Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Nhược Nhược!” Đỗ Hải Lệ niềm nở bước tới, ánh mắt đầy bất ngờ: “Sao cậu lại gọi điện cho mình vậy?”


Đỗ Hải Lệ và Mục Nhược là bạn học tiểu học.


Khi còn nhỏ Đỗ Hải Lệ rất mập, đầu óc lại có phần hơi chậm chạp nên thường bị thầy cô trêu là đần độn, còn thường xuyên bị các bạn nữ trong lớp bắt nạt và đặt cho những biệt danh khó nghe.


Mục Nhược lại là kẻ thù không đội trời chung của đám con gái hay bắt nạt Đỗ Hải Lệ, thậm chí còn gọi mấy nam sinh đến dằn mặt chúng một trận.


Từ hôm đó, sau khi trên trời ban “nữ thần” xuống cứu vớt, Đỗ Hải Lệ liền trở thành cái đuôi trung thành của Mục Nhược, vô cùng ngưỡng mộ cô.


Mục Nhược nguyên tác vốn chẳng ưa gì Đỗ Hải Lệ, cô ghét Đỗ Hải Lệ ngốc nghe không hiểu tiếng người.


Nhưng đôi khi, có một người để sai vặt đúng là chuyện vô cùng tiện lợi.


Đặc biệt là khi nhà Đỗ Hải Lệ rất giàu, thậm chí còn hơn cả nhà họ Mục.


Bố mẹ Đỗ Hải Lệ rất bận, trong nhà đầy người giúp việc, cô ấy muốn tiêu thế nào cũng được.


Đỗ Hải Lệ luôn nghe theo lời của Mục Nhược, chưa từng than phiền, Mục Nhược bảo làm gì cô ấy cũng làm, thậm chí còn dùng quan hệ của mình để gây khó dễ cho mẹ của Hạ Vãn Vãn.


“Mình nghe người ta nói, Hạ Vãn Vãn đi khắp nơi nói cậu ham tiền, hám hư vinh.” Đỗ Hải Lệ tức tối: “Người đàn bà này thật đáng ghét, mình nhất định sẽ tìm cách dạy cho cô ta một bài học!”


“Thôi, đừng nói chuyện đó nữa. Hải Lệ, cậu có thể đưa mình về nhà không? Về chỗ mình ở ấy.”


Đỗ Hải Lệ hơi ngạc nhiên nhìn Mục Nhược.


Từ trước đến giờ, Mục Nhược luôn gọi cô ấy là “Đỗ Hải Lệ” đầy đủ, hôm nay lại gọi một tiếng “Hải Lệ”.


Chỉ khác một chữ thôi, nhưng với cô ấy, ý nghĩa đã khác hoàn toàn.


Dù nhiều lúc không hiểu chuyện, nhưng Đỗ Hải Lệ vẫn hơi nhạy cảm, cô ấy mơ hồ cảm thấy cô bạn thân nhất này hình như vẫn coi thường cô ấy đôi chút.


Ngoài cô ấy ra, Mục Nhược còn rất nhiều bạn khác.


Nhưng ngoài Mục Nhược ra, Đỗ Hải Lệ chẳng người bạn thân nào.


Trẻ con, bạn bè hay bố mẹ cô ấy đều không chơi với cô ấy, từ nhỏ đến lớn cô ấy thường xuyên bị bắt nạt trong trường học quý tộc.


Những năm Mục Nhược du học, Đỗ Hải Lệ cũng từng kết bạn, có vài mối tình.


Nhưng bạn bè hay người yêu đều chỉ vì tiền nhà cô ấy mà tiếp cận, họ chỉ cười tươi nhất khi cô ấy trả tiền, sau lưng còn chê cô ấy là “kẻ ngốc lắm tiền”.


Mục Nhược ngồi vào xe, chẳng mấy chốc, Đỗ Hải Lệ đã đưa cô tới bãi đỗ dưới hầm của một khu chung cư.


Mục Nhược xuống xe, thấy Đỗ Hải Lệ ngồi yên bèn thắc mắc: “Hải Lệ, không lên nhà mình ngồi một lát sao?”


Đỗ Hải Lệ ngập ngừng: “Mình á?”


Cô ấy biết Mục Nhược không thích người khác vào nhà mình.


Chỉ khi hai người đi mua sắm, đồ nhiều quá thì Mục Nhược mới để cô ấy xách theo lên.


Hôm nay đâu có mua sắm gì, vậy mà lại rủ vào nhà, cô ấy vừa bất ngờ vừa không quen.


Mục Nhược bật cười: “Tất nhiên rồi, cậu vất vả đưa bạn thân về nhà, sao không vào ăn chút gì? Tiện thể mình cũng đang đói đây.”


Hai người vào thang máy, Đỗ Hải Lệ bấm tầng 17.


Cả tầng chỉ có một căn hộ là của Mục Nhược, may mà cửa mở bằng vân tay, nên cô vào được ngay.


