Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Mục Khuê không biết vì sao Mục Nhược lại đột nhiên thay đổi, cô ta cắn môi: "Không cho thì không cho, tưởng tôi thèm chắc?"
Mục Khuê nhanh chóng đã chạy đến trước mặt mẹ kế của Mục Nhược là Diêu Uyển Trân mách tội.
Kể từ khi gả vào nhà này, Diêu Uyển Trân đã không vừa mắt Mục Nhược, nhưng ai bảo bà ta yêu bố Mục chứ. Nếu không yêu đối phương, sao bà ta lại nguyện ý làm tình nhân của ông ta từ khi ông ta còn chưa ly hôn.
Từ nhỏ, Mục Nhược đã vô cùng xinh đẹp, cho dù Diêu Uyển Trân cho cô mặc những bộ quần áo cũ xám xịt, còn Mục Khuê thì cho mặc những bộ quần áo đắt nhất trong trung tâm thương mại, Mục Nhược vẫn cứ như một con búp bê sứ khiến người ta đau lòng.
Lúc đầu nghe nói nhà họ Phó muốn kết thông gia với nhà họ Mục, Diêu Uyển Trân và bố Mục đều vui đến phát điên.
Nhà họ Mục có tiền thật, nhưng hai năm gần đây, bởi vì tình hình kinh tế không tốt, thế nên việc làm ăn của bố Mục, bây giờ đã không còn được như trước.
Còn nhà họ Phó, một gia đình giàu có hàng đầu như vậy, cho dù nhà họ Mục đang ở thời kỳ đỉnh cao cũng không với tới được!
Một gia đình như vậy lại muốn kết thông gia với nhà họ Mục!
Diêu Uyển Trân vội vàng trang điểm cho cô con gái ruột Mục Khuê của mình thật xinh đẹp rồi đẩy ra, ai ngờ đối phương lại không thèm để ý đến Mục Khuê.
Quản gia Lý nhìn rất rõ.
Ông chủ nhà mình muốn một bình hoa xinh đẹp mà không dính người, Mục Khuê không những không đủ xinh đẹp, mà nhìn dáng vẻ háo sắc này của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ quấy rầy Phó Giản Chi đủ điều.
Sau khi Mục Nhược gả vào nhà họ Phó, Diêu Uyển Trân và Mục Khuê hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bọn họ vừa tìm đủ mọi cách moi tiền từ Mục Nhược, vừa khuyến khích Mục Nhược đi theo đuổi "tình yêu đích thực".
Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết nguyên chủ có người trong lòng, bao gồm cả chồng của nguyên chủ.
Mục Nhược bị viêm dạ dày phải truyền dịch, gần như không thể ăn gì, bây giờ về nhà, cô tự tay nấu một bát mì, ngồi trên ghế sofa vừa chậm rãi ăn mì, vừa xem tivi.
Diêu Uyển Trân nhìn tư thế ngồi của Mục Nhược, trong lòng vô cùng khó hiểu, cảm thấy dường như cô con gái riêng này có gì đó thay đổi, nhưng không biết là khác trước kia chỗ nào.
Diêu Uyển Trân bước lên: "Nhược Nhược, dạo này con và Bắc Thần thế nào rồi?"
Mục Nhược: "Lục Bắc Thần?"
Diêu Uyển Trân gật đầu: "Mẹ biết con lấy chồng không dễ dàng, lấy chồng chịu khổ, chắc chắn ở nhà họ Phó con đã chịu không ít khổ cực rồi! Bắc Thần là một đứa trẻ ngoan, mẹ vẫn rất thích nó!"
Mặc dù Diêu Uyển Trân là mẹ kế của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ đã ở cùng bà ta từ nhỏ, thế nên vẫn gọi bà ta là "mẹ".
Mục Nhược không thèm để ý đến bà ta, vẫn chậm rãi gắp mì trong bát mình.
Hiện giờ cô vẫn chưa có việc làm, theo nguyên tác, sau khi nguyên chủ du học về vốn đã vào làm trong công ty của nhà họ Mục. Tuy nhiên sau khi kết hôn với Phó Giản Chi, mỗi tháng nguyên chủ đều nhận được một khoản tiền tiêu vặt vô cùng nhiều, thế là cô cũng không đi làm nữa, mỗi ngày cứ chăm chăm vào chuyện của nam nữ chính, bắt đầu bày ra đủ chuyện để hãm hại và đấu đá với Hạ Vãn Vãn.
Nhưng Mục Nhược vẫn muốn có một vài việc của riêng mình để làm.
Diêu Uyển Trân thấy cô không để ý đến mình: "Này, con mới làm bà chủ nhà giàu được mấy ngày, thế mà ngay cả mẹ mình cũng không thèm để ý nữa rồi?"
"Dì đang cản trở tôi xem tivi rồi." Mục Nhược lạnh nhạt ngẩng đầu: "Dì cảm thấy Lục Bắc Thần tốt vậy thì dì đi mà tìm anh ta đi. Tôi là người đã kết hôn, phải giữ khoảng cách với người đàn ông đã có bạn gái."
Diêu Uyển Trân ngẩn người một chút.
Nghe những lời này từ miệng Mục Nhược, bà ta rất ngạc nhiên.
Bởi vì chuyện đi du học, Mục Nhược luôn mang trong lòng sự áy náy với Lục Bắc Thần, cảm thấy bản thân vì sự nghiệp học hành mà phản bội tình yêu chân chính.
Cho dù hiện tại đã kết hôn, cô vẫn luôn nhớ mãi Lục Bắc Thần.
Buổi tối, lúc ăn cơm, bố Mục đã về nhà.
Lúc ăn cơm Diêu Uyển Trân và Mục Khuê đều ngồi bên cạnh bố Mục, ba người bọn họ giống như một gia đình thực sự, vui vẻ hòa thuận, trong lúc đó Diêu Uyển Trân gắp thức ăn cho Mục Khuê và bố Mục, nói những lời thân thiết.
Mục Nhược ngồi một mình một góc, không ai để ý đến cô, dường như cô không thuộc gia đình này.
Mục Nhược nhếch môi.
Theo cô thấy, những chuyện vu khống hãm hại mà nguyên chủ đã làm là không đúng, nhưng bản thân nguyên chủ cũng là một nhân vật rất đáng thương.
Vì một chút ấm áp thời niên thiếu, cuối cùng khiến bản thân thân bại danh liệt chết thảm.
Mục Khuê có hơi ấm ức nói chuyện với bố Mục: "Bố, con muốn một chiếc váy, bảo chị mua cho con, chị không chịu."
Bố Mục nhíu mày: "Nhược Nhược, Khuê Khuê là em gái con, con mua cho nó một chiếc váy thì đã làm sao?"
"Để con mua cũng được." Mục Nhược lười biếng uống một ngụm nước: "Nhưng bố phải cho con tiền."
"Người một nhà với nhau, con còn nhắc đến chuyện tiền bạc?" Bố Mục càng không vui: "Mẹ con nuôi con lớn cũng không dễ dàng gì, mặc dù bà ấy không phải là mẹ ruột của con, nhưng bà ấy cũng đã đối tốt với con như vậy, vậy mà con chẳng hề biết ơn một chút nào..."
Diêu Uyển Trân vội vàng làm người tốt hòa giải: "Mọi người đều đang ăn cơm, anh đừng dạy dỗ con ở đây. Khuê Khuê, là con không hiểu chuyện, cho dù chị có nhiều tiền, con cũng không thể tùy tiện tiêu tiền của chị được. Con muốn mua váy gì thì lát nữa bảo bố mua cho con."
Mục Nhược lạnh lùng cong môi, sau đó đứng lên: "Con ăn no rồi, con về trước đây."
Nhìn bóng lưng Mục Nhược rời đi, bố Mục nhíu mày: "Hôm nay nó bị làm sao vậy?"
Diêu Uyển Trân cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước kia Mục Nhược vẫn luôn vui vẻ hòa thuận với ba người bọn họ, đều là ngoài mặt giả vờ không để ý, trong lòng lại rất mong muốn, cho nên không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của bọn họ, bọn họ muốn cô làm gì cô cũng sẽ đồng ý.
Hôm nay làm sao vậy?
Bố Mục lại hỏi: "Chiếc váy đó bao nhiêu tiền?"
Mục Khuê: "Năm mươi vạn..."
"Con mua một chiếc váy giá năm mươi vạn?" Bố Mục không vui: "Con tưởng tiền trong nhà là từ trên trời rơi xuống chắc? Có biết bây giờ làm ăn khó khăn thế nào không?"
Nếu là hai ba năm trước, khi nhà họ Mục còn đang trong thời kì hưng thịnh, chắc chắn bố Mục sẽ không để ý, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Bố Mục ngoài miệng thì mắng Mục Khuê, cuối cùng vẫn không nỡ nặng lời với con gái mình, chuyển cho cô ta một ít tiền tiêu vặt: "Lần sau tìm cách mà lấy của chị con."
Mục Nhược đứng ở cửa nhà họ Mục
Hiện tại cô đang ở trong khu biệt thự, bắt taxi cũng khó. Hơn nữa, Mục Nhược không biết chỗ ở của nguyên chủ ở đâu, nhất định phải tìm người để hỏi.
Cái tên Chu Kiên không đáng tin cậy kia chắc chắn là không nhờ được rồi.
Cô lật xem danh bạ WeChat, nhanh chóng nhìn thấy cái tên "Đỗ Hải Lệ".
Trong nguyên tác, Đỗ Hải Lệ là bạn thân của Mục Nhược, là kiểu bạn sẽ cùng Mục Nhược hãm hại người khác, không chuyện ác nào không dám làm.
Đỗ Hải Lệ thuộc kiểu đàn em không não bên cạnh nữ phụ độc ác, chị đại bảo sao thì làm vậy, cho đến khi bị nam chính Lục Bắc Thần sắp xếp bị xe tông chết, cô ấy vẫn cảm thấy mình và Mục Nhược đang làm việc đúng đắn.
Mục Nhược thở dài, gọi điện cho Đỗ Hải Lệ.
Không quá ba mươi phút, một cô gái mặc váy liền thân màu hồng lái xe mui trần xuất hiện trước mặt Mục Nhược, khác với nhân vật phản diện độc ác trong tưởng tượng của Mục Nhược, Đỗ Hải Lệ có khuôn mặt búp bê tròn trịa, mái tóc xoăn dài, đôi mắt to, răng thỏ, nhìn rất đáng yêu.