Sinh Nhật Thành Chia Tay - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 8
8
 
Tôi nhìn dòng người vội vã phía dưới, trong lòng chỉ nghĩ đến một việc: tiền của tôi rốt cuộc bao giờ mới có thể lấy lại hết.
 
“Có lẽ sẽ mất chút thời gian.” Bên kia điện thoại đáp.
 
“Trương Vạn Toàn, tôi trả anh nhiều phí luật sư như vậy, không phải để nghe mấy câu vô nghĩa này đâu.” Tôi cau mày, hiển nhiên không hài lòng.
 
Đối phương có lẽ cũng nhận ra, lập tức bảo đảm:
 
“Chủ tịch Lâm yên tâm, số tiền này chúng tôi chắc chắn sẽ đòi lại đầy đủ cho cô.”
 
Vừa dứt cuộc gọi, Tô Du đã hùng hổ xông vào, gót giày giẫm mạnh trên thảm tạo ra tiếng trầm nặng:
 
“Tra rõ rồi! Diệp Vãn Sương là bạn cùng cấp ba của Trịnh Minh.
 
Năm đó thấy nhà họ Trịnh sắp phá sản nên bám lấy một cậu ấm nhà giàu khác, kết quả hai năm sau bên đó phá sản, cô ta quay lại ăn cỏ non.
 
Hai đứa liền hợp sức, rồi dây dưa đến giờ.”
 
Cô nàng ném thẳng một xấp tài liệu lên bàn:
 
“Còn nữa, ghê gớm chưa, tháng trước con đàn bà này ở Macau thua tám triệu!”
 
Tôi nhìn tấm hình Diệp Vãn Sương điên cuồng trong sòng bạc, bất giác nhớ lại dáng vẻ đáng thương run rẩy trong buổi tiệc sinh nhật hôm ấy.
 
Thì ra bàn tay run rẩy khi đó không phải vì tủi thân, mà là vì cơn nghiện cờ bạc phát tác.
 
“Tình hình nhà họ Trịnh giờ sao rồi?” Tôi hỏi.
 
“Ngay ngày đầu cậu cắt vốn, bọn họ đã sụp đổ toàn diện.” Tô Du cười khoái trá như con mèo vừa vồ mồi.
 
“Vừa nhận tin, sáng nay ba của Trịnh Minh vì cao huyết áp mà nhập viện rồi.”
 
Tôi ngửa đầu uống cạn ly cà phê đã nguội lạnh, vị đắng lan khắp đầu lưỡi.
 
Bảy năm trước, Trịnh Minh nói anh ta thích nhất là dáng vẻ tôi tập trung khi uống cà phê.
 
Giờ nghĩ lại, hóa ra thứ anh ta chăm chú nhìn chẳng phải tôi, mà là tiền trong tay tôi.
 
Điện thoại trên bàn bỗng rung liên hồi, ba mươi bảy cuộc gọi nhỡ, đều là của Trịnh Minh.
 
Tô Du nhìn thoáng qua màn hình, hừ lạnh:
 
“Đừng nói với tớ là cậu còn luyến tiếc hắn đấy nhé?”
 
Tôi đặt tách cà phê xuống, mặt thoáng cau lại:
 
“Nếu cậu biết mấy năm nay hắn tiêu của tôi bao nhiêu tiền, thì sẽ hiểu lời vừa rồi chẳng khác nào giáng thêm một cú vào con tôi đâu.”
 
Tô Du vừa định mắng thêm, thì điện thoại lại reo.
 
Tôi còn tưởng lại là Trịnh Minh, không ngờ là Diệp Vãn Sương nhắn hẹn gặp.
 
Tôi và Tô Du đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự phấn khích trong mắt đối phương.
 
Lẽ nào kịch bản trong tiểu thuyết sắp bắt đầu rồi sao?
 
Khi Diệp Vãn Sương thấy tôi và Tô Du cùng xuất hiện, sắc mặt cô ta thoáng cứng lại:
 
“Chủ tịch Lâm đúng là có hứng ghê, ra ngoài còn phải mang theo một con…”
 
Chưa kịp để Tô Du phát tác, tôi đã vung mạnh một cái tát:
 
“Tôi đã tha cho cô một lần rồi, thế mà còn vác mặt đến tìm đánh nữa, đúng là rẻ mạt!
 
Thế nào? Luật sư của tôi chưa báo cô chuyện trả tiền sao?
 
Đừng quên, ngay cả bộ quần áo cô mặc hôm nay cũng do tiền tôi bỏ ra mua. Đừng để tôi tức lên mà lột sạch ngay tại chỗ cho cô nổi tiếng một phen!”
 
Lời vừa dứt, mấy nhân viên phục vụ đang định bước tới cũng dừng lại.
 
Trong xã hội này, chẳng ai có thể thông cảm cho tiểu tam, huống chi còn là loại biết rõ vẫn cố tình chen chân.
 
Tôi nhìn cô nhân viên vẫn còn lưỡng lự, khẽ gật đầu:
 
“Yên tâm, tiếp theo chúng tôi sẽ nói chuyện một cách bình tĩnh.”
 
Có lẽ vì tôi quá chân thành, cô gái ấy liền yên tâm bỏ đi.
 
Diệp Vãn Sương ôm mặt, ánh mắt đầy oán hận nhìn tôi, nhưng cuối cùng cũng không dám làm thêm gì.
 
Dù sao cái tát ban nãy của tôi đâu có nhẹ.
 
Thấy cô ta chịu im lặng, tôi hài lòng gật đầu:
 
“Nói đi, gọi tôi ra đây để làm gì?”
 
Diệp Vãn Sương cắn răng, rút từ túi ra một tờ giấy xét nghiệm, ném xuống:
 
“Tôi có thai rồi, là con của Trịnh Minh.”
 
Tôi nghe mà ngơ ngác:
 
“Cô có thai thì có thai, liên quan gì đến tôi? Cô hẹn tôi ra đây, chẳng lẽ chỉ để nghe tôi chúc mừng à?”
 
Nghe vậy, sắc mặt cô ta lại lộ vẻ tự đắc:
 
“Trịnh Minh đã nói cho tôi biết, cô không thể sinh con. Đứa bé này là con của anh ấy. Chỉ cần cô đưa tôi tám triệu, chờ tôi sinh xong thì đứa bé này sẽ là của cô…”
 
Càng nghe, lòng tôi càng rúng động, vội cắt ngang lời cô ta:
 
“Chị gái à, dù sao cô cũng là cử nhân, tôi nhắc lại cho rõ: mang thai hộ và mua bán trẻ em đều phạm pháp. Cô muốn đi ăn cơm t/ù thì đi một mình, đừng kéo tôi theo.”
 
Nghe thế, Diệp Vãn Sương lại hốt hoảng, tưởng tôi chê giá cao, vội vàng sửa lời:
 
“Năm triệu cũng được…”
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo