Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
26
Tỷ lệ tương tác trên tài khoản của tôi tăng trưởng ổn định.
Ngay lúc tôi đang cân nhắc bán tài khoản để chuyên tâm quản lý, một bình luận đột nhiên được đẩy lên top.
Ẩn danh: “Chủ kênh là học sinh của tôi, một cô bé tính cách tồi tệ, ăn nói dối trá. Cô ta dùng iPhone 4 đời mới nhất, bối cảnh trong video đương nhiên cũng là giả.”
Tôi liếc mắt là đoán ra người ẩn danh này là ai.
Bình luận này đã khơi mào thêm nhiều lời lẽ ác ý. Tôi nhìn mà thấy phiền, tiện tay xóa bình luận đó đi.
Ngay lập tức, một bình luận ẩn danh mới xuất hiện.
Ẩn danh: “Bình luận lúc nãy của tôi đã bị chủ kênh xóa, may mà tôi đã chụp màn hình lại.”
Ẩn danh: “Chủ kênh sợ tôi chặn đường tài lộc của cô ta nên muốn bịt miệng tôi đây mà! Cô bé này không đơn giản đâu, không chỉ đánh thầy giáo mà còn yêu sớm, giao du với thanh niên xã hội, ngày nào cũng lân la ở quán net. Đây là ảnh cô ta vừa từ quán net ra.”
Người đó đăng một tấm ảnh tôi và Tiêu Khả bước ra từ quán net.
Tôi hít một hơi khí lạnh.
Trong ảnh, khuôn mặt của tôi và Tiêu Khả, biển hiệu quán net, và cả khung cảnh xung quanh đều được chụp rất rõ ràng.
Tôi lập tức xóa tấm ảnh, mồ hôi vã ra như tắm.
Tôi biết đã có một đám anti-fan chờ để "bóc phốt" mình từ lâu, tấm ảnh này vừa được tung lên mạng, tôi sẽ sớm bị lộ thông tin cá nhân.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, đi thẳng đến văn phòng chủ nhiệm.
Vừa vào cửa, tôi thấy thầy Mã đang nghịch điện thoại.
“Thầy cố ý đúng không!” Tôi đập mạnh vào bàn làm việc của ông ta.
“He he.” Ông ta cười khẩy, “Chỉ với cái đầu đó của em mà cũng đòi kiếm tiền trên mạng à, đừng có mơ mộng hão huyền nữa!”
27
“Đồ lừa đảo, hủy theo dõi đây, chúc cả nhà mày chết không toàn thây!”
“Làm video tử tế không được à, toàn nghĩ đến chuyện kiếm tiền, giờ thì lật xe rồi nhé!”
“Phí công lúc trước tôi còn thích bạn như vậy, không ngờ bạn lại là loại người này!”
Tôi liên tục nhận được những tin nhắn chửi rủa.
Tôi nghĩ đến bộ mặt tiểu nhân đắc chí của thầy Mã, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả việc tôi bị bạo lực mạng.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, lúc tan học tôi nghe thấy có người đang lén lút bàn tán về mình.
Tôi nhìn sang, họ lập tức cúi đầu giả vờ làm bài tập.
Tôi không có tâm trạng nghe giảng, cả buổi sáng cứ suy nghĩ có nên xóa tài khoản bỏ trốn hay không. Tôi đã có nguồn thu nhập ổn định, cách tốt nhất bây giờ là né tránh rủi ro, không để sự việc lan rộng hơn.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định tiếp tục.
Tôi đã quá mệt mỏi với việc bị tổn thương bởi những lời cáo buộc sai sự thật.
Kiếp trước tôi nghĩ mãi không ra, cho rằng vì mình không có tiền không có thế nên không được tôn trọng. Thực ra không phải, chính sự nhượng bộ hết lần này đến lần khác của tôi đã khiến cảm giác thượng đẳng của họ ngày càng lớn.
Tôi trả lời bình luận ẩn danh đó:
“Thứ nhất, bối cảnh trong video đều là thật, được quay trong nhà bếp của tôi.”
“Điện thoại là quà sinh nhật bố mẹ tôi dành dụm tiền mua cho tôi, thầy bịa đặt rằng tôi ăn cắp nên tôi mới phải đánh trả.”
“Tôi xóa bình luận của thầy vì thầy đăng ảnh của tôi, làm lộ thông tin cá nhân của tôi.”
Tôi vừa đăng xong không lâu, đột nhiên xuất hiện một loạt bình luận tự xưng là "bạn học" của tôi:
“Dù sao đi nữa, đánh thầy giáo là sai. Thầy cô vất vả dạy dỗ bạn, phê bình bạn cũng là vì muốn tốt cho bạn, có biết đặt mình vào vị trí người khác để suy nghĩ không?”
“Bạn nữ này học cùng lớp với tôi, bạn ấy không nghe giảng cũng không làm bài tập, quyển vở ghi chép này chắc là chép của người khác.”
“Người ta dùng tiền lùa gà để mua máy tính mới đấy.”
Bình luận của tôi nhanh chóng bị họ đẩy xuống dưới, không tìm thấy nữa.
Quả nhiên không thể đánh thức người giả vờ ngủ. Chuyện dù đơn giản đến mấy cũng không thể giải thích rõ ràng với những người đã bịt tai lại.
28
Tôi gục mặt xuống bàn học, đặt điện thoại dưới gầm bàn để lướt xem.
Đột nhiên có một người tiến về phía tôi, nắm lấy cổ tay tôi.
Khúc Nghi mặt sa sầm, không nói một lời, lẳng lặng kéo tôi vào một buồng trong nhà vệ sinh nữ.
“Cậu định xử lý những bình luận đó thế nào?” Cô ấy thì thầm hỏi tôi trong buồng vệ sinh.
Ồ, cô ấy có theo dõi tài khoản này của tôi, nên cũng biết những bình luận đổ thêm dầu vào lửa đó.
Tôi nói: “Chưa nghĩ ra... Chắc tôi sẽ đóng phần bình luận trước.”
“Không được đóng phần bình luận!” Cô ấy trợn tròn mắt, “Phải giữ lại bằng chứng.”
“Mấy bạn học đó, bình thường chẳng thấy mặt mũi đâu, đến lúc chửi cậu thì lại xuất hiện hết.”
Khúc Nghi tức giận nói: “Họ thì biết cái gì về cậu chứ! Gia đình cậu, thành tích học tập của cậu, những ấm ức cậu phải chịu, dựa vào đâu mà chỉ nhìn bề ngoài đã buông lời cay độc!”
“Cậu chụp màn hình tất cả các bình luận, xuất ra một file rồi gửi cho tôi.”
Tôi hỏi: “Để làm gì?”
“Hừ, đừng tưởng trốn sau màn hình là có thể tàng hình. Tôi sẽ mang đến công ty của bố tôi để truy lùng thông tin của họ!”
Buổi chiều Khúc Nghi xin nghỉ học. Tôi nhìn chỗ ngồi trống của cô ấy, hy vọng bố Khúc Nghi có thể dỗ dành cô ấy.
Tôi mở điện thoại, hàng trăm tin nhắn từ người lạ hiện ra.
Trong đó có vài tin nhắn khiến tôi dựng tóc gáy:
“Mày thấy con đường này quen không?”
Trong ảnh là con đường tôi đi học về nhà.
“Xinh thế này, quay mấy video khác chắc chắn sẽ nổi hơn. Tan học đi chơi với bọn anh một lát, bọn anh giúp mày quay video.”
“Đến một mình thôi. Dám dẫn theo người khác thì đừng hòng sau này được yên ổn.”
Khúc Nghi bảo tôi đừng đóng phần bình luận để giữ bằng chứng, chỉ trong một buổi chiều, tôi đã nhận được lời đe dọa đến tính mạng.
Mỗi giờ ra chơi tôi đều không dám rời khỏi chỗ ngồi.
Tôi giả vờ ôn lại bài vở, nhưng trong lòng run sợ, không thể nào trốn ở trường cả đêm được. Tôi cũng không biết giải thích với bố mẹ thế nào.