Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

32


Nhà trường đã hẹn gặp tôi nói chuyện, hy vọng tôi sẽ xóa những phát ngôn không phù hợp về trường.


Tôi đỏ hoe mắt nói rằng không ngờ sự việc lại thành ra thế này và đồng ý xóa.


Khi tôi từ phòng hiệu trưởng bước ra, tôi thấy có bạn học đang giơ điện thoại lên quay mình.


Tôi vờ như không chịu nổi mà bật khóc nức nở, che mặt hét lớn: “Đừng quay nữa! Hãy để tôi được tốt nghiệp thuận lợi đi!”


Ngay sau đó, tôi xóa video và nói một tràng những lời theo khuôn mẫu mà nhà trường yêu cầu.


Nhưng họ không biết rằng, với số tiền tiết kiệm của mình, tôi có thể dễ dàng chuyển sang một trường cấp ba khác.


So với việc thêm dầu vào lửa, điều khiến người ta nghi ngờ hơn chính là hành động che đậy vụng về.


Trong phần bình luận, có người đã đăng tải bức ảnh tôi bị nhà trường hẹn gặp.


“Bị bịt miệng rồi à?”


“Đáng sợ quá, lại còn dọa không cho học sinh tốt nghiệp!”


“Đã báo cáo lên Sở Giáo dục rồi, hy vọng sẽ điều tra triệt để.”


Mối quan hệ họ hàng giữa thầy Mã và hiệu trưởng vốn là lá bùa hộ mệnh của ông ta, giờ đây lại trở thành điều cần phải né tránh nhất.


Để dẹp yên mọi chuyện, cuối cùng nhà trường đã ra một thông báo:


“Giáo viên Mã Minh Viễn của trường chúng tôi đã có những lời nói và hành vi không đúng mực, vi phạm quy tắc ứng xử của nhà giáo, nay đã bị chấm dứt hợp đồng.”


Tôi đã đến vào ngày ông ta thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng.


Ông ta đến văn phòng từ rất sớm để tránh mặt học sinh và các giáo viên khác.


Tôi nhận được tin nên đã đợi sẵn ở cổng trường. Tôi thấy ông ta ôm một thùng các-tông lớn, chứa đầy những đồ dùng cá nhân tích cóp trong mấy chục năm. Bác bảo vệ và những học sinh đến sớm nhìn ông ta cười khúc khích. Mặt ông ta đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.


Tôi bỗng cảm thấy có chút không nỡ, cho một người làm công bình thường đã cống hiến mấy chục năm trong ngành mà lại có kết cục như vậy.


Tôi gọi ông ta lại: “Thầy Mã, bây giờ thầy có cảm thấy mình đã sai không?”


Thầy Mã nhìn thấy tôi, siết chặt tay, giọng nói đầy hằn học:


“Ồ, đây không phải là hot girl của trường ta sao.”


“Tôi lạc hậu rồi, không ngờ em lại có một đám fan não tàn. Tôi sai rồi, sai ở chỗ không nên đăng bình luận đó.”


Tôi cười. Chút thương cảm vừa rồi đã tan biến không còn dấu vết.


Tôi nhắc nhở ông ta: “Thầy Mã, đừng quên, thầy còn nợ em một lời xin lỗi.”


33


Gần đây các nền tảng di động cập nhật và thay đổi nhanh như chớp.


Chỉ trong hai năm, đã có rất nhiều ứng dụng mới nổi lên, trong số đó có cả những công ty sẽ chiếm vị thế độc quyền trong tương lai.


Nhờ có lợi thế thông tin mà người bình thường không có, các sản phẩm đầu tư của tôi đều mang lại lợi nhuận hậu hĩnh.


Tôi không khỏi cảm thán, hóa ra có những khoản tiền đúng là từ trên trời rơi xuống.


Tôi có đủ vốn, nên đã chuyển toàn bộ trọng tâm sang đầu tư và quản lý tài chính. Sau sự cố lần đó, kênh video của tôi không còn đăng bất kỳ nội dung quảng cáo nào nữa, thỉnh thoảng chỉ chia sẻ về cuộc sống. Khu vực bình luận đã không còn những tranh cãi như trước, chỉ còn lại những người quen cũ bình yên.


Khi bước vào lớp 12, việc học trở nên nặng nề, ngay cả giờ ra chơi cũng không còn ai đi lại.


Khúc Nghi dự định thi vào chuyên ngành truyền thông, với mục tiêu cao cả.


Giờ đây vóc dáng cô ấy cao ráo và cân đối, chắc hẳn sẽ trở thành hoa khôi của trường đại học truyền thông.


Sau khi cải thiện được điểm các môn văn hóa, Tiêu Khả định thử thi vào trường đại học thể dục thể thao.


Nghĩ đến việc sau này mình sẽ có một bạn trai là sinh viên thể thao, tôi lại thấy hơi phấn khích.


Đúng vậy, thầy Mã đã vu oan cho tôi không ít điều, chỉ có chuyện yêu sớm là ông ta nói trúng.


Còn về phần mình, tôi đã nhắm đến trường đại học kinh tế tài chính TOP 1 từ lâu, và đã chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh độc lập một thời gian dài.


Ngày thi phỏng vấn xong, tôi quay trở lại lớp học với đầu óc quay cuồng.


Khúc Nghi lao đến ôm chầm lấy tôi.


“Phỏng vấn thuận lợi chứ?”


Tôi gật đầu: “Ổn cả, chỉ cần điểm thi văn hóa qua mức sàn là được.”


