Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Mục Nhược khẽ nhếch môi cười nhạo, ánh mắt nhìn Lục Bắc Thần của cô đầy sự khinh thường và mỉa mai.
“Đúng, tôi điên rồi.” Giọng cô bình thản, xen lẫn chút giễu cợt: “Sao thế, bây giờ anh Lục mới phát hiện ra à?”
Quả nhiên sau khi nghe xong, sắc mặt Lục Bắc Thần dịu đi đôi chút. Hắn hơi nhướng mày, dường như cảm thấy bất ngờ trước sự thẳng thắn của Mục Nhược.
“Chính vì điên nên trước đây mới hết lòng hết dạ với anh.” Cô tiếp tục chế giễu bằng ánh mắt lạnh lùng: “Bây giờ tỉnh táo rồi, tôi đương nhiên sẽ không để anh lừa nữa.”
Sắc mặt Lục Bắc Thần lại trầm xuống, hai mắt tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào Mục Nhược.
“Mục Nhược, cô đừng quá đáng quá!” Cuối cùng Hạ Vãn Vãn cũng không nhịn được mà mở miệng, đôi mắt đỏ hoe như sắp rơi lệ: “Sao cô có thể nói với Bắc Thần như thế chứ?”
Nghe vậy, Mục Nhược cười lạnh. Cô quay sang đánh giá từ trên xuống dưới Hạ Vãn Vãn một lượt, trong mắt thoáng hiện một tia ý vị khó đoán.
Thật ra, gương mặt của Hạ Vãn Vãn có đôi chút giống cô. Nếu cô ta trang điểm và ăn mặc khéo léo, có khi còn giống hơn nữa.
Nhìn thấy người khác bắt chước mình thì ai mà thấy thoải mái cho nổi.
“Cô Hạ, tôi không phải Lục Bắc Thần.” Mục Nhược lạnh nhạt nói: “Chiêu lạt mềm buộc chặt này của cô vô dụng với tôi.”
Hạ Vãn Vãn ngẩn người, sắc mặt thoắt chốc trắng bệch.
Cô ta mím chặt đôi môi hồng như muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ theo sau Lục Bắc Thần rời đi.
Hai người họ vừa đi, đám bạn của Hải Lệ liền kéo lại gần.
Tôn Hồng từng nghe danh Lục Bắc Thần, cậu ấm nhà họ Lục vì từng thấy hắn trên tin tức, biết rõ danh tiếng của nhà họ Lục.
Việc Mục Nhược dám mỉa mai hai người kia khiến Tôn Hồng vừa ngạc nhiên, vừa đoán chắc thân phận cô cũng không hề tầm thường.
Tôn Hồng liếc Hải Lệ, lại nhìn Mục Nhược: “Hải Lệ, đây là bạn em à?”
Ánh mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc.
Thú thật, dù anh ta đã lăn lộn trong giới giải trí bao năm, cũng từng gặp không ít minh tinh nổi tiếng nhưng dung mạo và khí chất của Mục Nhược vẫn là điều khiến Tôn Hồng khó quên nhất.
Trong lòng Hải Lệ tràn ngập áy náy.
Cô biết Lục Bắc Thần từng quan trọng với Mục Nhược thế nào.
Theo lẽ thường, vì Lục Bắc Thần, Mục Nhược vừa rồi hẳn đã tát cô ấy một cái mới phải.
Vậy mà trong tình huống then chốt ấy, Mục Nhược lại chọn đứng về phía cô ấy chứ không chọn Lục Bắc Thần.
Nếu cô ấy thật sự đã làm lỡ mối tình của họ, Hải Lệ sẽ day dứt cả đời.
“Nhược Nhược, xin lỗi.” Hải Lệ cúi đầu: “Lúc nãy mình đáng lẽ nên để cậu tát.”
Mục Nhược: “…”
Chúng ta, đám nhân vật phụ độc ác, giờ đã bị thao túng đến mức này rồi sao?
Cô nhìn Hải Lệ rồi bất giác bật cười: “Hải Lệ, đánh người sẽ bị chú cảnh sát tạm giữ đó, đừng mang gánh nặng tâm lý. Lục Bắc Thần bảo mình làm vậy là muốn hại mình, không phải lỗi của cậu.”
Trong lời nói xen chút trêu chọc, rõ ràng là đang an ủi, cô muốn gỡ bỏ sự áy náy trong lòng Hải Lệ.
Hải Lệ quả nhiên tin ngay lập tức: “Thật không?”
Mục Nhược gật đầu: “Thật.”
Tâm trạng Hải Lệ lập tức tốt hơn hẳn, liền rủ cô cùng đi cắt bánh kem.
Tôn Hồng không ngừng đưa mắt quan sát Mục Nhược, trong mắt ánh lên vẻ thèm muốn.
Anh ta chủ động bưng một đĩa bánh đưa tới: “Cô là Mục Nhược đúng không? Tôi là bạn trai của Hải Lệ, chúng ta thêm WeChat nhé?”
Mục Nhược: “Không mang điện thoại.”
Hôm nay Tôn Hồng mang đến một hộp quà rất to, mở ra bên trong là một bó hoa giả, là loại mua trên mạng hơn 99 tệ một bó, còn miễn phí vận chuyển.
Quà của đám bạn Tôn Hồng tặng Hải Lệ cũng chẳng khá hơn, mấy chai nước hoa chất lượng kém hoặc bộ son phấn màu mè vài chục tệ.
Nhìn mấy thứ ấy, nụ cười trên mặt Hải Lệ hơi gượng gạo.
Cô đâu ngốc đến mức không nhận ra người ta có thành tâm với mình hay không.
Trước đây, quà cô tặng họ toàn đồ hiệu sang trọng, giá trị mấy chục ngàn.
Nhưng nếu không mời họ thì Mục Nhược cũng không đến, vậy thì sinh nhật này của cô sẽ thật sự lẻ loi.
Mục Nhược tặng Hải Lệ một sợi dây chuyền đính đầy kim cương, mẫu mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng.
Khi mở hộp quà, Hải Lệ hơi bất ngờ.
Cô vốn rất thích trang sức của thương hiệu này, không ngờ Mục Nhược lại nhớ rõ.
Tôn Hồng có chút thèm thuồng: “Wow! Chắc cái này đắt lắm nhỉ?”
Mục Nhược mỉm cười: “Cũng vừa thôi. Đã tặng quà thì tất nhiên phải xứng với người nhận.”
Tôn Hồng giả vờ không nghe ra ẩn ý: “Mẹ anh cũng thích dây chuyền của thương hiệu này, tiếc là anh không có tiền mua cho bà.”
Mục Nhược: “Vậy anh cố gắng kiếm tiền để mua tặng mẹ một cái đi. Mua cho mẹ rồi cũng đừng quên tặng bạn gái. Đàn ông thì phải tự lập tự cường, Hải Lệ, mình nói đúng không?”
Không hiểu sao Hải Lệ lại thấy rất có lý, cô ấy gật đầu lia lịa.
Tôn Hồng hơi khựng lại. Anh ta nhận ra bạn của Hải Lệ không dễ bị qua mặt nên không nói thêm gì nữa.
Lục Bắc Thần vẫn không thể tin Mục Nhược lại dám làm hắn mất mặt trước bao người.
Nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi nghĩ đến hình ảnh Mục Nhược vừa rồi, tim hắn lại hơi nóng lên.
Hắn cảm thấy… cô như vậy, dường như càng… đáng yêu hơn.
Hạ Vãn Vãn đuổi theo, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn: “Bắc Thần…”
Lục Bắc Thần lập tức bừng tỉnh.
Hắn đang nghĩ gì vậy chứ? Bên cạnh hắn đã có Hạ Vãn Vãn rồi.
Chỉ có kiểu phụ nữ hoàn toàn dựa dẫm vào hắn, thuần khiết như cô ta mới là người bạn đời lý tưởng.
Nói thật, tuy Hạ Vãn Vãn không tinh xảo bằng Mục Nhược, nhưng khuôn mặt vẫn có vài nét giống cô.
Mục Nhược ngày trước vì học hành mà bỏ hắn.
Bây giờ lại vì tiền mà kết hôn với người đàn ông khác.
Cô đã không còn là người trong sạch.
Chỉ có Hạ Vãn Vãn, người không màng sự nghiệp, tiền bạc và yêu hắn chân thành mới là lựa chọn tốt nhất.
Hạ Vãn Vãn nhìn hắn, giọng run run: “Bắc Thần, anh vẫn thích Mục Nhược phải không? Nếu anh thích cô ấy, em sẽ chúc phúc cho hai người. Em không cần gì cả, chỉ cần anh bình an.”
Lục Bắc Thần xót xa ôm chầm lấy cô ta: “Em nghĩ gì thế? Ngốc à, người anh thích là em! Cô ta chỉ là một người đàn bà ham hư vinh.”
Hạ Vãn Vãn khẽ nói: “Nhưng cô ấy thật xinh đẹp… Đứng cạnh cô ấy, em giống như một con vịt xấu xí. Trang sức, quần áo cô ấy mặc hôm nay… cả đời em cũng không với tới.”
Lục Bắc Thần kéo cô lên chiếc Ferrari: “Em mới là người xứng đáng với điều tốt nhất. Mấy thứ đó, mặc trên người em còn đẹp hơn.”
Buổi tối, Mục Nhược và Hải Lệ cùng rời khỏi khách sạn.
Bước vào sảnh, cô lại bắt gặp Hạ Vãn Vãn và Lục Bắc Thần.
Mục Nhược liếc xuống bộ đồ trên người mình rồi lại nhìn Hạ Vãn Vãn với cùng một bộ vest nữ màu be, đôi hoa tai và sợi dây chuyền ngọc trai.
Đến cosplay cũng chẳng giống nổi thế này.