luyện đặc biệt của con người? Nếu không, theo bác sĩ Lâm nói, hẳn là toàn thể nhân loại đã phải chết trong cái gọi là Đại Thảm Biến và giao thoa của Thế giới Xám rồi mới đúng.
Trần Linh thậm chí còn cảm thấy trình độ khoa học méo mó của thế giới này có thể liên quan đến Đại Thảm Biến kia.
“Không cần cảm ơn. Giúp tôi gửi lời chào đến em trai cậu nhé.” Bác sĩ Lâm mỉm cười.
“Nó vẫn đang ở bệnh viện khu 2... Lần tới khi tôi đến thăm nó sẽ mang lời nhắn của bác sĩ đến.”
Trần Linh đứng dậy, chào tạm biệt bác sĩ Lâm rồi đẩy cửa rời đi.
Khi bóng người dần biến mất dưới bầu trời tràn ngập cực quang, mắt của bác sĩ Lâm hơi nheo lại.
“Con hát sao…”
…
“Lần đầu tiên mình nhìn thấy màn hình trong giấc mơ, chỉ số kỳ vọng của khán giả là 29%.”
“Khi mình cố gắng trốn thoát, nó tăng lên 30%.”
“Trên đường đến đây, nó lại giảm xuống còn 27%...”
“Vừa rồi, khi bác sĩ Lâm bị chơi khăm, con số lại tăng lên 29%.”
“Giả sử rằng ‘khán giả’ thực sự tồn tại trong đầu mình và những con số này không phải là ảo giác, thì chính xác điều gì ảnh hưởng đến sự tăng giảm của chỉ số kỳ vọng?”
Gió lạnh, Trần Linh quấn mình trong chiếc áo choàng bằng bông dày, vừa đi về nhà vừa suy nghĩ nghiêm túc.
Sân khấu, khán giả, sự kỳ vọng… Mỗi khi sự kỳ vọng tăng lên, đều đi kèm với sự kiện nào đó xảy ra. Vậy thì những sự kiện ấy có thể được coi là “cốt truyện” trên sân khấu không?
Các sự kiện xung quanh càng thú vị thì “cốt truyện” sẽ càng hấp dẫn đối với khán giả, do đó làm tăng chỉ số kỳ vọng?
Màn hình từng hiện rằng khi kỳ vọng của khán giả thấp hơn 20%, sự an toàn cá nhân của các diễn viên sẽ không được đảm bảo...
Trần Linh không biết mối nguy hiểm cụ thể là gì, nhưng xét đến việc “khán giả” có thể can thiệp vào hiện thực ở một mức độ nào đó thì không chừng hắn có thể sẽ trở thành công cụ để bọn họ trút giận, bị chơi khăm cho đến chết!
Trần Linh cảm thấy suy nghĩ của mình là không sai, nhưng để chứng minh nó có chính xác hay không, hắn vẫn cần phải có hành động thực tế.
“Có lẽ mình nên thử chủ động thiết kế ‘cốt truyện’.” Trần Linh lẩm bẩm một mình.
“A Linh, cháu đã ăn sáng chưa?”
Trần Linh quay đầu lại, nhìn thấy người chú quấn khăn trên đầu đang quạt bếp trong một quán ăn sáng trên phố, nhiệt tình gọi hắn.
Ngay khi nhìn thấy ông ta, một ý tưởng bỗng nhiên lóe lên trong đầu Trần Linh.
“Chưa ạ, chú Triệu.” Khóe miệng Trần Linh hơi cong lên, hắn bước về phía quán ăn.
“Đến đây, để chú lấy cho cháu ít sữa đậu nành và bánh quẩy. Đêm qua trời mưa to, không khí rất ẩm ướt, không ăn sáng làm ấm người là không được đâu.” Chú Triệu mang tới một bát sữa đậu nành nóng hổi.
“Cảm ơn chú Triệu.” Trần Linh lục túi, lấy ra ba đồng tiền đưa cho chú Triệu, nhưng chú Triệu đẩy trả lại.
“Chú mời cháu ăn sáng, sao có thể để cháu trả tiền được?”
“Không được, chú Triệu, tuy chúng ta là hàng xóm hơn mười năm rồi, nhưng chuyện tiền bạc vẫn nên sòng phẳng.”
“Cái thằng nhóc này, chú không cần tiền của cháu. Khi nào rảnh thì cháu kèm Tiểu Ất học nhé, chú sẽ mang đồ ăn sáng cho cháu mỗi ngày.” Chú Triệu cười toe toét, để lộ hàm răng vàng ố.
“Không phải em ấy đã tốt nghiệp rồi sao? Còn cần học thêm gì nữa?”
“Với cái điểm số của nó thì chẳng nơi nào thèm nhận làm việc. Chú định cho nó học lại, không thể để nó suốt ngày đi làm thuê vặt được, đúng không?”
“À…”
“A Linh vẫn là giỏi nhất, thông minh lại hiếu thảo. Nếu một ngày nào đó Tiểu Ất nhà chú có thể thi đậu trở thành chấp pháp viên như cháu thì có nằm mơ chú cũng cười.”
Chú Triệu thở dài: “Thật đáng tiếc, thằng nhóc này không biết cố gắng.”
Bàn tay cầm đũa của Trần Linh hơi khựng lại, sau khi do dự một lúc, hắn nói:
”Chú Triệu... Chú có biết tại sao Triệu Ất học kém như vậy không?”
“Hả? Tại sao?”
Trần Linh định nói gì đó, nhưng lại im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chú Triệu, coi như cháu chưa nói gì... Cháu đã hứa với em ấy sẽ giữ bí mật.”
“Đừng!”
Nhịp tim của chú Triệu tăng nhanh, tiện tay gắp một quả trứng luộc cho Trần Linh, sốt ruột gãi đầu:
“A Linh à, chú biết cháu là bạn tốt của Tiểu Ất, nhưng có một số chuyện... Chú là một người ba, cũng nên biết một chút đúng không? Chú một mình nuôi nấng Tiểu Ất, ngày nào cũng dậy sớm làm việc đến khuya để kiếm tiền cho nó đi học, cũng chỉ để cuộc sống sau này của nó tốt hơn... Cháu biết chuyện gì thì nhất định phải nói cho chú biết! Chúng ta đều là vì muốn tốt cho nó…”
Thấy chú Triệu khẩn trương hỏi han, Trần Linh hơi động lòng. Hắn do dự một lát, như thể đã hạ quyết tâm:
“Chú Triệu, chú nói đúng. Là bạn bè, cháu thực sự không đành lòng nhìn Triệu Ất sa sút như vậy…”
“Sa, sa sút cái gì? Rốt cuộc nó bị gì thế?”
“Em ấy đang yêu.”
“Hả?” Chú Triệu ngơ ngác: “Thằng nhóc đó mà cũng có sức hút vậy à?”
Trần Linh mặt không biến sắc cắn một miếng bánh quẩy, nhẹ nhàng phun ra ba chữ:
“Với con trai.”