“Woa, tuyệt quá! Nghe nói khuôn viên trường đại học kinh tế tài chính đẹp lắm, đến lúc đó hai chúng ta vào đó chụp ảnh khắp nơi.”


“Được. Tớ nghĩ sẵn caption cho hội bạn thân rồi: Tớ và Khúc Nghi, là số một thế gian.”


Đôi mắt Khúc Nghi sáng rực lên, phấn khích hét lớn:


“Số một! Số một!”


Một giọng nói uể oải xen vào: “Số hai thế gian thôi. Tôi mới là số một.”


Tiêu Khả khoác túi tập, đứng ở cửa khiêu khích nhìn Khúc Nghi.


Ánh mắt Khúc Nghi trở nên lạnh lùng: “Con gái đang nói chuyện, đàn ông bớt xen vào!”


Cả hai người họ đều cao hơn tôi, ánh mắt giao nhau ở một nơi tôi không thể với tới.


Môi trường gia đình ảnh hưởng quá nhiều đến việc hấp thụ dinh dưỡng, haizz.


Đùa giỡn một lúc, Khúc Nghi ghé sát vào tôi nói: “Cậu nghe nói chưa, trường định tuyển dụng lại ông ta đấy.”


Tôi đương nhiên biết.


Thông báo lúc đó chỉ để tránh bão dư luận mà thôi. Làm gì có chuyện thật sự sa thải một giáo viên trong biên chế chỉ vì áp lực trên mạng. Thầy Mã lúc đó lặng lẽ rời đi, có lẽ cũng đã nhận được sự đảm bảo nào đó rồi.


Dù có người bàn tán cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì nữa.


Internet không có ký ức, nhưng tôi thì có.


34


"Em rất biết ơn trường đã dạy dỗ mình, và nguyện góp chút sức mọn để xây dựng trường."


"Em, Tiết Phạm, với danh nghĩa cá nhân xin quyên góp cho trường một triệu nhân dân tệ, chỉ có một điều kiện."


Tôi lấy ra một bản hợp đồng quyên góp trong phòng hiệu trưởng.


"Điều kiện chính là: Thầy Mã Minh Viễn phải đứng trước toàn thể giáo viên và học sinh trong trường đọc lời xin lỗi em, và phải soạn thành văn bản, sửa đổi cho đến khi nào em hài lòng mới thôi."


Hợp đồng đã được cố vấn pháp luật và cán bộ nhà trường xem qua, có hiệu lực pháp lý.


Chỉ là hiệu trưởng chưa từng thấy một bản hợp đồng kỳ lạ như vậy nên tỏ ra nghi ngờ.


"Không cần nghi ngờ đâu, số tiền này đối với em chỉ là một con số nhỏ, nhưng đối với nhà trường hẳn là rất hữu ích."


"Đường chạy của trường ta vẫn là đường xỉ than, bàn ghế đều rất cũ kỹ. Bây giờ các trường tư thục ở các quận huyện đều đã dùng màn hình chiếu để giảng dạy rồi, kinh phí từ thành phố chắc khó được duyệt lắm."


Tôi không vội.


Sau vài lần trao đổi, nhà trường đã ký hợp đồng với tôi. Tôi không hề nhượng bộ bất cứ điều gì.


Sau buổi lễ chào cờ thứ Hai, thầy Mã và tôi cùng bước lên bục phát biểu.


Mới hai năm thôi mà ông ta đã già đi rất nhiều. Tóc mai bạc trắng, hai má chảy xệ, đôi mắt không thể tập trung, ông ta run rẩy lấy cặp kính lão ra đeo. Còn tôi thì đứng thẳng tắp, sắp trở thành một người trưởng thành rồi.


"Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 10A5. Hôm nay, trước toàn thể giáo viên và học sinh, tôi muốn nói một lời xin lỗi đối với em Tiết Phạm."


"Thầy không có bất kỳ bằng chứng nào, chỉ vì thấy hoàn cảnh gia đình em nghèo khó mà đã tự ý cho rằng em trộm điện thoại của người khác."


"...Sau này vì sĩ diện nên không chịu nhận sai, khiến cho em Tiết Phạm phải chịu rất nhiều áp lực..."


Cả sân trường im phăng phắc, chỉ có một người đàn ông lớn tuổi nhưng nhỏ bé đang run rẩy nói lời xin lỗi.


Bức thư xin lỗi này tôi đã xem qua từ trước, biết rõ nội dung bên trên là gì.


Dù vậy, khi nghe chính miệng ông ta đọc lên, nhìn khóe mắt ông ta dần ươn ướt, tôi vẫn không khỏi bồi hồi.


Lời xin lỗi này, tôi đã đợi quá lâu rồi.


Chỉ vì một lời xin lỗi này, tôi gần như đã dốc hết sức mình.


Lời xin lỗi của ông ta sau hai năm, tôi tin là thật lòng. Bởi vì những hiểu lầm và áp lực mà tôi phải chịu, tôi đã trả lại toàn bộ cho ông ta.


Hôm nay trời thu trong xanh, tôi nhìn lại ngôi trường cũ kỹ này, thấy nó cũng chẳng phải là vực sâu tăm tối gì.


Các bạn học dưới bục, chẳng qua chỉ là những đứa trẻ ngây ngô chưa hiểu chuyện.


Còn thầy Mã, ông ta chỉ cao bằng tôi, cơ thể yếu ớt, một trận ốm vặt cũng có thể quật ngã ông ta.


Thế giới đột nhiên trở lại dáng vẻ vốn có của nó.


Tôi đang ở độ tuổi thanh xuân.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo