Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Vừa nhìn thấy Mục Nhược, Hạ Vãn Vãn lập tức như con thỏ trắng nhỏ trốn ngay sau lưng Lục Bắc Thần.


Hải Lệ vừa thấy Hạ Vãn Vãn bắt chước Mục Nhược liền tỏ ra bực bội.


Lén sửa mắt, mũi, miệng giống Mục Nhược thì thôi còn tạm bỏ qua được, đằng này còn mặc quần áo, đeo trang sức giống y hệt.


Chẳng lẽ người này không có gu thẩm mỹ của riêng mình sao?


Hải Lệ xắn tay áo lên: “Nhược Nhược, con tiện nhân kia lại bắt chước cậu, để mình đi xử nó!”


Mục Nhược kéo Hải Lệ lại.


Dù trong nguyên tác, Hải Lệ nhiều lần làm “tay đấm” thay cho Mục Nhược, kẻ vốn bị gắn mác “bạch nguyệt quang ác độc” bắt nạt Hạ Vãn Vãn.


Nhưng khi thật sự thấy một cô nàng mềm mại, dễ thương như Hải Lệ đòi đánh người, Mục Nhược vẫn không khỏi kinh ngạc.


“Thôi bỏ đi.” Mục Nhược liếc Hạ Vãn Vãn một cái: “Đừng chấp cô ta.”


Trong nguyên tác, sau khi Mục Nhược chết thảm, Hạ Vãn Vãn mang thai.


Lục Bắc Thần lo rằng Đỗ Hải Lệ, người đàn bà độc ác này sẽ vì Mục Nhược mà trả thù Hạ Vãn Vãn đang mang thai nên đã ra tay trước, sai người lái xe tông chết Hải Lệ.


Nguyên tác miêu tả đêm đó mưa lớn, xe cộ tấp nập, Hải Lệ bị xe tông chết, cả đêm không ai phát hiện.


Đến sáng hôm sau khi được tìm thấy, thi thể cô ấy đã thảm đến mức không thể nhận dạng.


Khi ấy bố mẹ cô ấy đang công tác ở nước ngoài, lúc họ trở về thì đã chẳng thể tìm thấy tài xế lái xe gây án đêm đó, họ chỉ đành để cô ấy chết oan uổng.

Những người thân thiết với Mục Nhược hoặc vào tù, hoặc chết thảm, không ai thoát được kết cục bi kịch.


Mục Nhược không chắc cốt truyện có tiếp tục diễn ra như trong sách hay không.

Nếu vẫn giống như nguyên tác thì toàn bộ vận may sẽ đổ hết lên Hạ Vãn Vãn và Lục Bắc Thần, còn cô cùng những người bên cạnh chắc chắn sẽ có kết cục thê thảm.


Điều cô có thể làm là tránh xa cặp vợ chồng “điên” này càng xa càng tốt.


Công khai tỏ rõ mình không hề có hứng thú với Lục Bắc Thần.


Còn việc Hạ Vãn Vãn thích bắt chước cô thì cứ việc bắt chước.


Cả đời Mục Nhược đâu chỉ mặc một bộ đồ, đeo một bộ trang sức.


Có giỏi thì bắt chước hết mọi thứ cô từng mặc, từng đeo đi.


Lục Bắc Thần thấy Hạ Vãn Vãn sợ Mục Nhược đến vậy liền ôm cô ta bảo vệ ở phía sau.


Hắn nhìn Hạ Vãn Vãn rồi lại nhìn Mục Nhược.


Không hiểu sao, khi hai người mặc khác nhau hay Hạ Vãn Vãn chỉ có một hai món giống Mục Nhược, hắn lại thấy họ khá giống nhau.


Nhưng khi mặc y hệt nhau, hắn lại cảm giác họ chẳng giống mấy.


Đầu tiên là màu da.


Mục Nhược có làn da trắng sứ lạnh, trắng một cách tự nhiên, sáng rực như bóng đèn, mặc bộ đồ màu be này lại càng tôn nước da ngọc ngà.


Tuy Hạ Vãn Vãn cũng trắng nhưng tối hơn cô hai tông, màu be khiến cô ta trông không còn trẻ trung mà có nét hơi già dặn.


Tiếp theo là khung xương, thứ trời sinh khó mà chỉnh sửa.


Mục Nhược có đầu nhỏ, mặt nhỏ, cổ dài, tỉ lệ đầu, cổ, vai vô cùng hài hòa, đẹp như tượng, cực hợp với kiểu áo vest dáng thẳng mảnh này, khiến cô trông như người mẫu trên sàn diễn.


Hạ Vãn Vãn lại thiên về nét dễ thương, đầu và mặt hơi to, phần vai áo bó lại càng khiến đầu cô ta trông lớn hơn.


Đặt họ cạnh nhau chẳng khác nào để một con búp bê hàng nhái chất lượng kém bên cạnh búp bê sứ tinh xảo làm thủ công.


Trong lòng Lục Bắc Thần hơi bực, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cao ngạo: “Vãn Vãn, anh thấy em mặc bộ này đẹp hơn.”


Mục Nhược: “Vâng vâng, mắt nhìn của cậu Lục quả là tinh tường.”


Không hiểu sao Lục Bắc Thần lại thấy câu này như đang mỉa mai hắn.


Hải Lệ: “Rõ ràng cậu mới là người đẹp hơn, cô ta chỉ là Đông Thi bắt chước Tây Thi thôi!”


Lục Bắc Thần lạnh giọng: “Đỗ Hải Lệ, cô đừng có mà lắm lời. Nếu cô không phải phụ nữ, tôi đã đánh cô từ lâu rồi!”


Mục Nhược: “Xem ra cậu Lục chỉ dám nói những lời đe dọa này với phụ nữ thôi.”


Lục Bắc Thần tức đến mặt mày u ám.


Mục Nhược lái xe về nhà, suốt đường vẫn mải nghĩ.


Tiệc gia đình nhà họ Phó…


Cô thật sự chưa nghĩ ra cách đối phó.


Chỉ cần nghĩ tới Phó Giản Chi, một người khó đoán tâm tư kia là cô lại thấy nhức đầu.


Không hiểu sao cô có cảm giác những tình tiết liên quan đến nhà họ Phó còn khó xử lý hơn cả Lục Bắc Thần.


Có lẽ bởi anh khó đoán và khó nhìn thấu hơn nhiều.


Vừa đến bãi đỗ xe, điện thoại cô reo lên.


Số lạ, giọng đàn ông xa lạ vang lên: “Alo, chị dâu à? Anh Phó đang ở khách sạn, cần chị qua giúp một việc.”


Mục Nhược: “?”


Nửa tiếng sau, Mục Nhược quay lại khách sạn ban nãy.


Cô hít sâu một hơi, gõ cửa phòng mà người đàn ông kia đã nói.


Một lát sau, cửa mở.


Phó Giản Chi chỉ khoác áo tắm, những giọt nước trong suốt từ mái tóc đen rơi xuống, gương mặt thoáng chút u ám, ngũ quan tuấn tú mang theo vẻ lạnh lùng khó tả: “Mục Nhược, sao em lại đến đây?”


Mục Nhược: “Không phải anh bảo bạn gọi em qua sao?”


Phó Giản Chi thoáng sầm mặt, như vừa nhớ ra điều gì, ánh mắt anh trong giây lát trở nên đáng sợ.


Ngay sau đó anh khôi phục vẻ ôn hòa, xa cách như thường: “Anh biết rồi.”


“Cạch”, cửa phòng bị khóa trái.


Điện thoại Phó Giản Chi vang lên, giọng người đàn ông khi nãy truyền tới: “Anh Phó, đó là loại thuốc mới nhất ở thành phố H, tôi sợ tiêm xong vẫn còn tác dụng nên cố ý gọi chị dâu tới. Anh chê mấy cô ngoài kia không sạch sẽ thì chị dâu chắc được chứ? Mẹ kiếp, con tiện nhân dám bỏ thuốc anh, để xem tôi xử nó thế nào…”


Mục Nhược nghe rõ mồn một giọng nói đó.


Cô lập tức xoay người định đi.


Nhưng ngay sau đó, Phó Giản Chi giữ chặt cổ tay cô áp lên cửa, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm: “Vợ đã tới rồi, còn muốn đi?”


Mục Nhược: “…”


Cô đâu muốn vô cớ trở thành “thuốc giải” cho anh.


Phó Giản Chi nhìn cô chăm chú.


Vẫn là gương mặt đó, nhưng những biểu cảm nhỏ trên mặt lại khác hẳn Mục Nhược trước kia.


Bây giờ cô… sống động hơn.


Thấy trên gương mặt từng giả tạo kia lại thoáng hiện vẻ cảnh giác xen lẫn tò mò, Phó Giản Chi bất giác cảm thấy thú vị.


“Ngày mai anh có một cuộc họp quan trọng, đêm nay nhất định phải ngủ ngon.” Anh nói: “Em ở đây trông anh cả đêm, nếu có chuyện gì thì gọi số này, đó là số của bác sĩ.”


Mục Nhược: “Cả đêm không ngủ? Nhưng em cũng là con người, em cũng sẽ buồn ngủ chứ.”


“Nếu không làm được thì tháng sau sẽ mất hai mươi triệu.” Phó Giản Chi nói: “Vợ làm được không?”


Mục Nhược: “Thức trắng đêm thôi mà, có gì to tát đâu. ‘Bố nuôi’, anh cứ yên tâm ngủ đi, em sẽ trông anh cả đêm.”


Phó Giản Chi mỉm cười.


Anh vốn đã rất điển trai, nụ cười ấy càng khiến anh thêm phần mê hoặc.


“Anh không có cô con gái nào ngốc thế này cả.”



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo