Chương 9
9
“Khoan đã nào!” Tôi giơ tay chặn lời cô ta, lập tức gọi nhân viên phục vụ tính tiền, rồi lôi Tô Du vội vã rời khỏi chỗ thị phi này.
May thật, định đi xem trò vui, suýt nữa thì bị dính vào chuyện phải ngồi t/ù.
Người ta xui xẻo thì thường dễ chạm mặt kẻ thù.
Ví như bây giờ—tôi và Tô Du vừa mới dằn mặt xong con ngốc Diệp Vãn Sương, ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt âm u của Trịnh Minh.
Anh ta đứng ngay cửa quán cà phê, gương mặt đen kịt như muốn nhỏ ra nước.
Bộ vest nhăn nhúm như dưa muối, cà vạt lệch lạc, đôi mắt đỏ ngầu, trông chẳng khác gì một con thú bị dồn đến đường cùng.
Đâu còn cái dáng vẻ phong quang mấy ngày trước.
“Triệu Di Nhiên!”
Anh ta sải ba bước thành hai, lao tới nắm chặt cổ tay tôi, giọng gào khàn khàn:
“Cô nhất định phải đuổi cùng gi/ế/t tận tôi như thế sao?”
Tô Du lập tức chắn trước mặt tôi:
“Trịnh Minh, anh phát điên cái gì đấy!”
Khách trong quán cà phê đồng loạt nhìn sang.
Tôi vỗ vai Tô Du ra hiệu tránh sang một bên, rồi bình tĩnh nhìn người đàn ông từng một thời nho nhã:
“Trịnh tổng, xin chú ý hoàn cảnh.”
“Hoàn cảnh?” Trịnh Minh cười lạnh, giọng đè thấp:
“Khi cô cắt đứt vốn của tôi, sao không nghĩ đến hoàn cảnh?
Khi cô cho người điều tra sổ sách của tôi, sao không nghĩ đến hoàn cảnh?
Bây giờ cha tôi nằm trong ICU rồi, cô hài lòng chưa?”
Tôi thong thả chỉnh lại tay áo:
“Trịnh Minh, anh lén dùng danh nghĩa tôi để tiêu xài 427 lần, trong đó 305 lần là cho Diệp Vãn Sương.
Tuần trước hai người còn dùng thẻ hội viên của tôi mở phòng Tổng thống. Cần tôi kể tiếp không?”
Mặt Trịnh Minh từ đỏ bừng sang tái nhợt, nhưng lực trên tay lại càng siết chặt:
“Những khoản đó tôi sẽ trả! Nhưng cô có biết không, chỉ vì một câu nói của cô mà cả Hải Thành này không ai dám hợp tác với Trịnh thị nữa!”
“Đó là vì bọn họ thông minh.” Tôi mạnh mẽ rút tay về.
“Biết người nào có thể đụng vào, người nào không.”
Ánh mắt Trịnh Minh chợt lóe lên sự hung hiểm:
“Triệu Di Nhiên, đừng ép tôi.”
Ánh mắt đó tôi quá quen rồi—chính là ánh mắt điên cuồng của một con bạc khi ném nốt đồng chip cuối cùng.
Tôi khẽ ra hiệu, Tô Du lập tức lùi sang một bên gọi điện.
“Trịnh Minh.” Tôi hạ giọng, bình tĩnh khuyên:
“Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp.”
“Dừng lại?” Hắn cười gằn như kẻ thần kinh.
“Giờ tôi đến tiền đặt cọc bệnh viện cũng không có, lấy gì mà trả? Nhưng tôi biết cô có cách. Tập đoàn Triệu thị lớn như thế, vài chục triệu đối với cô thì tính là gì?”
Tim tôi thoáng rùng mình. Đây không phải thương lượng, mà là uy hiếp.
Người ta nói, không thể vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ, càng không thể mềm lòng hai lần với cùng một người.
Nghĩ vậy, tôi lùi một bước, tung chân đá mạnh vào ngực Trịnh Minh.
Hắn sơ ý không phòng bị, lập tức ngã nhào xuống đất, “bịch” một tiếng.
Từ túi hắn rơi ra một con d/a/o nhỏ.
Trịnh Minh ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng bị thương không nhẹ.
Tô Du đứng cạnh cười phá lên:
“Di Nhiên, cú đá này của cậu đẹp lắm!”
Tôi lắc chân, thản nhiên đáp:
“Ngần ấy năm tiền học phí coi như không uổng.”
Trịnh Minh chật vật chống người dậy, ánh mắt độc ác trừng tôi:
“Triệu Di Nhiên, cô dám đánh tôi?”
“Thì đã sao?” Tôi lạnh lùng cười khẩy.
“Anh ăn cắp tiền của tôi nuôi tiểu tam, còn mong tôi nói lý với anh chắc?”
Mặt hắn xanh lét, vừa định lao lên thì bảo vệ trung tâm thương mại kịp thời chạy đến, chặn trước mặt hắn.
“Thưa anh, xin giữ bình tĩnh.” Giọng bảo vệ nghiêm nghị.
Trịnh Minh nghiến răng:
“Các người biết tôi là ai không? Dám cản tôi?”
Bảo vệ mặt không biểu cảm:
“Không cần biết anh là ai. Ở nơi công cộng gây rối, chúng tôi có quyền mời anh rời đi.”
Tôi chẳng buồn nhìn thêm, chỉ nói với bảo vệ:
“Làm phiền các anh rồi, vị này tinh thần không ổn định, cần hạ hỏa.”
Nói xong, tôi kéo Tô Du rời đi.
Có lẽ thật sự đã đường cùng, Trịnh Minh và Diệp Vãn Sương lại còn nghĩ ra trò… mở livestream trên mạng.