Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

29


“Cậu còn chưa về nhà à.”


Tiêu Khả ăn tối xong quay lại, uể oải đeo cặp sách lên, chuẩn bị ra về.


Cậu ấy chưa bao giờ ở lại tự học buổi tối.


Tôi dán chặt mắt vào màn hình: “Không, tôi không về.”


“Ờ.” Tiêu Khả nhìn tôi, cậu ấy lúc nào cũng có vẻ thờ ơ với mọi thứ.


Cậu ấy đi được vài bước, cúi xuống nhặt một tờ giấy nháp dưới đất, vo thành cục. Sau đó, cậu ấy quay người làm động tác ném rổ, ném cục giấy trúng ngay trán tôi.


Tôi giật mình thoát khỏi cơn căng thẳng, quay đầu nhìn cậu ấy.


Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, vẻ thờ ơ trên mặt cậu ấy biến mất.


Trong mắt cậu ấy phản chiếu rõ ràng khuôn mặt vô cùng sợ hãi của chính tôi.


“Có chuyện gì vậy?”


Trước câu hỏi của cậu ấy, tôi đưa tin nhắn cho cậu ấy xem, giải thích sơ qua tình hình.


Tiêu Khả đặt cặp sách xuống, khoanh tay, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trần nhà.


“Cậu đừng sợ, hết giờ tự học buổi tối cậu cứ về nhà như bình thường. Tôi sẽ bí mật đi theo sau, cậu sẽ không sao đâu.”


“Tôi đi một mình sao?”


Tiêu Khả nhíu mày: “Phải dụ chúng nó ra mặt. Nếu không bắt được thì sau này phiền phức lắm.”


Cậu ấy suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài.


“Cậu đi đâu đấy?”


Tiêu Khả nhếch mép cười đầy ma mị: “Vẫn còn sớm, tôi đi sắp xếp một chút.”


Sau khi buổi tự học tối kết thúc, Tiêu Khả vẫn chưa quay lại, chỉ nhắn tin cho tôi nói rằng đã chuẩn bị xong, bảo tôi cứ đi trước.


Tôi thấp thỏm bước trên con đường về nhà.


Nhà tôi ở trong một căn nhà tạm bên cạnh bãi rác, nằm riêng biệt, sau giờ tự học buổi tối trên đường không có một bóng người.


Dưới ánh đèn đường le lói, tôi thấy từ xa có ba người đàn ông đang ngồi xổm bên vệ đường.


Tôi đi qua, họ đứng dậy, lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm.


Tôi cúi đầu đi thật nhanh, và điều tôi lo sợ nhất đã xảy ra, họ bắt đầu bám theo tôi.


Tôi siết chặt quai cặp, đột nhiên co giò bỏ chạy, ba người phía sau cũng bắt đầu đuổi theo. Tim tôi đập thình thịch, rồi đột nhiên đâm sầm vào một vòng tay. Hơn mười tên côn đồ xếp thành một hàng, dẫn đầu là một chàng trai cao ráo đẹp trai, cả nhóm xuất hiện đầy khí thế.


Tiêu Khả đứng dưới ánh đèn đường vuốt lại mái tóc:


“Có ba người thôi à, tôi còn tưởng ba mươi người chứ.”


Cảnh tượng này dường như quen thuộc, tôi không nhịn được mà kinh ngạc hét lên: “Genji!”


Tên này để cosplay Oguri Shun trong phim "Bá Vương Học Đường", còn cố tình vuốt tóc bóng dầu.


“Không phải muốn quay video sao? Hôm nay quay cho các người một cái thật chất lượng!”


Cậu ấy vừa ra lệnh, đám côn đồ trong khu phố gần đó tranh nhau xông lên.


Trong lúc hỗn loạn, Tiêu Khả hộ tống tôi về nhà. Có lẽ là do hiệu ứng cầu treo (*), khi chỉ có hai người, tim tôi lại đập mạnh hơn.


(*) Hiệu ứng cầu treo: khi một người trải qua sự kích thích mạnh (ví dụ: tim đập nhanh, thở dốc) do môi trường nguy hiểm, sợ hãi, hoặc mạo hiểm (như đi trên cầu treo rung lắc), bộ não dễ dàng gán nhầm sự kích thích đó là cảm xúc hấp dẫn hoặc tình yêu dành cho người đang ở bên cạnh


“Đây là nhà cậu à?”


Tiêu Khả nhìn quanh: “Nhớ vị trí rồi. Ngày mai tôi cũng sẽ đưa cậu đi học.”


30


Ngày hôm sau đến trường, Khúc Nghi đắc ý đến tìm tôi.


“Cậu không biết trong nửa ngày tớ đã làm được bao nhiêu việc đâu, mau khen tớ đi!”


Khúc Nghi đưa cho tôi một danh sách: “Tớ đã mang những bình luận bạo lực mạng và bịa đặt của họ đi công chứng, sau đó người của công ty bố tớ đã giúp liên hệ với quản trị viên trang web, dùng bằng chứng công chứng này để dọa, lấy được hết thông tin người dùng từ nhà điều hành.”


“Đây là danh sách những kẻ đã bạo lực mạng cậu. Sao nào, có muốn kiện họ không?”


Tôi còn chưa kịp trả lời, danh sách đã bị giật mất.


“Chỉ có mấy đứa này thôi à... Hai cậu không vội chứ, tôi lấy đi chép một bản, tìm chúng nó chơi trước đã.”


Lúc này Khúc Nghi mới để ý đến Tiêu Khả đang đi cùng tôi đến trường.


Đôi mắt nai của cô ấy mở to hơn cả hôm qua.


Tiêu Khả không để tâm, đưa cặp sách cho tôi. Cậu ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong cặp ra một hộp quà:


“Cho cậu. Ferrero.”


Cậu ta thản nhiên rời đi. Khúc Nghi ra sức lắc tay tôi:


“Lễ Tình nhân! Lễ Tình nhân!”


Món đắt tiền chết tiệt này đúng là ngon thật.


31


Tôi dùng tài liệu công chứng để khởi kiện tất cả những người có tên trong danh sách.


Bố của Khúc Nghi đã tìm cố vấn pháp luật để giúp chúng tôi. Quá trình tố tụng diễn ra rất chậm, trong thời gian đó Tiêu Khả thường xuyên đến "hỏi thăm" họ.


Cuối cùng, tòa án phán quyết một khoản bồi thường thiệt hại danh dự rất lớn, tôi vung tay một cái, bao luôn tiền ăn một học kỳ cho Khúc Nghi và Tiêu Khả.


Sau khi mấy người kia co rúm lại như chim cút, chỉ còn mỗi thầy Mã vẫn nhởn nhơ.


Nhưng ông ta cũng không thể vênh váo được bao lâu nữa.


“Khúc Nghi, cậu có biết 'bùa hộ mệnh' chuyên trị bạo lực mạng là gì không?”


“Không cần bất kỳ giá nào, chỉ một chiêu này thôi cũng đủ để quần chúng hóng chuyện đứng về phía tôi.”


Khúc Nghi tò mò hỏi tôi: “Là gì vậy?”


Tôi đưa ra một tờ giấy chứng nhận bệnh trầm cảm mức độ vừa.


Tôi nhớ lại trạng thái tinh thần của kiếp trước, nên dễ dàng có được giấy chứng nhận bệnh này.


Thầy Mã đã chiếm được lợi thế nhờ sự chênh lệch thông tin, đứng trên đỉnh cao đạo đức. Vậy thì trước khi tôi tự bào chữa cho mình, tôi phải trang bị thêm "bùa hộ mệnh" chính trị đúng đắn.


Lấy độc trị độc, đó chính là kế hoạch của tôi!


Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi đăng toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, quyết định của tòa án đối với những kẻ bạo lực mạng, và giấy chứng nhận bệnh lên tài khoản của mình.


Chủ đề “Giáo viên bạo hành khiến học sinh trầm cảm, có ý định tự tử” cũng được tạo ra cùng lúc.


Khúc Nghi đã rút kinh nghiệm từ lần trước, sớm nuôi một đội quân seeding.


Sau khi chủ đề trở nên nóng hổi, cô ấy dùng tài khoản phụ để tung video thầy Mã ném điện thoại của tôi vào đúng thời điểm.


Vì trước đó thầy Mã đã vu khống tôi trong bình luận hot, nên vốn đã có rất nhiều người qua đường quan tâm đến diễn biến sự việc.


Lần này, khu vực bình luận thực sự bùng nổ:


“Cú twist đến rồi, hóng drama mau!”


“Gặp đúng loại chủ nhiệm! Rốt cuộc là ai đã nhồi nhét vào đầu họ cái quan niệm 'con trai thông minh hơn' vậy?”


“Cô ấy đã bị trầm cảm rồi, còn muốn thế nào nữa!”


Thầy Mã đã quen thói kiêu ngạo, màn diễn xuất chân thực của ông ta trong video đã kéo đầy sự căm ghét.


Hay nói cách khác, có rất nhiều "thầy Mã" khác đang ẩn mình trong tâm trí của những học sinh chia sẻ video này.


Độ nóng của video này vượt xa dự đoán của chúng tôi.


Tôi đã tố cáo bằng tên thật. Trong phần bình luận, nhiều người đã tag cả ban giám hiệu trường tôi.


Trường chúng tôi là một trường công lập truyền thống, không có bộ phận chuyên vận hành tài khoản mạng. Làn sóng chú ý này khiến nhà trường trở tay không kịp.


Các bạn học xung quanh tôi đương nhiên cũng biết chuyện này.


Trong môi trường khép kín của trường cấp ba, một chút chuyện phiếm cũng sẽ bị nhai đi nhai lại rất lâu. Huống chi là trở thành nhân vật chính của một chủ đề trên mạng.


Tôi cứ ngỡ thầy Mã sẽ tiếp tục đến gây rắc rối cho mình. Nhưng ông ta đã không còn cơ hội đó nữa.


Ông ta đi đến đâu cũng bị học sinh chụp lén.


“Chính là ông ta đó, chủ nhiệm lớp 5.”


“Hahahaha, ông chú hói đầu!”


“Thưa thầy, xin hỏi tại sao thầy lại dồn người ta đến mức trầm cảm vậy ạ?”


Trước một đám học sinh hiếu kỳ, thầy Mã cũng đã nếm trải cảm giác không thể thanh minh.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo