Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Mấy người bạn của Hải Lệ hầu hết đều quen thông qua bạn trai của cô ấy, và tất cả đều có quan hệ tốt với anh ta.
Bạn trai Hải Lệ, Tôn Hồng, là một diễn viên, ngoại hình cũng khá bảnh trai, nhưng anh ta chẳng có tiếng tăm gì, chỉ từng đóng vai nam phụ, nam ba trong vài đoàn phim hạng ba.
“Giờ chúng ta cắt bánh thôi.” Tôn Hồng nhìn chằm chằm chiếc bánh kem to đẹp đặt giữa bàn: “Cái bánh to thế này em đặt ở tiệm nào vậy?”
“Là bảo mẫu nhà em làm.” Hải Lệ mỉm cười: “Bà ấy chuẩn bị từ rất lâu rồi. Em còn một người bạn nữa, sắp đến rồi.”
Tôn Hồng khẩy môi: “Em còn có bạn à?”
Anh ta hoàn toàn không tin Đỗ Hải Lệ có thể quen được người bạn nào tử tế.
Quê mùa, chậm chạp, chẳng hiểu nổi người ta đang khen hay chê.
Từ khi vào giới giải trí, chi tiêu của Tôn Hồng tăng vọt trong khi anh ta không có tên tuổi, không có fan, thu nhập chẳng đáng là bao.
Lúc này, anh ta quen biết Hải Lệ, nghe người ta nói cô là “phú bà” liền nổi lòng tính toán, theo đuổi hơn nửa tháng thì quả nhiên đã cưa đổ.
Không ngoài dự đoán, Hải Lệ rất hào phóng, chỉ trong thời gian ngắn đã chi cho anh ta vài chục vạn để mua quần áo, phụ kiện.
Bình thường mỗi khi anh ta than nghèo, Hải Lệ lại gửi một phong bao rất lớn.
Buổi tiệc sinh nhật hôm nay của Hải Lệ được tổ chức tại một khách sạn.
Cô háo hức chờ Mục Nhược đến, nhưng lại nhìn thấy Hạ Vãn Vãn.
Hạ Vãn Vãn tay trong tay với Lục Bắc Thần bước ra từ phòng khách sạn, ngọt ngào như mật.
Dù nhân viên phục vụ đã nhiều lần nhắc hội trường đã được bao trọn, Lục Bắc Thần vẫn ngạo mạn muốn dẫn Hạ Vãn Vãn vào ăn sáng.
Tối hôm qua, Mục Tinh Huy nói dối Hạ Vãn Vãn rằng Lục Bắc Thần đang ở khách sạn với một người phụ nữ khác.
Hạ Vãn Vãn lập tức cho rằng người đó là Mục Nhược liền vội vàng chạy đến.
Kết quả, trong phòng chỉ có một mình Lục Bắc Thần.
Hai người quấn quýt suốt cả đêm, Lục Bắc Thần vô cùng mãn nguyện.
Hắn quen Mục Nhược từ thời đi học, khi đó còn coi cô là “bạch nguyệt quang” thanh cao tao nhã, đừng nói chuyện lên giường, đến cả ôm cũng chưa từng ôm, hai người chưa từng có tiếp xúc thân thể nào.
Nhưng sau khi gặp Hạ Vãn Vãn, chưa đến vài ngày họ đã chung giường.
Hạ Vãn Vãn ở trên giường khiến Lục Bắc Thần rất hài lòng.
Hôm nay hắn định đưa cô ta vào hội trường ăn một bữa thật sang trọng để “thưởng” cho cô ta.
Hải Lệ thấy họ bước vào thì không vui: “Đây là tiệc sinh nhật của tôi, tôi không mời hai người, hai người đến làm gì?”
Hải Lệ nhớ rõ Mục Nhược rất ghét Hạ Vãn Vãn.
Mục Nhược ghét ai, cô ấy cũng ghét người đó.
“Hải Lệ, cô tổ chức sinh nhật ở đây?” Lục Bắc Thần sững sờ, rồi không nhịn được hỏi: “Vì sao hồi đó cô lại làm vậy?”
Hạ Vãn Vãn nhớ rất rõ, Đỗ Hải Lệ là con chó săn của Mục Nhược, cô ấy từng tung tin cô ta đi tiếp khách, khiến cô ta mất hết mặt mũi trước họ hàng bạn bè.
Mục Nhược thì lúc nào cũng tỏ ra rộng lượng, tao nhã như một “bạch nguyệt quang.”
Tư thái đó, Hạ Vãn Vãn học y nguyên.
Tuy trong lòng cô ta căm hận Hải Lệ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rộng lượng: “Bắc Thần, anh đừng trách cô ấy nữa… chuyện đó, em đã quên rồi…”
Hạ Vãn Vãn càng tỏ ra hiểu chuyện, Lục Bắc Thần càng xót xa, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Cô nói đi, tại sao lại bịa đặt sau lưng?”
Tôn Hồng và đám bạn từng thấy Lục Bắc Thần trên báo chí liền biết rõ thân phận cậu chủ nhà họ Lục của hắn.
Giờ thấy hắn và Đỗ Hải Lệ có mâu thuẫn, bọn họ lập tức tránh xa, sợ bị vạ lây.
Hạ Vãn Vãn cắn môi: “Chắc chắn không phải lỗi của cô ấy, chắc là Nhược Nhược bảo cô ấy làm…”
“Là tôi tự làm!” Hải Lệ trừng mắt nhìn Hạ Vãn Vãn: “Cô sửa mặt thành giống Nhược Nhược, tôi khinh thường cô thì sao?”
Hạ Vãn Vãn đưa tay chạm lên mặt mình, nước mắt trực trào, quay sang Lục Bắc Thần: “Bắc Thần, em không…”
Đúng lúc không khí đang căng thẳng, Mục Nhược bước vào.
Cô mặc bộ suit ngắn màu be, đeo khuyên tai và vòng cổ ngọc trai.
Những viên ngọc sáng mịn gần như cùng màu với làn da trắng sứ, khiến cả người cô toát ra khí chất thanh thoát như tiên nữ.
Hạ Vãn Vãn liếc qua khuyên tai rồi lại nhìn vòng cổ của Mục Nhược, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị.
Từ khi biết giá trị quần áo và trang sức của Mục Nhược, cô ta càng thích so đo hơn.
Đã quyết tâm bắt chước ngoại hình của Mục Nhược, dùng nhan sắc tốt nhất thay thế Mục Nhược để cướp Lục Bắc Thần thì phải bắt chước đến từng chi tiết.
Chiếc vòng cổ trên cổ Mục Nhược, Hạ Vãn Vãn từng thấy loại gần giống trên mạng, giá chỉ một hai trăm tệ là mua được.
Nhưng khuyên tai thì tinh xảo hơn, hẳn là khó kiếm.
Lục Bắc Thần cũng bị bộ dáng thanh lệ thoát tục của Mục Nhược làm cho nghẹn thở.
Dáng vẻ này của cô mãi mãi là thứ cuốn hút nhất.
Giống như vầng trăng trên cao, không ai có thể chạm tới.
Hắn vô thức nhìn sang Hạ Vãn Vãn.
Hôm qua, nghe tin phải “bắt gian”, Hạ Vãn Vãn vội vàng chạy đến, chẳng buồn chăm chút ngoại hình, trên người chỉ mặc một bộ đồ cẩu thả.
So sánh hai người với nhau, Lục Bắc Thần vẫn thấy “bạch nguyệt quang” Mục Nhược quyến rũ hơn hẳn.
Mục Nhược khẽ nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
Lục Bắc Thần mím môi lạnh lùng: “Em đi mà hỏi cô ta!”
Hải Lệ im lặng cúi đầu.
Lục Bắc Thần nhìn Mục Nhược, ánh mắt phức tạp: “Cô ta cố ý bôi nhọ danh tiếng của Vãn Vãn trước mặt người khác. Mục Nhược, em tát cô ta một cái thì anh sẽ tin chuyện này không liên quan đến em và tha thứ cho em.”
Mục Nhược: “???”
Vì một gã đàn ông mà đi tát người bạn từng nửa đêm lái xe đến đón mình?
Nam chính thế giới này bị ngốc hay cô mới là kẻ ngu?
Hải Lệ hơi sợ hãi nhìn Mục Nhược.
Cô biết Mục Nhược quan tâm Lục Bắc Thần đến mức nào.
Trong mắt Mục Nhược, Lục Bắc Thần gần như là cả sinh mệnh, là mặt trời vĩnh viễn không bao giờ lặn.
Nếu Mục Nhược vì Lục Bắc Thần mà đánh cô ấy cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng… hôm nay là sinh nhật của cô ấy mà.
Hải Lệ thấy Mục Nhược giơ tay lên, sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Kết quả, Mục Nhược chỉ nhẹ vỗ lên vai cô ấy: “Đừng tức giận vì những người không quan trọng. Hải Lệ, hôm nay là sinh nhật cậu, sinh nhật vui vẻ.”
Hải Lệ sững sờ.
Mục Nhược lạnh lùng nhìn Lục Bắc Thần: “Anh thích đánh phụ nữ đến thế sao?”
Lục Bắc Thần tức giận: “Mục Nhược!”
Giọng Mục Nhược điềm tĩnh mà lạnh lùng: “Thật nực cười khi so sánh sự tha thứ của anh với bạn tôi. Hôm nay là sinh nhật Hải Lệ, nếu cô ấy không mời hai người thì xin mời ra ngoài.”
Lục Bắc Thần không tin vào tai mình.
Mục Nhược đang đuổi hắn đi.
Hắn nhìn thái độ của cô, đây tuyệt đối là thật lòng, không hề có ý đùa giỡn.
Lục Bắc Thần: “Mục Nhược, em điên rồi sao? Vì một đứa đàn em mà đối xử với anh thế này?”