Ờ…


Chỉ có thể nói, nguyên tác ra ngoài là nữ thần, còn ở nhà… thì hơi “thần kinh”.


Ra ngoài ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp thanh thoát, nhưng nhà cửa thì bừa bộn không tả nổi.


Thùng đồ giao hàng, quần áo, giày dép vứt lung tung, bàn phủ một lớp bụi dày cộp, dưới đất còn có một vệt dính dính tỏa mùi thơm nồng, chắc là do nước hoa hay mỹ phẩm gì đó bị đổ.


Đỗ Hải Lệ ngập ngừng: “Hay mình dọn nhà giúp cậu nhé?”


“….”


Mỗi tháng hai chục triệu tệ!


Giàu đến thế mà còn để bạn thân dọn nhà cho?


Mục Nhược lập tức đặt dịch vụ dọn dẹp cao cấp nhất, họ hứa nửa tiếng nữa có 

mặt, dọn xong trong hai giờ.


Khi đội dọn nhà tới, Mục Nhược kéo Đỗ Hải Lệ đi ngay: “Đi thôi, ra ngoài ăn.”


Cả hai vào một nhà hàng sang trọng gần đó.


Đỗ Hải Lệ chưa ăn tối, khi lái xe bụng đã réo, giờ lại càng đói.


Khi nghe Mục Nhược nói sẽ mời, cô ấy lại cảm thấy hơi ngại.


Bởi vì bình thường đi với bạn bè vào nhà hàng thế này đều là do cô ấy trả, còn bạn mời thì chỉ là mấy quán ăn vặt.


Kể cả khi đi với Mục Nhược trước đây, toàn là cô ấy lo hết chi phí.


Đỗ Hải Lệ cắt miếng bít tết mà chẳng ăn nổi.


Lần trước Mục Nhược đối xử tốt với cô ấy như thế là khi Hạ Vãn Vãn và Lục Bắc Thần cãi nhau rồi bỏ đi làm ở quán bar, Mục Nhược bảo cô ấy đi tung tin đồn Hạ Vãn Vãn làm gái ở quán, vì trông cô ấy thật thà nên ai cũng tin.


Cô ấy sẵn sàng giúp Mục Nhược, nhưng cô ấy vẫn thấy ngại khi làm những việc này.


Cô ấy sợ lần này Mục Nhược lại nhờ làm chuyện khó xử hơn.


Mục Nhược nếm một miếng gan ngỗng, ngon đến nheo mắt lại.


Đỗ Hải Lệ rụt rè: “Nhược Nhược, lần này cậu muốn mình giúp gì?”


“Hử?”


Mục Nhược phản ứng ngay.


Cô cười: “Không có gì đâu, lâu rồi không gặp nên mình muốn ngồi nói chuyện thôi. Mấy hôm nay cậu bận gì thế?”


Nghe vậy, Đỗ Hải Lệ lập tức vui vẻ hẳn.


“Mình mới có bạn trai, anh ấy rất tốt với mình. Mai là sinh nhật mình, anh ấy và bạn anh ấy sẽ tổ chức cho mình. Cậu… có thời gian đến không? Không thì cũng không sao…”


“Tất nhiên là có, cậu gửi địa điểm, mình sẽ tới.”


Năm nay Mục Nhược chịu dự sinh nhật, mắt Đỗ Hải Lệ sáng bừng: “Tốt quá.”


Mục Nhược chợt nhớ ra: “À, Hải Lệ, cậu có biết chồng mình là ai không?”


Đỗ Hải Lệ gật đầu: “Ừ, anh ấy quyền thế lớn, trông rất lợi hại.”


Đột nhiên, sắc mặt Đỗ Hải Lệ tái mét: “Nhược Nhược, đừng nói là cậu định hại anh ấy để chiếm tài sản nhé? Chuyện này mình không dám đâu, nhà anh ấy ghê gớm lắm…”


Mục Nhược suýt sặc rượu: “Khụ khụ…”


“Không phải.” Cô lau khóe miệng: “Là mình lâu rồi không gặp nên quên mất tên anh ấy là gì.”


Người gì mà bí ẩn đến nỗi tìm trên mạng cũng không ra.


Bàn bên có hai người đàn ông phong độ đang ngồi.


Tối nay Phó Giản Chi tới đây ăn cùng bạn, đã sớm chú ý đến Mục Nhược.


Nhưng cô chỉ lo ăn uống, chẳng hề nhìn sang ai khác.


Giờ nghe câu nói kỳ lạ kia, ánh mắt anh khẽ nheo lại.


“Tên anh ấy là Phó Giản Chi.” Đỗ Hải Lệ nói: “Mình biết hai người không có tình cảm, nhưng không ngờ cậu đến cả tên cũng quên…”


Mục Nhược thở phào.


Tốt rồi, biết tên chồng rồi.


Không lo lỡ miệng trước mặt Phó Giản Chi nữa.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo