Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Bởi vì tối ngủ ngon nên hôm sau Mục Nhược thức dậy rất sớm. Dù nguyên chủ ít khi đến ở đây, nhưng nơi này lại có phòng thay đồ của cô ta.


Mỗi khi ở nhà, Mục Nhược luôn thích mặc thoải mái một chút, sau khi rửa mặt xong xuôi, cô tiện tay chọn một chiếc áo phông trắng và quần đen rồi đi xuống lầu.


Lúc này, Phó Giản Chi đang chuẩn bị dùng bữa sáng, Mục Nhược cũng thấy hơi đói bụng nên vô cùng tự giác ngồi xuống.


Quản gia Lý nhìn Phó Giản Chi, rồi lại nhìn bà chủ trước mắt.


Nói thật, ở trong mắt quản gia Lý, nhan sắc của bà chủ không chê vào đâu được, tất cả các cô chiêu nhà giàu ở Dung Thành này cộng lại cũng không ai xinh đẹp bằng Mục Nhược.


Đáng tiếc, ông chủ nhà họ lại chẳng có cảm giác gì với cái đẹp, từ đầu đến cuối vẫn luôn coi bà chủ như một món đồ trang trí có thể mang ra ngoài.


Người được chọn làm bà chủ nhà họ Phó, nhất định phải là người xinh đẹp, tao nhã, hư vinh, biết tô điểm cho bản thân, khi đưa ra ngoài không khiến nhà họ Phó mất mặt.


Và vừa khéo, Mục Nhược thỏa mãn tất cả các điều kiện này, thậm chí cô còn không dây dưa với Phó Giản Chi, làm phiền anh.


Mặc dù Phó Giản Chi không biểu hiện ra ngoài, nhưng quản gia Lý lại hiểu rất rõ. Hôm qua, Phó Giản Chi vốn không hề hoan nghênh Mục Nhược đến.


Vì tôn trọng phụ nữ, anh cũng không biểu lộ ra ngoài.


Vậy thì, ai sẽ đóng vai kẻ xấu này đây?


Đương nhiên là quản gia Lý, người cần mẫn lãnh lương triệu đô mỗi năm rồi.


Quản gia Lý ho một tiếng: "Hôm nay bà chủ sẽ trở về lúc nào? Tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa cô về."


Mục Nhược có hơi ngẩn người.


Về? Về đâu?


Đây không phải là nhà của cô sao?


Cô suy nghĩ một chút.


Bình thường nguyên chủ và đại lão sống riêng với nhau, chẳng lẽ đây là chỗ ở của đại lão, hôm qua tên ngốc Chu Kiên kia đã đưa cô đến địa bàn của đại lão rồi sao?


Mục Nhược: "Ừm, trưa nay tôi sẽ về nhà một chuyến."


Cô bưng ly sữa, uống một hơi cạn sạch, sau đó phết bơ và mứt việt quất lên bánh mì nướng. Sau khi ăn xong lát bánh mì nướng, Mục Nhược lại ăn xúc xích và cà chua bi chiên thơm phức.


Đúng lúc này, Mục Nhược phát hiện ánh mắt của quản gia Lý và Phó Giản Chi nhìn cô có vẻ không đúng lắm.


Mục Nhược: "?"


Nếu cô nhớ không lầm, hiện tại bạch nguyệt quang của nguyên chủ là người bình thường, không phải là minh tinh gì đó.


Trước đây Mục Nhược ăn không no thì thôi, dù sao nghề nghiệp của cô là idol.


Bây giờ xuyên thành bà chủ nhà giàu không cần đi làm, cô còn phải ăn không no sao?


Một cô gái bình thường, bữa sáng ăn nhiều... nhiều như vậy sao?


Mục Nhược ăn rất đường hoàng, lại gắp một quả trứng chiên rắc đầy gia vị.


Phó Giản Chi dùng khăn lau khóe môi.


Quản gia Lý cười nói: "Hôm nay bà chủ ăn ngon miệng thật."


Nếu quản gia Lý nhớ không lầm, vị nữ chủ nhân này vô cùng kén ăn, để giữ gìn vóc dáng và làn da hoàn hảo nhất, cô thường uống rất nhiều thuốc làm đẹp, bữa chính cũng chỉ ăn vài miếng.


Lượng thức ăn Mục Nhược vừa ăn còn nhiều hơn cả ba bữa trước cộng lại.


Mục Nhược: "Trước đây tôi giảm cân, gần đây phát hiện không cần giảm nữa."


Quản gia Lý: "Bà chủ thất tình sao?"


Vấn đề này rất kỳ quái, nhất là khi hỏi trước mặt chính chủ.


Nhưng Phó Giản Chi lại không để ý, ngược lại dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Mục Nhược: "Bà chủ thất tình rồi sao?"


Mục Nhược: "..."


Ờ, cô phải trả lời câu hỏi này thế nào đây.


Sao ai cũng biết cô dây dưa với Lục Bắc Thần chứ.


... Còn hỏi nữa, chẳng lẽ không thể cho cô chút mặt mũi sao?


Mục Nhược: "Không phải. Chỉ là phát hiện khỏe mạnh một chút thì đẹp hơn."


Rất nhanh Mục Nhược đã phải trả giá cho sự "khỏe mạnh" của mình.


Bình thường nguyên chủ ăn kiêng quá độ, hôm nay ăn nhiều một chút lại bị viêm dạ dày, phải nhập viện.


Quản gia Lý thật sự sợ bà chủ lại về nhà.


Lúc đó Phó Giản Chi không biểu lộ gì, không đồng nghĩa rằng anh thật sự dễ tính.


Bị một "người ngoài" quấy rầy thời gian dài, anh thật sự sẽ giận.


Sau khi xuất viện, quản gia Lý thuận lý thành chương đưa Mục Nhược đến nhà họ Mục, để người nhà họ Mục trông chừng cô.


Cha mẹ ruột của nguyên chủ Mục Nhược ly hôn khi cô mới một tuổi.


Rất nhanh sau đó, bố Mục đã tái hôn, sau đó để người vợ mới cưới sinh cho cô một cô em gái, tên là Mục Khuê.


Đối với việc Mục Nhược có thể gả cho Phó Giản Chi, Mục Khuê hận đến nghiến răng nghiến lợi.


Nhưng Phó Giản Chi lại chẳng thèm để ý đến Mục Khuê .


Ít nhất Mục Nhược là một bình hoa xinh đẹp có thể mang ra ngoài.


Mục Khuê ngay cả bình hoa cũng không bằng.


Đối diện với quản gia Lý, Mục Khuê mỉm cười ngọt ngào: "Quản gia Lý, ông cứ yên tâm, anh rể bận việc không thể chăm sóc chị, tôi sẽ chăm sóc chị thật tốt."


Quản gia Lý gật đầu: "Vậy thì làm phiền cô hai rồi."


"Không phiền, không phiền." Trước mặt quản gia Lý, Mục Khuê luôn là dáng vẻ lấy lòng: "Chị từ nhỏ đã rất yếu đuối, tôi từ nhỏ đã quen chịu khó chịu khổ, cam tâm tình nguyện chăm sóc chị."


Mục Nhược: "... Ha ha, vậy cô đúng là một đứa trẻ ngoan."


Mục Khuê giả vờ không nghe ra lời châm chọc của Mục Nhược, vẫn giả bộ ngây thơ hỏi quản gia Lý: "Khi nào anh rể sẽ tới nhà chúng tôi chơi vậy? Chờ chị khỏe rồi, anh ấy có đến đón chị về không?"


Quản gia Lý: "Việc này... công việc của ngài Phó rất bận rộn, nếu bà chủ cần gì cứ gọi điện cho tôi là được."


Quản gia Lý vừa đi, Mục Khuê đã nhanh chóng bám lấy Mục Nhược.


"Chị, tôi muốn chiếc váy phiên bản giới hạn này, chiếc này chỉ bốn mươi bảy vạn." Mục Khuê lấy điện thoại ra cho cô xem ảnh: "Chị chuyển cho tôi năm mươi vạn đi."


Mục Nhược khoanh tay: "Cô thấy tôi có giống năm mươi vạn không?"


Mục Khuê ngẩn người một chút.


Từ khi cô còn nhỏ, cha mẹ ruột của Mục Nhược đã ly hôn, mẹ của Mục Khuê cũng đã gia nhập gia đình ngay sau đó.


Cho nên từ trước đến nay, Mục Nhược luôn cảm thấy mình là một thành viên trong gia đình.


Cho dù bị lạnh nhạt, bị cô lập thậm chí bị bắt nạt, cô cũng không cảm thấy là lỗi của đối phương.


Mà cô chỉ cảm thấy là bản thân mình không tốt, bình thường cô luôn liều mạng lấy lòng cha và mẹ kế, lấy lòng em gái do mẹ kế sinh ra này.


Cho nên cho dù bị nhà họ Mục gả cho Phó Giản Chi làm máy rút tiền, cô cũng cam tâm tình nguyện, cảm thấy cuối cùng mình cũng đóng góp được chút gì cho gia đình.


Dù sao Phó Giản Chi có tiền, cứ tùy tiện tiêu tiền của anh, quẹt thẻ của anh là được.


Thời còn đi học, Lục Bắc Thần đối tốt với cô, là một trong những điều ấm áp hiếm hoi trong đời cô.


Nguyên chủ Mục Nhược rất khắc nghiệt với nữ chính Hạ Vãn Vãn, hãm hại cô ta đủ kiểu.


Nhưng, đối với nhà họ Mục và Lục Bắc Thần, cô tuyệt đối không hề bạc đãi.


Mục Khuê có hơi xấu hổ.


Nhưng, để moi tiền từ Mục Nhược, cô ta vẫn giả vờ như không có chuyện gì: "Chỉ có năm mươi vạn thôi mà, chị, nhà họ Phó giàu như vậy, không phải chị không nỡ cho tôi đấy chứ?"


Mục Nhược cười cười: "Thông minh lắm, cô đã đoán đúng rồi."


Hiện tại Mục Khuê có thể mặc đủ loại đồ cao cấp trước mặt bạn bè khoe khoang đều là nhờ hút máu từ nguyên chủ.


Cô ta vừa cầm tiền của nguyên chủ, vừa phàn nàn với bạn bè nguyên chủ không tốt, nói nguyên chủ không xứng với anh rể của mình, gặp phải vận cứt chó mới có thể gả cho anh rể.


Nguyên chủ luôn lấy lòng những người trong nhà này.


Nhưng Mục Nhược thì không.


Một con sói mắt trắng, chỉ năm mươi vạn thôi, có bản lĩnh thì tự mình đi kiếm năm mươi vạn thử xem.



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo