Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 10
10
Nội dung buổi livestream của bọn họ cũng chẳng ngoài việc muốn bôi nhọ tôi, cố gắng dựng lên hình tượng tôi là “tiểu tam” phá hoại người khác, mong nhờ vào sự đồng cảm của dư luận mà xoay chuyển cục diện.
Những vụ bê bối của giới có tiền, đặc biệt liên quan đến nam nữ, vốn dĩ luôn có sức hút.
Thú thật, tôi cũng hay dùng tài khoản phụ để vào nghe mấy buổi livestream bóc phốt của đám paparazzi.
Chỉ là, tưởng tượng thì đẹp, nhưng thực tế lại quá phũ phàng.
Từ sau khi tôi và Trịnh Minh trở mặt, người của tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay khi bọn họ vừa lên sóng, đội của tôi lập tức khống chế hướng gió trong phòng live.
Bản thân tôi, với tư cách là đương sự, cũng báo cảnh sát ngay tức thì.
Vì thế, sau năm phút nhảy nhót như hề rẻ tiền trước hàng ngàn người xem, cả hai đã bị bắt đi ngay trên sóng trực tiếp.
Tôi và đội ngũ nhân lúc còn nóng, trước khi phòng live của họ bị khóa, đã dẫn toàn bộ lượng khán giả hóng drama về kênh chính thức của công ty.
Không biết Tô Du moi ở đâu ra một streamer tài giỏi đến thế, vừa thỏa mãn trí tò mò hóng hớt của khán giả, vừa khéo léo lồng ghép quảng bá sản phẩm của công ty.
Nội dung hấp dẫn, giá cả hợp lý.
Chỉ sau một đêm, doanh số bùng nổ, khiến cả ban giám đốc vốn còn nhiều bất mãn với tôi phải im lặng.
Dù sao, tất cả ngồi lại với nhau cũng chỉ để kiếm tiền.
Tiền kiếm được rồi, đâu cần tốn hơi tranh cãi vô nghĩa nữa.
Ba tháng sau, phán quyết dành cho Trịnh Minh và Diệp Vãn Sương chính thức được tuyên.
Tập đoàn Trịnh thị phá sản, toàn bộ tài sản bị đem đấu giá để trả nợ.
Tôi đứng trước cổng tòa án, nắng vàng chói chang đến nhức mắt.
Tô Du đưa cho tôi một cốc trà sữa:
“Hả giận chưa?”
Tôi nhấp một ngụm, cau mày:
“C/h/ế/t thật, lại cho thêm đá.”
“Cũng tạm, ít ra thì tiền tôi đã lấy lại được.”
“Tiền thì có là gì.” Tô Du đảo mắt.
“Quan trọng là cậu giữ được cái mạng.”
Tôi cười, khoác vai cô ấy:
“Đi thôi, mời cậu ăn một bữa. Lần này tôi bao—bằng chính tiền của tôi.”
—— Hết——